Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 715 - Đau quen rồi




Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng một pháp quyết trong Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết ở hiện thực.
Pháp quyết vô danh.
Đúng vậy, kỹ năng này không có tên gọi, chí ít trong «Thương Nguyên» không có.
Tên của một cái kỹ năng cuối cùng trong Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết liền được đặt là “???”.
Ba cái dấu chấm hỏi huyết sắc.
So sánh với các danh hào kỹ năng khác ở trên, cái sát chiêu không có danh tự này trực tiếp sớm kéo căng bức cách.
Mà trong «Thương Nguyên», kỹ năng này cũng có thể đảm nhận được phần bức cách vô danh này.
Nếu như bị đánh trúng, cho dù là BOSS cuối cùng của tuyến thế giới cũng có thể trực tiếp bị gọt đi hơn phân nửa thanh máu.
Bây giờ biến thành hiện thực, khi Hứa Nguyên vận chuyển cái pháp quyết này mới phát hiện kinh khủng trong đó.
Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết và Tiên Thiên Đạo Thể khiến cho số lượng nguyên khí dự trữ trong cơ thể hắn so với thường nhân vốn đã nhiều hơn rất nhiều, mà thay đổi cải tạo của thân thể dị quỷ hóa và nghĩa muội lớn tuổi kia tiến hành đối với thân thể hắn càng làm cho mệnh nguyên thể nội hắn giờ phút này gần như so với Thuế Phàm bình thường còn nhiều hơn gấp đôi.
Nhưng dù như thế, Hứa Nguyên cũng cảm giác trạng thái bây giờ của mình thật không tốt.
Quá cuồng bạo.
Nguyên khí cuồng bạo mà pháp quyết này vận chuyển hắn gần như không cách nào điều khiển được.
Lúc mới bắt đầu, pháp quyết còn ở trong lòng bàn tay của hắn, nhưng khi không ngừng vận chuyển, tốc độ vận chuyển của pháp quyết này càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng giống như một thớt ngựa hoang thoát cương nhanh như điện chớp điên cuồng tán loạn ở trong cơ thể hắn.
Cảm nhận được lực bất tòng tâm, Hứa Nguyên tiện ý nhận ra điểm không ổn, chuẩn bị đình trệ pháp quyết.
Loại bệnh trạng này, trong Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết mặc dù không có ghi chép, nhưng hắn rất rõ ràng nếu tiếp tục rất có thể sẽ trực tiếp bạo thể mà chết.
Ý định khống chế mệnh nguyên để pháp quyết dừng lại.
Nhưng lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực thì rất khó nhằn.
Sau khi pháp quyết vô danh này chính thức bắt đầu vận chuyển, tựa hồ không cách nào đình trệ.
Mệnh nguyên dần dần bạo ngược không ngừng cấp tốc du tẩu bên trong kinh lạc ở trong cơ thể hắn, đến bây giờ cơ hồ trong nháy mắt đã du tẩu mấy vòng, mà mỗi một vòng sẽ lưu lại vết khắc thâm thúy và đau nhức kịch liệt sâu tận xương tủy phía trên vách trong kinh lạc Hứa Nguyên.
Nếu như không phải tâm trí Hứa Nguyên hắn vô cùng kiên nghị, nếu không phải Hứa Nguyên hắn bây giờ vẫn còn là thân thể dị quỷ, giờ phút này đã bởi vì kinh lạc thuân nứt, hoặc là tâm thần thất thủ dẫn đến không cách nào thao túng mệnh nguyên cuồng bạo trong thể nội mà bạo thể đến chết.
Nhưng nếu chỉ như thế này, Hứa Nguyên còn có thể kiên trì.
Dù sao, đau cũng đã đau quen rồi, mấu chốt nhất là mệnh nguyên dự trữ trong cơ thể hắn không đủ để thi triển cái pháp quyết vô danh này.
Tốc độ pháp quyết điên cuồng hút lấy mệnh nguyên trong cơ thể hắn khiến dị quỷ Thuế Phàm hắn cũng cảm nhận được một tia kinh hồn táng đảm.
Vẻn vẹn chỉ một thức mở đầu, mệnh nguyên khổng lồ tích chứa trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao một phần ba.
Dựa theo tiến độ này, đại khái pháp quyết vận chuyển được một nửa thì cả người hắn sẽ bởi vì mệnh nguyên không đủ dẫn đến pháp quyết mất cân bằng bạo thể mà chết.
Hắn coi như dựa vào chính mình bây giờ có thể khống chế kiếm quyết Huyết Mặc Ngọc khống chế uy năng pháp quyết vô danh này, nhưng sự thật chứng minh, hắn hình như có chút đánh giá cao chính mình, cũng có chút đánh giá thấp uy năng pháp quyết vô danh này.
Sức mạnh kéo căng của pháp quyết vô danh này tựa hồ phải là Thánh Nhân chi cảnh mới có thể sử dụng thuật pháp.
Trong lúc suy nghĩ, huyết mặc chiếm cứ choáng hết nửa bên thiên khung đã tiến vào giai đoạn hai bắt đầu co lại, không ngừng hội tụ quanh thân Hứa Nguyên.
Biến cố lần này càng làm cho tốc độ tiêu hao mệnh nguyên trong thể nội Hứa Nguyên tăng trưởng cao hơn nữa.
Cảm nhận được điểm này, trong lòng Hứa Nguyên cũng không kinh hoảng, trong đôi mắt hẹp dài bộc lộ một vòng suy tư.
Bên trong trữ vật giới của hắn mặc dù có đan dược và Nguyên Tinh sung túc, cho dù không để ý đến thân thể, nhưng cũng rõ ràng là không chịu được pháp quyết tiêu hao trong thể nội.
Hắn phải nhanh chóng bổ sung mệnh nguyên, về phần phương thức…
Nghĩ đến đây, tròng mắt Hứa Nguyên liếc nhìn nàng đứng trên tường thành phía dưới.
Mà giờ phút này nàng cũng đang ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt chạm vào nhau trên không trung.
Sau đó, hắn trừng mắt nhờ vả nhìn nàng.
"."
Lý Thanh Diễm.
Đối mặt trong chớp mắt, lông mày anh táp của Lý Thanh Diễm liền nhẹ nhàng nhíu lại.
Mượn quân trận chi uy, nàng đã nhận ra đối phương có chút không thích hợp, nhưng bởi vì tầng huyết mặc kia nồng đậm đến mức không thể nhìn rõ, nàng không cách nào cảm giác rõ ràng được trạng thái cụ thể của đối phương.
Nhưng bởi vì tầm mắt của đối phương, Lý Thanh Diễm vẫn đại khái hiểu ra ý tứ của hắn, hừ nhẹ một tiếng:
"Liền biết khoe khoang, tiền bối, Trường Thiên hắn hình như gặp một chút biến cố, hẳn là cần ngươi đi lên giúp hắn."
"Ta đã nhìn ra, tiểu quỷ này tựa hồ không rõ ràng uy năng pháp quyết này của hắn."
Thanh âm ôn uyển của Lạc Hi Nhiên mang theo một tia thở dài vang lên:
"Còn muốn đòi làm huynh trưởng ta, lực lượng cũng chỉ mới Ngưng Hồn, ngu chết rồi."
Dứt lời, giáp trụ màu đỏ từ trên thân Lý Thanh Diễm dần dần bóc ra, lộ ra áo bào màu đỏ phía dưới, mà giáp đỏ vừa bóc ra trong giây lát ngưng tụ ra một bóng hình váy lam xinh đẹp trên tường thành.
Đứng sóng vai cùng Lý Thanh Diễm ở tường thành, Lạc Hi Nhiên nhìn huyết mặc phía trên, một viên tinh thể màu mực lóe ra u quang yêu dã trên đầu ngón tay, cười nói:
"Xem ra kế hoạch không đuổi kịp biến hóa rồi, nếu như tiểu quỷ này có thể ngưng tụ thành công thuật pháp, điện hạ ngươi chỉ cần mượn quân trận này ở phía sau bổ một đao là đủ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận