Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 762: Chưa thấy qua

Thiếu phụ đẫy đà ngoái đầu nhìn về phía bóng hình xinh đẹp vừa bay ra.
Chỉ thấy thiếu nữ áo đen đã tự mình yên lặng từ dưới đất bò dậy, lại an tĩnh nhặt mặc kiếm của mình về, nhỏ giọng nói:
"Sư phó, sư nương, Thanh Mặc đã dùng hết nguyên khí, về phòng trước ạ."
Dứt lời, thiếu nữ cúi đầu đi về phía trúc lâu của mình.
Thiếu phụ và lão giả đối mặt trong chớp mắt, lại đá vào cái chân đau trên bàn của hắn khiến lão giả nhe răng trợn mắt:
"Đều tại ngươi! Ta đi tìm Thanh Mặc nói chuyện, nếu như nàng còn tức giận, đêm nay ngươi chờ đó cho ta! Thanh Mặc ~ Thanh Mặc ngươi chờ sư nương một chút."
Thiên Nguyên sơn là hai ngọn núi Mẫu Tử nguy nga xanh ngắt, Mẫu phong lờ mờ có thể nhìn thấy được phía trên đỉnh núi xa xôi kia ẩn ẩn có thể trông thấy một vài thân ảnh ngự kiếm mà đi, lại ngự không mà đáp xuống. Tử phong lại là kiến trúc nguy nga san sát nối tiếp nhau chiếm cứ, vô số yêu thú các loại lên xuống giữa không trung.
Một tòa lầu các bằng trúc của Tông chủ đã được xem như là nơi thanh tĩnh hiếm có của sơn môn Kiếm Tông.
Chim gáy ve kêu, mậu trúc xanh tươi, dòng suối thanh thấu, cuối thu đìu hiu mang theo từng mảnh lá rụng.
Giày sen giẫm lên lá rụng, hai thân ảnh nương theo thanh tuyến nhu hòa của thiếu phụ mà đi dọc theo con đường lát đá quanh co trong rừng trúc, một đường đi thẳng về phía thâm sơn lan tràn.
"... Kỳ thật sư phó ngươi không đưa ngươi theo đến đế kinh cũng có lo nghĩ riêng của hắn, đừng giận hắn như vậy."
Nhiễm Thanh Mặc buông thõng đầu, cầm theo kiếm, nhìn chằm chằm đường vân bên trên gạch đá không đáp lời.
Lạc Vi nhìn thiếu nữ bên cạnh không nói một lời, con ngươi hơi cong lên, đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, mắt mang từ ái:
"Thiếu niên mộ ngải, thiếu nữ hoài xuân, Thanh Mặc của chúng ta cũng đến tuổi rồi nha, Hứa Trường Thiên kia ngày thường đẹp mắt như vậy, lại lưu luyến bụi hoa, ngươi hâm mộ hắn, sư nương cũng không xem là ngoài ý muốn."
Nhiễm Thanh Mặc nâng con ngươi:
"Sư nương, ngươi từng gặp qua hắn?"
"Chưa thấy qua."
Lạc Vi mỉm cười lắc đầu, nhìn nghi hoặc trong mắt đồ nhi, trong con ngươi bộc lộ một vòng hồi ức:
"Mặc dù chưa từng thấy hắn, nhưng sư nương ngược lại từng gặp phụ thân và mẫu thân của hắn, nghĩ đến dòng dõi bọn hắn chắc hẳn cũng không xấu được."
Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc vụt sáng hai lần.
"Hiếu kì?"
"Ừm"
Nhiễm Thanh Mặc gật đầu.
Lạc Vi xích lại gần thần sắc đạm mạc không nhiễm bụi bặm của Nhiễm Thanh Mặc kia, cười khanh khách nói:
"Sư nương rất lâu rồi chưa thấy Thanh Mặc của chúng ta cười."
Nhiễm Thanh Mặc không có biểu lộ trầm mặc trong chớp mắt, khóe miệng kéo lên một n cười khó coi.
"Phốc "
Lạc Vi tựa hồ bị biểu tình này chọc cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của nàng.
Nhiễm Thanh Mặc bất mãn trừng mắt nhìn, tránh ánh mắt hất tay sư nương nàng ra.
Ánh mắt Lạc Vi mang theo cưng chiều, thấp giọng nói:
"Được rồi, sư nương nói với ngươi là được chứ gì, lúc Hứa tướng quốc hắn vào kinh thành năm đó, thanh danh so sánh với Hứa Trường Ca bây giờ còn lớn hơn, dung mạo như trích tiên, lại trúng Tam nguyên, năm đó lúc treo hoàng bảng, nếu không phải tu vi hắn kinh người, sợ rằng sẽ bị những cự giả thế gia kia trực tiếp ép buộc kết thân."
Nói đến đây, nàng dừng một chút, có chút yên lặng trả lời:
"Mặc dù kết quả cuối cùng đều giống nhau."
"Là mẫu thân Hứa Nguyên?"
Nhiễm Thanh Mặc thấp giọng hỏi.
"Không phải mẫu thân tiểu tử kia thì còn có thể là ai chứ?"
Mắt Lạc Vi chứa ý cười, nhìn ánh mắt hiếu kỳ của nàng lập tức cười nói:
"Việc nhà người ta sư nương cũng không biết rõ ràng, năm đó ta và sư tôn ngươi và vòng tròn bọn hắn cũng không có thâm giao gì, chỉ biết được thời điểm hai người bọn họ có hôn ước."
"Sư nương, mẹ hắn là do chúng ta giết?"
"."
Ánh mắt Lạc Vi ngưng tụ.
Mắt đen như sơn mặc của Nhiễm Thanh Mặc cũng không nháy một cái, nhìn chằm chằm sư nương có chút khẩn trương.
"Ừm, để xem Thanh Mặc ngươi lý giải như thế nào."
Lạc Vi cũng không né tránh đề tài vừa nghe được này, tiện tay tiếp được một mảnh lá trúc theo gió thu rơi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Tựa như chiếc lá trúc rơi này, nếu như không thể ngăn cản nó rơi xuống đất liền coi như là đồng lõa, vậy thì đó chính là do chúng ta giết, nếu không tính, vậy thì không phải."
Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc nháy hai lần, cái hiểu cái không.
Lạc Vi tiện tay ném lá trúc đi, trong giọng nói mang vẻ tiếc nuối:
"Thanh Mặc, sư nương và sư tôn ngươi không cụ thể tham dự trong đó, nhưng đúng là cảm kích, cái chết của Phượng Thấm Xu là chuyện tất nhiên, nàng rất lợi hại, nhưng cũng là bởi vì điểm ấy khiến cho những chuyện nàng làm có thể gây một loại xúc động nghịch lân cho người trong thiên hạ."
Ánh nắng đâm thủng rừng trúc vẩy xuống quầng sáng nhỏ vụn ở trên người nàng, đồng tử duyên dáng của Nhiễm Thanh Mặc lướt qua một tia ảm đạm không dễ dàng phát giác:
"... Là võ quán?"
"Đây xem như là nguyên nhân chủ yếu."
Lạc Vi gật đầu.
Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc lấp lóe, lấy hết thảy những gì nàng chứng kiến khi đi ngao du thiên hạ, nhỏ giọng hỏi:
"Sư nương, có võ quán thì có càng nhiều tu giả, mối họa yêu thú chẳng phải cũng có thể giải quyết sao?"
Thế gian này cũng không phải là chỉ có cự thành phồn hoa, còn có sơn thôn dã dân ngày hai bữa ăn còn khó giữ được.
Bước chân Lạc Vi đạp ở trên lá rụng rào rào:
"Đây là do Hứa Trường Thiên nói cho ngươi?"
"."
Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc, nắm chặt mặc kiếm trong tay.
Lạc Vi nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt như gió thu đảo qua rừng trúc:
"Đương thời, những võ quán này thật ra là căn cơ của tông môn thế gia thiên hạ, thậm chí là cả hoàng triều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận