Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 996: Có thể đồ thành

Bí pháp này là vì để trốn tránh Thiên Dạ và Giám Thiên Các truy sát trong huyễn cảnh mà hắn đã tự sáng tạo.
Bây giờ tu vi này của hắn có thể sử dụng được là nhờ vào Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết đã thôn phệ một bộ phận âm nguyên Thánh giai, nếu không trong chớp mắt khi Quỷ Nhận đâm vào thân thể hắn liền phải chết bất đắc kỳ tử rồi.
Thiến Hề thấy thế cũng không tiếp tục truy vấn:
"Là Thiến Hề đi quá giới hạn."
Hứa Nguyên tỏ vẻ không quan trọng mà khoát tay áo, một bên đi đến phía cửa sân, một bên lên tiếng hỏi:
"Ngươi có thể giấu diếm Lâu Cơ, một đường đi sau lưng chúng ta tới Huệ Châu Huyện này, liễm tức chi thuật hẳn không cần ta phải nhắc nữa chứ nhỉ?"
Thiến Hề mỉm cười, chậm rãi đi sau lưng Hứa Nguyên:
"Việc này Tam công tử cứ yên tâm, thiếp thân vẫn rất có tự tin đối với thuật pháp thu liễm khí tức, chỉ là…."
Nói đến đây, lời của nàng hơi dừng lại, hơi có vẻ không hiểu hỏi:
"Công tử ngài có loại thủ đoạn này, vì sao không tìm một mật thất mà trốn? Những thích khách kia hẳn không có khả năng tìm tới ngài."
Hứa Nguyên cười nhẹ một tiếng, ngước mắt liếc qua thiên khung đã bị hộ thành đại trận bao phủ kia:
"Bọn hắn có lẽ quả thực không tìm thấy."
"Vậy ngài…."
"Nhưng bọn hắn có thể đồ thành.” ‌
Ra khỏi đình viện, đi vào ngõ nhỏ, Thiến Hề lặng yên không tiếng động đoạt được một chiếc xe ngựa, sau khi lưu lại mười mấy lượng bạc vụn cho người bị hại đã bị đánh ngất xỉu, liền dẫn Hứa Nguyên chạy tới phía Dị Thú Ti.
Xe ngựa là loại xe dân dụng nhất đẳng kém nhất.
Chân ngựa phổ thông loại thấp, thân xe hạnh mộc phổ thông, phía dưới bánh xe còn có chút cứng, dù là chạy trên đại lộ bình ổn cũng có chút xóc nảy.
Nhưng ngay lúc này Hứa Nguyên cũng không rảnh để đi so đo tính thoải mái dễ chịu, loại xe ngựa thường thấy nhất trên đường cái này mới không khiến cho người khác chú ý nhất.
Một đường chạy qua, hỗn loạn và rộn ràng vẫn kéo dài trên đường phố như cũ, nhưng so với thời điểm lúc ban đầu, giờ phút này trên đường phố đã có một vài Võ Đồ đê giai bắt đầu duy trì trật tự.
Cũng không phải là quan phủ bộ khoái mà là những Võ Đồ mặc phục sức thân sĩ môn khách. Nghĩ đến hẳn là do Tiểu Bạch nàng ở bên kia phát lực.
Đối với "Nông dân" tới từ địa phương nghèo như Tiểu Bạch mà nói, thành trì giàu có như Huệ Châu Huyện này thế nhưng là địa bàn tương lai của nàng, mặc kệ người hay vật đều là tài nguyên hiếm có, phải cố gắng duy trì.
Mà ngoại trừ phàm nhân hỗn loạn trên mặt đất ra, Lâu Cơ và nữ tử váy đen kia vẫn còn đang chiến đấu.
Nhưng hình tượng hai người động thủ thì trong toàn bộ Huệ Châu Huyện ngoại trừ mấy tên thích khách và Thiến Hề ra thì những người khác bao gồm cả Hứa Nguyên đều không nhìn thấy.
Bọn hắn chỉ có thể nghe thấy được tiếng oanh minh khiến cho người ta bất an không ngừng nổ vang trên bầu trời, cùng với hộ thành đại trận tạo thành trên màn trời xanh biếc đang không ngừng nổi lên gợn sóng.
Nếu như không phải có hộ thành đại trận này, chỉ sợ dư ba đấu pháp của Lâu Cơ và nữ tử váy đen kia đại khái đã có thể san phẳng Huệ Châu Huyện thành một bình địa gần mười lần rồi.
Thầm nghĩ vậy, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn thiên khung, tròng mắt đảo lại nhìn bàn tay của mình một chút, trầm thấp thở dài một cái.
Nếu như tu vi hắn giống như trong huyễn cảnh, hoặc là hắn vẫn còn là dị quỷ chi thân như lúc trước, vậy cục diện trước mắt làm sao đến mức này.
"Tiểu quỷ, ngươi đi tới Huyền Ưng lầu các làm gì?"
Suy nghĩ bị một đạo thanh âm vang lên từ dưới đáy lòng đánh gãy:
"Bên kia hẳn cũng không phải là rất an toàn."
"Ta đương nhiên biết không an toàn."
Lấy lại tinh thần, Hứa Nguyên liếc qua Huyết Thần thạch ngọc bội treo trước ngực, cười truyền âm trả lời:
"Nhưng chỗ nguy hiểm nhất thường thường sẽ là nơi an toàn nhất, không phải sao?"
Lạc Hi Nhiên hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:
"Hừ, đừng nghĩ có thể bịa chuyện lần nữa với bản tọa."
Hứa Nguyên trầm mặc trong chớp mắt, trong đầu hiển hiện bộ dáng nữ tử váy đen kia:
"Được a, nhưng thật ra nữ tử váy đen lúc nãy đem lại cho ta cảm giác có chút quen mắt."
"Nhìn quen mắt sao?"
Lạc Hi Nhiên nhẹ nghi hoặc một tiếng:
"Nữ tử kia đeo mặt nạ, vậy mà ngươi cũng có thể nhận ra nàng?"
"Không phải, là cái thuật pháp tia sáng của nàng khiến cho ta nhớ tới một vị cố nhân mà ta đã từng gặp."
"Cố nhân?"
"Ừm."
Hứa Nguyên ứng thanh, thầm nghĩ cố nhân kiếp trước nhận biết trong «Thương Nguyên».
Thanh âm Lạc Hi Nhiên có chút cổ quái:
"Ngươi mới bao lớn mà lại có cố nhân, lần này phong hiểm lớn bao nhiêu ngươi hẳn cũng đã biết được, nếu như lần này những thích khách đi cùng kia vừa vặn đụng phải ngươi, bản tọa và nha đầu này cùng nhau ra tay cũng khó mà giữ vững được ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận