Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1019: Phù mỗ tiến vào một mình

Chu Bàn Tử chậc chậc lưỡi, không lập tức đáp lời.
Thật là một cái mũ lớn, về công mà nói, tiêu diệt đại kiếp thiên hạ, trong nội bộ Giám Thiên Các chính là đề tài chính trị tuyệt đối chính xác.
Về tư mà nói, đại kiếp thiên hạ đối với những cường giả trưởng thành dưới sự khống chế của Giám Thiên Các như bọn hắn mà nói là vấn đề cắm rễ vào chỗ sâu trong tim.
Nếu như có thể, hắn đương nhiên cũng muốn tiêu diệt mở đầu đại kiếp này tại đây, nhưng vấn đề là hai người bọn hắn có thể làm được sao?
Nữ nhân này không thấy được trạng thái quỷ dị của hai thân ảnh ở chỗ sâu nhất kia.
Trong tầm mắt Sâm Hồn Thần Mục của Chu Bàn Tử lại có thể nhìn thấy rõ ràng hai đạo thân ảnh kia là bộ dáng đau trứng như thế nào.
Hai thân ảnh bị một thanh đao gỗ cổ quái nối liền với nhau.
Chuôi đao bị Điền lão đầu nắm trong tay, lưỡi đao thì chém vào lồng ngực Hứa Trường Thiên.
Ngay từ đầu Điền lão đầu dường như muốn tách rời thi thể của Hứa Trường Thiên, một đao trực tiếp chém vào chỗ bả vai hắn, một đường nghiêng bổ tới eo, một đạo vết thương to lớn ghê rợn gần như xé rách nhục thân tiểu tử này thành hai nửa.
Phải biết rằng Điền lão đầu hắn thế nhưng là cường giả Thuế Phàm nắm giữ "Đạo uẩn" và "Ý", chịu một đao kia của hắn, cho dù cùng là Thuế Phàm thì trên cơ bản cũng chỉ có một chữ “chết.
Mà ngoại trừ đạo thương thế dữ tợn này, chỗ mi tâm Hứa Trường Thiên vẫn còn một cái chỗ trống hơn một tấc.
Nhưng cho dù là như vậy, Hứa Trường Thiên vẫn đứng vững như cũ, buông thõng đầu, hai mắt vô thần đứng vững.
Chỉ từ bên ngoài nhìn vào không mảy may nhìn ra đối phương có bất luận dấu hiệu còn sống nào, nhưng bởi vì mê vụ che chắn, Chu Bàn Tử không cách nào dùng khí cơ cảm ứng được rốt cuộc đối phương có còn sống hay không.
Nhưng Điền lão đầu bên kia ngược lại có thể xác nhận là đã chết, hơn nữa tử trạng còn rất thảm.
Chỗ đứt giữa đầu và cổ mang theo vài sợi cơ bắp và máu tươi sền sệt, phảng phất như bị một người dùng tay án lấy bả vai, một tay nâng cằm cưỡng ép giật xuống từ trên thân thể, máu tươi đỏ bừng hắt đầy đất. Hơn nữa, trừ cái đó ra, trên mặt đất trung tâm hắc vụ giờ phút này đang trải rộng một loại sinh vật giống như những lớp vi khuẩn màu đen đang chậm rãi ngọ nguậy.
Nhìn loại hình tượng quỷ dị này, trừ phi là Thánh Nhân hoặc là Bán Thánh thì dù là ai cũng sẽ không có đầu óc đi trêu đùa.
Thấy Chu Bàn Tử không nói lời nào, chán ghét trong đôi mắt của mỹ phụ trung niên càng tăng lên, thấp giọng nói:
"Nếu ngươi không đi, vậy quay trở về báo cáo cho Thái Sử huynh biến cố phát sinh nơi đây, Phù mỗ một mình tiến vào"
Chu Bàn Tử thở dài một cái, nhỏ giọng so tài một chút nói:
"Ta không phải có ý tứ này, thế cục trước mắt rõ ràng cần phải bàn bạc kỹ hơn"
"Chu Bác Văn"
Mỹ phụ trung niên đánh gãy lời nói của đối phương, thanh âm rất nhẹ:
"Ý nghĩa tồn tại của Giám Thiên Các chính là vì để thủ hộ nhân tộc, hôm nay mở đầu đại kiếp thiên hạ đã ở trước mắt, Phù Thanh Canh ta sao có thể tham sống sợ chết mà không đứng ra"
Dứt lời, nàng lấy ra một thanh nhuyễn kiếm từ trong trữ vật giới, sau đó liền vận chuyển công pháp chậm rãi đi đến chỗ sâu hắc vụ.
Chu Bàn Tử đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng lưng yểu điệu dần dần đi xa của mỹ phụ, khẽ hừ một tiếng, hơi có vẻ khinh thường thấp giọng thì thầm:
"Thật sự muốn chết, một đạo Thiên Các Lệnh mà thôi, có cần phải liều mạng như vậy hay không a? Nếu như chân uy uy hiếp đến tồn vong của nhân tộc, chắc chắn sẽ có người trên cao nhìn chằm chằm, những lão quái vật như Hoàng tộc, Tông Minh, Các chủ bọn hắn cũng không phải ăn không ngồi rồi"
Dứt lời, Chu Bàn Tử khe khẽ lắc đầu, thả người nhảy lên, thân hình to mọng đi ngược lại hướng của mỹ phụ trung niên.
Ánh mắt rơi trên mê vụ quỷ dị bốn phía đang theo không khí đối lưu mà nhẹ nhàng phiêu đãng, ánh mắt bên trong đôi mắt của mỹ phụ trung niên càng lúc càng nghiêm túc.
Nhưng đi được khoảng năm mươi trượng, sương mù xung quanh đã khiến nàng cảm giác được lực áp súc đến phạm vi hai mươi trượng.
Hơn nữa, lực phong tỏa đối với cảm giác của sương mù này theo xâm nhập càng sâu của nàng mà không ngừng tăng lên, nếu như thật sự đã tới bên cạnh Hứa Trường Thiên đang ở chỗ sâu nhất bên trong mê vụ, chỉ sợ cảm giác của nàng đối với xung quanh sẽ trực tiếp bị áp súc đến mức chỉ ở trong một phạm vi nhỏ đến đáng thương.
Đứng tại chỗ hơi trầm mặc, mỹ phụ trung niên vẫn lựa chọn tiếp tục đi tới, nhưng rõ ràng nàng cảm thấy nhịp tim của mình đang không ngừng gia tốc.
Khẩn trương.
Đã rất lâu nàng không trải nghiệm qua loại tâm tình này.
Cho dù là thời điểm trực diện với Hắc Lân tổng trưởng Lâu Cơ như vừa nãy, đáy lòng nàng cũng không dâng lên cảm xúc bực này.
Đây là khẩn trương khi sắp trực diện với đại kiếp thiên hạ.
Không ngừng tiếp cận, bước chân mỹ phụ trung niên dần dần chậm đi, xung quanh chỉ còn lại tiếng giày giẫm trên đống đổ nát thê lương phát ra từng tiếng xào xạc.
Năm mươi trượng.
Bốn mươi trượng.
Hai mươi trượng.
Trong chớp mắt khi mỹ phụ trung niên sắp bước vào trong phạm vi hai mươi trượng gần Hứa Trường Thiên, một giọng nữ dịu dàng lạnh nhạt bỗng nhiên truyền vào trong tai của nàng:
"Ngươi là người Giám Thiên Các?"
"Ai?"
1352 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận