Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 909: Tự tuyệt

Trong lòng Đường Nhược Phủ đã biết được đáp án của đối phương.
Cho nên hắn động.
Trong một chớp mắt, phong lôi tề động, điện quang thạch hỏa, khí lãng bị đẩy ra, tiếng nổ minh xé gió vang lên tại đáy cốc.
Hứa Nguyên lập tức cảnh giác, toàn lực vận chuyển Thuần Dương Quyết, bắt được quỹ tích hành động của Đường Nhược Phủ.
Là hướng về phía Thiên Diễn.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên lại không có chút ý tứ nào muốn tiến lên ngăn trở, an tĩnh đứng tại chỗ nhìn.
Mà phản ứng bình tĩnh này của Hứa Nguyên được Đường Nhược Phủ dò xét, trong lòng nghi ngờ, nhưng tốc độ gió táp như sét đánh đã khiến hắn trong chớp mắt vượt qua trăm trượng, đi tới trước người thiếu nữ váy đen kia.
Chớp mắt đưa tay chụp vào trên thân thể đã không có chút phòng bị nào của nàng.
Nếu nói miệng không có bằng chứng, vậy phải cho tiểu bối kia một chút giáo huấn.
Nhưng biến cố cũng phát sinh ngay lúc này.
Dưới thị lực gần như vô địch của Đường Nhược Phủ, vị thiếu nữ có đôi mắt vàng kim bỗng nhiên đưa tay lên.
Có điều phương hướng của đối phương không phải đưa về phía hắn, càng không phải về phía Hứa Nguyên, mà là chính đầu của nàng.
Thời gian ngay lúc này dường như trở nên chậm lại, Đường Nhược Phủ hoàn toàn không hiểu cử động này của thiếu nữ là muốn làm gì.
Đây là muốn phản kháng?
Có thể phản kháng nhưng tại sao lại muốn nhắm ngay chính mình?
Nghi hoặc hiện lên, lập tức đè xuống.
Hắn không hiểu, cũng không cần hiểu.
Hiện tại điều hắn cần làm chính là tóm được tiểu nữ oa này để làm con tin trao đổi với tên tiểu bối kia là được.
"."
Tâm tư thay đổi nhanh chóng, đầu ngón tay của Đường Nhược Phủ đã gần chạm đến cái cổ trắng nõn của thiếu nữ kia chỉ còn khoảng ba tấc.
Sau đó,
Phanh.
Huyết hoa bạo liệt chói lọi ngay trước mắt Đường Nhược Phủ.
Nổ.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ kia trực tiếp nương theo đầu lâu bị tạc thành một mảnh huyết vụ.
Nhìn máu tươi vẩy ra trước mắt cùng với thi thể mặc áo đen không đầu của thiếu nữ, trong đầu Đường Nhược Phủ vốn đã nhìn quen sóng to gió lớn cũng không khỏi đứng máy trong chớp mắt.
Tự… tự tuyệt rồi?
Một vòng kinh nghi hiển hiện ở trong lòng, Đường Nhược Phủ vô thức ngoái nhìn về phía Hứa Nguyên vẫn ngốc tại chỗ như cũ, ý định tìm ra một chút mánh khóe từ trên mặt của hắn.
Nhưng điều khiến Đường Nhược Phủ càng thêm không hiểu chính là hắn cũng không nhìn thấy bất kỳ đau lòng hay bối rối gì từ trên mặt tiểu bối này, chỉ có ánh mắt đạm mạc nhìn chằm chằm hắn.
Vì sao?
Có ý tứ gì?
Tình huống hai tiểu bối này đến tột cùng là như thế nào?
Vì sao Thiên Diễn lại tự tuyệt dứt khoát đến như thế, vì sao Cảnh Hách lại có thể bình tĩnh như vậy?
Suy nghĩ hỗn loạn chậm rãi lan tràn, một vòng bất an đã lâu trong lòng Đường Nhược Phủ từ từ từ dâng lên.
Không thích hợp.
Nhưng thân thể theo quán tính vẫn để bàn tay của hắn đụng phải cái cổ không đầu của thiếu nữ kia.
Lập tức Đường Nhược Phủ phát hiện một chuyện càng làm cho người ta cảm thấy bất an.
Tay của hắn, không tiếp xúc đến thực thể.
Thân thể thiếu nữ giống như là một bộ u linh, toàn bộ thân thể trực tiếp bị hắn xuyên qua.
Thuật pháp.
Không có khả năng.
Vừa rồi hắn đã làm cho hết thảy kinh lạc trong thể nội của bé con này bể nát, dưới tình huống kinh lạc đứt thành từng khúc, không ai có thể thi triển thuật pháp!
Một màn phá vỡ thường thức này khiến cho lông tơ của Đường Nhược Phủ trong nháy mắt dựng lên.
Mà một khắc tiếp theo, thân hình Thiên Diễn bỗng nhiên hiện lên trên hư không, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai tay kết ấn, nhắm ngay Đường Nhược Phủ phía dưới.
Mà cũng ngay lúc này, Đạp Hư Trảm của Hứa Nguyên đúng hạn mà tới.
Lưỡi kiếm vạch phá hư không, lưu lại một mảnh vết kiếm vẩy mực.
Đường Nhược Phủ làm bán Thánh trong nháy mắt múa ra mấy đạo kiếm quang tiến hành ngăn cản.
Song kiếm trong nháy mắt chạm vào nhau, leng keng rung động, khí lãng lăn lộn, trên không trung nổ ra vô số hoa lửa.
Thời gian vẻn vẹn chỉ có mấy giây, Thanh Phong ba thước trong tay Hứa Nguyên liền bị lực đạo to lớn của lưỡi kiếm phía trên đánh bay, lập tức một kiếm liền đánh tới phong hầu của hắn.
"."
Con ngươi Hứa Nguyên co rụt lại.
Đạp Hư Trảm.
Trước khi bị một kiếm đứt cổ, Hứa Nguyên lại lần nữa sử dụng Đạp Hư Trảm thoát ly khỏi chiến cuộc.
Đi tới bên cạnh Thiên Diễn, thiếu nữ lập tức dùng ý hồn truyền âm mánh khóe tự mình phát hiện:
"Hứa Nguyên, người này tu Võ Đồ chi đạo, ngoại trừ Đạo Vực ra, nhục thân của hắn chỉ sợ còn có một loại sát chiêu nào đó."
"."
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Hứa Nguyên run lên.
A?
BOSS này còn có ba giai đoạn?
Hơi liếc nhìn trạng thái gần như dầu hết đèn tắt này của hai người, Hứa Nguyên truyền âm trả lời một câu "Gián đoạn thuật pháp, chúng ta chuẩn bị rút lui", sau đó nhìn chằm chằm Đường Nhược Phủ phía dưới, phun ra một câu:
"Ngươi nếu như tiếp tục cử động, ta liền phế bỏ đạo lữ của ngươi."
Nói xong, hắn trực tiếp đưa tay nhắm ngay thân thể mềm mại đẫy đà của thiếu phụ đang vặn vẹo trong vườn hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận