Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 748: Không đợi được

Lão giả bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ, từ từ đi xa, thanh âm của hắn mang theo một tia ý cười cởi mở:
"Nếu ngươi có thể trở thành tiên nhân, cũng không phải là không thể, nếu như thực lực ngươi đủ để làm được. Đồng Hi, ngươi nhớ kỹ, chúng ta mặc dù là cường nhân võ lâm trước mặt những bách tính kia, nhưng ở trước mặt quan to hiển quý chân chính, chúng ta chỉ là sâu kiến."
Nói xong, lão giả ngoái nhìn liếc qua túi xách da rắn cột trên ngựa:
"Nói như một trăm sáu mươi lượng này, coi như bọn binh tặc đến, sư phó cũng phải cười bồi tiếp tâm tình bọn hắn, nếu như sư phó có thể bước vào Tiên Thiên, tình huống sẽ hoàn toàn khác biệt. Tiểu Đồng, về sau ngươi nhất định phải mạnh lên, mạnh đến mức không ai dám khi dễ ngươi!"
Thiếu niên cái hiểu cái không:
"A "
"Được rồi, lại đi giết vài mọi rợ, sau đó dẫn ngươi đi đế kinh "
Thanh âm sư đồ hai người trong cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát dần dần nhỏ dần, dần dần hóa thành hai chấm đen sau đó biến mất không thấy gì nữa, mà một bên thành Bắc Phong to lớn khác cũng nghênh đón khách nhân, hoặc là nói chủ nhân tới.
Một đầu Ưng Thú Sư to lớn không cần thông qua kiểm tra cửa thành, bay thẳng vọt qua cự tường cao trăm trượng kia, nương theo tiếng ưng gáy vang vọng đáp xuống Yêu thú ti bên trong thành.
Dưới một đám người mặc trang phục Yêu thú ti ra nghênh đón, một nam hai nữ trầm mặc từ bên trên Ưng Thú Sư to lớn kia nhảy xuống.
Bên trong thành mặc dù rách nát nhưng cũng đã xây dựng lên một vài phòng lều làm bằng gỗ giản dị.
Lý Thanh Diễm tựa hồ cũng không có ý tứ làm bại lộ hành tung của chính mình, từ trên Ưng Thú Sư xuống, trước tiên đưa cho Hứa Nguyên và Bạch Mộ Hi mỗi người một cái màn ly màu đen, chính mình cũng đổi lại một bộ trang phục màu đen, đưa cho Yêu thú ti cũng không phải là lệnh bài công chúa mà là lệnh bài thân phận một viên giáo úy.
Nhưng loại địa vị thân phận giáo úy này trong Bắc Phong quân đã gần như tuyệt đỉnh, trong giới nghiêm của Bắc Phong thành cũng thông suốt không có chút áp lực nào.
Dưới dẫn dắt của người của Yêu thú ti, ba người ngồi lên yêu thú, đi vào phía bên trong thành.
Đây là lần đầu tiên Bạch Mộ Hi nhìn thấy cự thành trên mặt đất, trong mắt mang theo một chút hiếu kì và khó hiểu, nhưng trong một tháng đến nay "Huấn luyện đặc thù" của Lý Thanh Diễm đối với nàng khiến nàng không nói thêm gì, chỉ nhu thuận cưỡi ngựa đi theo ở phía sau.
Nhìn hai bên đường rách nát này, Hứa Nguyên lôi kéo dây cương, bỗng nhiên nhìn về phía Lý Thanh Diễm thấp giọng hỏi:
"Thanh Diễm, vì sao chúng ta nhất định phải dừng lại trong Bắc Phong thành này?"
Lý Thanh Diễm mặc một bộ áo đen quấn ngực ngoái nhìn, giọng mang theo chút trêu chọc:
"Thế nào, Tam công tử chúng ta không kịp đợi muốn lập tức hồi kinh thành hôn với bản cung?"
Hứa Nguyên hừ cười một tiếng, không chậm trễ chút nào trả lời:
"Ngươi cũng đừng hứa hẹn ở chỗ này, hứa hẹn không thực hiện được sẽ trở thành gông xiềng, hứa hẹn mà điện hạ ngươi ưng thuận một tháng qua cũng không thấy ngươi hoàn thành đâu."
Nói đến đây, hắn nhỏ giọng nói:
"Chậc chậc, Lý Thanh Diễm nói lời giữ lời…."
"."
Trên khuôn mặt thanh lệ xuất trần của Lý Thanh Diễm lóe lên một vòng mất tự nhiên, hít sâu một hơi làm như không nghe thấy gì, không trả lời câu hỏi của hắn:
"Mặc dù Man Vương đã trừ, nhưng quyết chiến cảnh nội và đại quân Man tộc bản cung vẫn không yên lòng."
Hứa Nguyên không tiếp tục kéo dài đề tài trước đó, hứng thú thuận theo chủ đề mới nói tiếp:
"Ngươi đang lo lắng đại quân triều đình sẽ bại?"
"Cái này cũng không đến mức, Man tộc sau khi mất đi Man Vương giống như sói bị nhổ răng và móng nhọn, cơ hồ bại cục đã định."
Thanh âm Lý Thanh Diễm mang theo mỉm cười, nhưng lập tức mang theo một tia ngưng trọng truyền âm nói:
"Nhưng rất nhiều thứ bản cung cần phải xác nhận trước, tối thiểu nhất chúng ta cũng phải xác nhận xem hội quân Man tộc phải chăng còn lưu lại xây dựng chế độ, nếu như có, chúng ta trực tiếp cưỡi Ưng Thú Sư xuôi nam bị bắt gặp được, lấy thương thế bây giờ của bản cung, rất khó giữ được ngươi."
Hứa Nguyên nghe được ý tứ của Lý Thanh Diễm, híp híp mắt:
"Tối thiểu nhất ngươi cũng đang lo lắng phụ hoàng bọn hắn đã hạ thủ đối với tông môn ba châu Bắc cảnh?"
Lý Thanh Diễm quay lại liếc mắt, không trả lời, nhưng bên trong một đôi mắt đỏ mỹ lệ lại mang theo một tia âm hàn như tuyết.
Nàng thế nhưng vẫn không quên lúc trước Bắc Phong thành bị luân hãm đều là bởi vì bọn tông môn này làm, càng không quên món nợ máu mười mấy năm qua giữa tông môn và tướng sĩ biên quân.
Bây giờ rốt cục cũng tới thời khắc thanh toán, nàng sao có thể trực tiếp xuôi nam về đế kinh?
Bởi vì cách lớp màn ly nên Hứa Nguyên không nhìn rõ thần sắc trên mặt Lý Thanh Diễm, nhưng ngược lại có thể đại khái đoán được tâm tình của nàng, ma sát viên trữ vật giới thuộc về Man Vương ở đầu ngón tay, bỗng nhiên truyền âm hỏi:
"Thanh Diễm, ngươi chuẩn bị xử lý nhị ca như thế nào?"
"Ngươi muốn xử lý như thế nào?"
"Chúng ta bặt vô âm tín thời gian lâu như vậy, ta đoán chừng hắn cũng đã cho rằng chúng ta chết bất đắc kỳ tử."
".... Sẽ không."
"Ừm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận