Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 747: Tại sao?

Thiếu niên khoác da thú thành thực đứng đợi nhìn sư phó thương lượng với những binh sĩ mặc giáp trụ màu trắng kia.
Nhưng nhìn ý cười lộ ra trên khuôn mặt tràn đầy nếp uốn của sư phó, trong lòng hắn không hiểu sao có chút không thoải mái, không hiểu vì sao sư phó mạnh mẽ như vậy lại ăn nói khép nép ở trước mặt những binh sĩ bạch giáp kia.
Rõ ràng tại đại hội võ lâm trước đó sư phó còn được nhận sự tôn trọng như vậy.
Đang nghĩ ngợi, khóe mắt thiếu niên khoác da thú bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp màu hồng, vô thức ngoái nhìn lại, trong nháy mắt đồng tử trợn to.
Thật… thật xinh đẹp.
Một thiếu nữ trên thân mặc cung trang trắng nhạt lặng yên không tiếng động từ trên trời đáp xuống, đi ngang qua bên cạnh hắn trực tiếp đi về phía cửa thành.
Cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, hai con mắt màu vàng óng của thiếu nữ kia dường như giống như sao trời, khiến cho người khó mà quên được.
Không chớp mắt nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia mấy giây, tròng mắt thiếu niên khoác da thú bỗng nhiên nhìn thoáng qua đôi giày da thú mà sư phó làm cho mình, trong lòng nổi lên một vòng nghi hoặc.
Thật là kỳ quái.
Trời lạnh như vậy mà còn đi chân trần, không lạnh sao?
Ba!
Một tiếng vang giòn.
Lão giả chẳng biết từ lúc nào đã quay lại bên cạnh thiếu niên khoác da thú, một bàn tay trực tiếp quất vào trên ót hắn, thanh âm già nua đè thấp, khẩn trương trách mắng:
"Ngu ngốc, đừng có nhìn nữa!"
Thiếu niên khoác da thú che lấy cái ót, ánh mắt nghi ngờ nhìn sư phó của mình.
"Sư phó, sao…. tại sao?"
Nói xong, dư quang thiếu niên trong lúc lơ đãng lại hướng về phía bóng lưng của nữ tử nhìn thoáng qua.
Bóng hình cung trang xinh đẹp bước trên tuyết như đi trên không trung, không để lại dấu vết trên tuyết, tóc dài trút xuống, mỹ lệ thanh nhã không nói hết, đặt chung với hết thảy xung quanh đều có vẻ hơi không thích hợp.
Giống như là đóa sen thanh khiết nở rộ trong nước bùn.
Nàng dường như phải đi vào thành.
Nghiêng mặt, ánh đèn Minh Văn Đăng phía trên tường thành cổ chiếu vào băng tuyết phản quang chiếu vào trên mặt nàng, càng lộ ra màu da óng ánh của nàng, ôn nhu như ngọc, khi mắt vàng lưu chuyển mang theo thần tính nhàn nhạt.
Cơ hồ chỉ dừng lại trong chớp mắt, thiếu nữ trực tiếp vượt qua bọn hắn đi đến bên trong tường thành.
Ba!
Một bàn tay của thập trưởng có chút kiến thức đập vào trên đầu sĩ tốt bạch giáp đang sững sờ xuất thần bởi vì dung nhan nữ tử, thấp giọng mắng:
"Đừng nhìn! Lệnh bài này là người của tướng phủ, tu vi vị thiếu nữ vừa rồi kia thâm bất khả trắc!"
Vì sao những sĩ tốt bạch giáp kiêu căng không kiên nhẫn ở trước mặt sư phụ kia lại dịu dàng ngoan ngoãn như cừu non trước mặt thiếu nữ a?
Ba!
Đang nghĩ ngợi, lại một cái tát nữa đập vào trên đầu thiếu niên khoác da thú, mũ làm bằng da gấu nặng nề căn bản cũng không ngăn cản được lực đạo trên tay sư phó:
"Còn nhìn, ngươi còn nhìn! Ngươi muốn cho hai thầy trò ta cùng chết sao?"
So với khẩn trương của thập trưởng Bắc Phong, thanh âm lão giả còn mang theo một tia tức giận hắn không biết sợ.
Thiếu niên khoác da thú lập tức thu liễm tâm thần.
Hắn chưa bao giờ thấy sư phụ mình như vậy, trong lòng của hắn, sư phó luôn luôn mang bộ mặt dù núi Thái Sơn có sập cũng không thay đổi.
Mặc dù trong lòng không hiểu, thiếu niên khoác da thú vẫn thành thành thật thật thu hồi ánh mắt, không hỏi nhiều nữa.
Một già một trẻ cứ như vậy quay người trên đất tuyết trước thành tường Bắc Phong, tại đây đã từng vùi lấp vô số giáp sĩ Đại Viêm và thi thể Man tộc, thân hình thiếu nữ kia cũng dần dần biến mất trong cổng tò vò nguy nga to lớn của Bắc Phong thành kia.
Nửa ngày sau, thanh âm thận trọng của thiếu niên khoác da thú truyền đến, dường như sợ phải ăn một bàn tay nữa:
"Sư phó, vừa rồi nữ tử kia thật xinh đẹp."
"Đủ rồi."
Lão giả trong lòng vẫn còn sợ hãi lấy túi xách da rắn chứa trăm lượng bạc vụn
buộc lên trên thân ngựa, đảo đôi mắt, lời nói thấm thía:
"Tiểu đồng, chúng ta chỉ là người trong giang hồ, cũng coi như có tu võ, nhưng người vừa nãy mới chân chính là chân tiên."
Thiếu niên khoác da thú cái hiểu cái không:
"Chân Tiên, vậy sao sư phó ngươi lại khẩn trương như vậy?"
"Tính tình Tiên nhân không thể dự đoán được, ngay cả đại quan lão gia bên trong tòa thành kia cũng không thể nhìn thấu tính tình."
Lão giả lắc đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
"Sư đệ vi sư năm đó cũng bởi vì dám nhìn ngó mấy vị tiên nhân xuống núi một chút, vậy mà liền bị tùy ý đánh giết."
Thiếu niên khoác da thú lần đầu tiên nhíu nhíu mày:
"Vì sao không báo thù?"
Trong mắt hắn, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì bồi thường tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Lão giả há to miệng, ánh mắt phức tạp, đáy lòng bỗng nhiên bắt đầu do dự có nên đưa thiếu niên này tới đế kinh hay không.
Đế kinh mặc dù khổng lồ, mặc dù phồn hoa, mặc dù tràn đầy Thiên Cơ, nhưng đối với thiếu niên hồn nhiên ngây thơ trước mắt lại tựa hồ không phải là một lựa chọn tốt.
Trong lúc trầm mặc, lão giả trở mình lên ngựa, kéo thiếu niên lên, một bên đỡ ngựa chạy về phía phương nam mà đi:
"Trách sư phụ vô năng, nhưng nếu như đến đế kinh, nhất định phải thu liễm tính tình chân thực này của ngươi, ít nhìn ít nghe, làm nhiều nói ít."
"A"
Thiếu niên vẫn không hiểu:
"Vậy chúng ta không báo thù sao?"
"."
Bạn cần đăng nhập để bình luận