Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 804: Ngươi là ai?

Nhìn theo đó, Hứa Nguyên thấy được một đôi mắt đào hoa màu lam yên tĩnh như hồ xanh.
Đây là một vị nữ tử với quần áo nhẹ mỏng, đai lưng màu trắng thắt eo, nhẹ cột chặt, làm ra tư thái thướt tha, đầu búi phi tinh trục nguyệt.
Rất xinh đẹp, khí chất lạnh nhạt.
Lại một Đại Tông Sư nữa.
Hứa Nguyên phát hiện hình như Đại Tông Sư bên người hắn ngày càng mất giá, giống kiểu ném đại một cục gạch cũng trúng được vài người.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Hứa Nguyên biết mình đã tìm đúng chỗ.
Xem ra chỗ mật đàm là ở sau cái cửa này.
Im lặng một lúc.
Hai ngón tay nẹp lấy mũi kiếm của Hứa Nguyên, nữ nhân trẻ tuổi nhìn nam tử với quần áo xộc xệch trước mắt, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Công tử, ngài làm gì vậy?”
Hứa Nguyên cũng không vì nàng dễ nhìn mà nể mặt, giờ chân muốn đạp lên:
“Ngươi là ai? Buông tay cho bổn công tử.”
“…”
Thấy vậy, nữ tử hơi cau mày, buông đầu ngón tay ra, khẽ nghiêng người đi.
Ầm!
Vang lên một tiếng trầm.
Trong tầm mắt, bệ cửa sổ bị hắn đá thành một cái động to, nhưng trong ‘linh thị’ thì cánh cửa kia vẫn đóng chặt như cũ, không hề dao động.
Mà nữ tử trẻ tuổi kia thì lễ phép hành lễ:
“Nếu vừa rồi có mạo phạm, mong công tử thứ lỗi.”
Hứa Nguyên cau mày, ánh mắt hơi bất thiện:
“Ngươi là người phụ trách ở đây?”
Giọng nói của nữ tử trẻ tuổi vẫn lạnh nhạt, không mất lễ tiết:
“Bởi vì quý nhân đặc biệt tới, tạm thời xem như là người phụ trách ở Mính Tương Uyển này.”
“Mính Tương Uyển?”
Hứa Nguyên nhíu mày, liếc nhìn bố cục của gánh hát này, hỏi:
“Mính Tương Uyển các ngươi còn làm trung gian thương à?”
Mính Tương uyển cũng coi như là một gánh hát nổi danh ở lãnh thổ Đại Viêm, gần như đều có bóng lưng của các Châu phủ quan trọng, còn cao hơn một cấp bậc so với Túy Tiên Lâu của Tần Vệ Cửu.
Nữ tử trẻ tuổi nghe vậy cũng không phủ nhận:
“Công tử biết trung gian thương?”
“Ra vậy.”
Mắt Hứa Nguyên lộ ra chút bừng tỉnh, chẳng trách tên thái giám kia muốn đặt địa điểm mật đàm ở trong gánh hát này.
Đại khái thì trung gian thương cũng tương đương với người trung gian.
Nếu giữa hai thế lực nào đó có mâu thuẫn cần đàm phán, nhưng lại không tin nhau thì sẽ tìm đến trung gian thương.
Trung gian thương dùng lực ảnh hưởng toàn cục của mình để cung cấp một nơi bàn bạc không bị quấy nhiễu, cũng bảo vệ sự an toàn của hai bên trong lúc hội nghị.
Có sự khác biệt rất lớn giữa giới hạn cao nhất và giới hạn cuối trong phạm vi nghiệp vụ của trung gian thương.
Từ xung đột của bang phái chợ búa đến nợ máu của tông môn cỡ lớn.
Hứa Nguyên không rõ cấp thấp như nào, hình như cũng chỉ có vài nhà trung gian thương ở toàn bộ thiên hạ Đại Viêm có thể hòa giải tông môn cỡ lớn.
Trong số những trung gian thương đó, Hứa Nguyên lại chưa từng nghe nói đến Mính Tương Uyển này.
Mà xét về cấp độ, mức độ bí mật của Lý Thanh Diễm và đại bạn Thái tử trong mật thất hẳn là cấp bậc Thiên cao nhất trong trung gian thương.
Người đứng canh gác bên ngoài ít nhất cũng phải là Nguyên Sơ chứ không phải là Đại Tông Sư trước mặt này.
Cứ thế, tên đại bạn Thái tử kia còn yên tâm đặt chỗ mật đàm ở đây, chắc là Mính Tương Uyển có chút quan hệ với Thái tử.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên lập tức giơ một ngón tay vẫy sang một bên ra hiệu cho đối phương tránh đường, mỉm cười nói:
“Ta biết rồi, ngươi tránh ra, bên trong có người đang chờ bổn công tử.”
Nử tử trẻ tuổi đứng thẳng trước cửa, không có một chút ý định tránh đường, âm thanh lạt nhạt lại êm ái vang vọng khắp hành lang yên tĩnh:
“Công tử, xin ngài đừng làm khó tiểu nữ tử.”
Thấy dáng vẻ này của đối phương, mắt Hứa Nguyên hơi nheo lại:
“Xem ra là có người căn dặn ngươi không cho ta vào?”
Bình tĩnh nhìn nhau, sắc mặt của nử tử trẻ tuổi vẫn như cũ, khóe môi nở một nụ cười:
“Nếu công tử biết trung gian thương, vậy cung nên biết quy củ, một khi mật thất đã đóng, không ai được phép vào.”
Hứa Nguyên hơi trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
“Ê, ngươi biết ta là ai không?”
Nử tử trẻ tuổi nghe thế thì hơi do dự chớp nhoáng, lập tức nhỏ giọng nói:
“Tuy công tử là khách quỷ, nhưng…”
“Là không biết chứ gì.”
Hứa Nguyên ngắt lời, ánh mắt hơi buồn cười.
Là người trong thế lực của Thái tử, sao nữ nhân này lại không biết được?
Thở dài, Hứa Nguyên lại hỏi:
“Vậy ngươi tên gì?”
Mặc dù nử tử trẻ tuổi không hiểu ý đồ của Hứa Nguyên, nhưng nàng vẫn thấp giọng nói:
“Tiểu nữ tử tên là Vân Tụ.”
“Vân Tụ…tên rất hay.”
Hứa Nguyên lẩm bẩm, sau đó nhếch miệng cười khẽ:
“Ngươi cho rằng ngươi đáng giá bao nhiêu?”
“…”
Đôi mắt đẹp của Vân Tụ lóe lên vẻ không vui khó nhận ra, nàng nhẹ nhàng đáp:
“Công tử, Vân Tụ không phải là người làm trong Mính Tương này, nếu công tử cần, Vân Tụ sẽ gọi tú bà tới phục vụ ngài.”
“Ý ta là mạng ngươi đáng bao nhiêu tiền.”
Ánh mắt Vân Tụ đông cứng lại: “…”
Hứa Nguyên lùi một bước, khoanh hai tay, dựa vào vách tường phía sau, mắt đánh giá nữ tử chặn trước của này:
“Trong Ngữ Kiếm Các, khởi điểm tầm ba trăm ngàn lượng để mua mạng của một kẻ Đại Tông Sư, ngươi thấy ngươi đáng bao nhiêu?”
Mắt Vân Tụ híp lại, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh:
“Công tử, ngài nói đùa…”
“Không, ta không đùa với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận