Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 823: Không liên quan Vạn Nhân Quật

Lâu Cơ gõ hắn một cái chính là để cảnh cáo. Đừng tùy tiện dùng linh thị đi dò xét một vài nhân vật trọng yếu ngày sau gặp phải, nếu không sẽ chết rất vô lý. Linh thị mặc dù hữu dụng nhưng cũng không phải là vạn năng.
"Biết vậy thì tốt."
Lâu Cơ hừ cười một tiếng, áo choàng hắc sa lay động lộ ra hai tay trắng nõn ung dung cầm lấy chén sứ, từng ngụm nhỏ thưởng thức trà thơm màu tím nhạt trong chén, rất thanh thản nói:
"Ừm, mùi vị trà Long Duyện Hương này của Trường Thiên ngươi không tệ."
Đát.
Một cái hộp nhỏ điêu khắc hoa văn dị thú trực tiếp bị Hứa Nguyên lấy ra từ trong trữ vật giới đặt ở trên bàn trà.
Lâu Cơ liếc qua, cười khẽ:
"Trường Thiên ngươi từ khi nào thì hào phóng như vậy?"
Long Duyện Hương có tác dụng bổ dưỡng ý hồn, có tiền cũng không mua được.
Hứa Nguyên nghe vậy có chút tức giận hỏi lại:
"Ta lúc nào thì hẹp hòi với ngươi chứ?"
Lâu Cơ cười một tiếng, sau một trận lay động, một bên nàng vừa thu hồi hộp trà cống phẩm, một bên thấp giọng dặn dò:
"Ta biết Trường Thiên ngươi đối với tỷ tỷ tốt nhất, nhưng mà ngày sau ngươi vẫn nên ít thu những vật này, Quảng Dương phủ doãn có tự mình hiểu lấy hay không ngược lại không quan trọng, đổi lại một vài người không tự hiểu rõ, thu vào rồi, hắn có thể sẽ cảm thấy thông qua ngươi dựng được vài đường dây a."
Hứa Nguyên không để ý nhún vai:
"Không quan trọng, dù sao ta cũng chỉ là hoàn khố."
Dừng lại trong chớp mắt, Hứa Nguyên lập tức thấp giọng hỏi:
"Tỷ, chuyến này ngươi đi Vạn Dược cốc là muốn điều tra cái gì?"
Lâu Cơ cong mắt cười một tiếng:
"Thế nào, Trường Thiên ngươi muốn đi cùng tỷ tỷ?"
"Đừng, ta không muốn đi."
Hứa Nguyên trực tiếp cự tuyệt. Hắn hiện tại muốn về đế kinh an an ổn ổn tu tới Dung Thân.
Có thể do Tiên Thiên Đạo Thể giúp cho căn cốt có ưu thế, cũng có thể là do chỗ tốt mà dị quỷ hóa trước đó mang lại, hắn đã ẩn ẩn có thể cảm giác được khoảng cách chính mình tới gần tầng kia thêm một bước.
Lâu Cơ hừ cười một tiếng:
"Chút tu vi ấy của ngươi có muốn đi tỷ tỷ cũng không muốn mang theo ngươi đâu."
Hứa Nguyên nghe vậy đôi mắt hơi ngưng tụ:
"Chuyến này sẽ nguy hiểm sao?"
"Đối với ngươi mà nói quả thực rất nguy hiểm."
Lâu Cơ nhẹ giọng cười, chậm rãi đứng lên từ trên bồ đoàn, chậm rãi đi đến trước song cửa sổ ngắm cảnh mưa bụi, trong con ngươi hiện lên một vòng âm lãnh:
"Những người trong Vạn Dược cốc này bên ngoài là thầy thuốc, nhưng kỳ thật tựa như kền kền ăn mục nát, nơi nào có ôn dịch, nơi nào có chiến tranh, nơi nào có tử vong đều sẽ khiến cho bọn hắn ngửi được hương vị mà chạy tới."
Hứa Nguyên nhìn đường cong mông eo của đối phương mà bộ sườn xám kia phác hoạ ra, hơi chần chờ, thấp giọng nói:
"Không phải bởi vì thí nghiệm thuốc Vạn Nhân Quật kia?"
Lâu Cơ nghiêng con ngươi, thưởng cho hắn một cái liếc mắt:
"Yên tâm, sự tình khi đó ngươi nhắc nhở, tỷ tỷ ta vẫn đang điều tra, Vạn Nhân Quật kia tạm thời vẫn không có bất cứ tin tức gì."
Hứa Nguyên hơi trầm mặc.
Vạn Dược cốc Vạn Nhân Quật là một phó bản địa ngục trong Thương Nguyên.
Địa ngục này không những chỉ độ khó mà còn là nội dung bên trong.
Lúc trước chỉ nhìn qua 2.5D pixel còn muốn buồn nôn, bây giờ hóa thành hiện thực đối với người khiêu chiến đại khái càng thêm máu tanh nhẫn nại đến cực hạn.
Cảm giác của Lâu Cơ rất nhạy cảm, híp híp mắt, thanh tuyến mảnh chậm:
"Liên quan tới cái Vạn Nhân Quật kia, Trường Thiên ngươi tựa hồ có điều gì chưa nói với tỷ tỷ?"
Hứa Nguyên lắc đầu, không trả lời, ngược lại hỏi:
"Nếu đã không phải Vạn Nhân Quật kia, vậy chắc là có quan hệ với chiến sự Bắc cảnh?"
"Đương nhiên."
Lâu Cơ xoay người dựa vào song cửa sổ, ánh mắt yếu ớt:
"Bây giờ sự tình của Bắc cảnh đã thành điểm hội tụ toàn bộ vòng xoáy thiên hạ, nếu như không phải liên quan đến chiến sự, tỷ tỷ sao có thể đích thân tiến đến?"
Hứa Nguyên nhớ lại một chút ký ức liên quan tới Vạn Dược cốc này, thấp giọng nói:
"Tỷ, ta nhớ là Vạn Dược cốc định vị bản thân vẫn luôn là một con buôn chiến tranh, bán dược thảo, đạn dược, cung cấp hoạt động cứu chữa cho thương binh."
Lâu Cơ lắc đầu, mưa gió thổi loạn từ song cửa sổ thổi vào khiến tóc đen của nàng tản mát, bỗng nhiên nói:
"Nguyên Hạo đồ Thiên Quỳnh Cung rồi."
Dừng lại trong chớp mắt, nàng lại bổ sung:
"Một tên cũng không để lại."
"."
Hứa Nguyên nghe vậy sững sờ.
Việc này khi hắn trở lại Bắc Phong thành, giáo úy Bắc Phong báo cáo cho Lý Thanh Diễm tình hình gần đây của Bắc cảnh hắn đã nghe nói.
Hắc Lân quân và Bắc Phong quân, mỗi quân đồ một cái Thiên Khung cung và Thất Thanh Môn.
Nhưng Hứa Nguyên hắn nhớ rõ lúc trước tên giáo úy kia là dùng hai chữ hủy diệt, không nghĩ tới là bị diệt rồi, hơn nữa một tên cũng không để lại.
Nghĩ đến điểm này, đôi mắt Hứa Nguyên lấp lóe, thấp giọng nói:
"Đồ? Ta nhớ chủ soái phụ trách Thiên Khung cung hình như là Tông tiên sinh a?"
Sự tình đồ tông do cái tên điên Nguyên Hạo kia làm, Hứa Nguyên cũng không thấy ngoài ý muốn chút nào.
Nhưng vấn đề là năng lực Nguyên Hạo mặc dù xuất chúng, nhưng dưới tu vi và tư lịch của Tông Thanh Sinh, hắn chỉ có thể nhắm mắt tuân lệnh.
Mà có loại tướng lĩnh truyền thống lãnh huyết đến mức gần như vô tình như Tông Thanh Sinh ở phía trên đè ép, hẳn là sẽ không đồng ý cho Hứa Nguyên Hạo làm ra loại hành vi điên cuồng này.
Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên lại thấp giọng nói:
"Cho nên, Nguyên Hạo đồ tông là bởi vì Thiên Khung cung dựa vào nơi hiểm yếu chống lại."
Lâu Cơ từ chối cho ý kiến, yếu ớt cười một tiếng:
"Đúng."
Nghe thấy lời nói ấy, biểu lộ trên mặt Hứa Nguyên bắt đầu trở nên cổ quái.
Mặc dù đã được chứng kiến tư thái mấy tông môn kia dù thấy quan tài cũng không rơi lệ, nhưng Vạn Tượng tông tốt xấu gì khi đao kề bên cổ trong chớp mắt cũng lập tức nhận thua.
Nhưng liên tưởng đến Vạn Dược cốc
Trong mắt Hứa Nguyên lộ ra một vòng âm lãnh hỏi:
"Là bởi vì dược vật?"
"Hừ, phản ứng của Trường Thiên ngươi ngược lại rất nhanh."
Lâu Cơ khẽ cười một tiếng, ánh mắt u lãnh, tay ngọc lật một cái, một cái bình ngọc nhỏ liền xuất hiện ở trong tay nàng.
Trong bình ngọc có một ít chất lỏng sền sệt màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận