Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1040: Hạ tử thủ?

Dưới ánh mắt bất thiện nhìn chăm chú của hộ viện, nữ tử mang màn ly đột nhiên nghiêng đôi mắt, nhìn về phía lão giả cường tráng bên cạnh, thanh tuyến thấp nhu thanh lãnh:
"Sư phó. Chúng ta không thông báo một tiếng sao? Nghe đồ nhi hỏi, Nhiễm Kiếm Ly vỗ mạnh vào miệng, sờ lên râu trắng trên cằm:
"Có thể.... có thể phải chờ thêm một lát đi, lấy tu vi của tên Hứa Ân Hạc kia, tuyệt đối là biết ta đã tới, coi như hắn không biết, tên Phượng Cửu Hiên kia cũng có thể cảm ứng được"
"Thế nhưng chỉ cần thông báo một tiếng, chúng ta chẳng phải có thể tiến vào rồi sao"
Nhiễm Kiếm Ly trầm mặc trong chớp mắt, ho nhẹ một tiếng, túc tiếng nói:
"Nếu Hứa Ân Hạc đã dự định làm rùa đen rụt đầu, sư đồ chúng ta phải ngăn ở ngay tại cửa này, Thanh Mặc, ngươi có nhìn thấy những tên hộ viện kia không, một lát nếu như bọn hắn động thủ đuổi chúng ta, ngươi liền hoàn thủ đánh bọn hắn, làm lớn chuyện, ta xem xem hắn có ra hay không ra"
"A, hạ tử thủ?"
"Ách có thể không cần ra tay ác như vậy.
"A, được "
Dứt lời, thời gian lặng yên mà qua.
Một khắc đồng hồ sau, nữ tử nhìn cửa sân đóng chặt kia một chút, lại nhìn sư phụ mình một chút, yên lặng lấy ra một viên Nguyên Tinh từ trong trữ vật giới, đứng tại chỗ bắt đầu tu luyện.
Hai khắc đồng hồ sau, nữ tử đã nhập định.
Một canh giờ sau, ánh mắt Nhiễm Kiếm Ly dần dần bắt đầu trở nên bất thiện.
Lần này vào kinh thành, lão Hoàng đế hắn còn chưa gặp liền tới trước cửa tướng phủ của Hứa Ân Hạc, chính là vì muốn đòi cho đồ nhi này của mình một lời giải thích. Không nghĩ tới, tiểu tử Hứa Ân Hạc này vậy mà thật sự bắt đầu làm con rùa đen rụt đầu.
Đang nghĩ ngợi, đường đi huyên náo quanh mình đột nhiên lấy một loại tốc độ quỷ dị yên tĩnh trở lại, người đi đường hai bên thậm chí còn có người hướng thẳng đến phương hướng hoàng thành mà khom mình hành lễ.
Nhiễm Kiếm Ly hơi nhíu mày, vô thức ngoái nhìn lại, lập tức khóe mắt nhảy lên. Một khung xe ngựa Hắc Long đang chậm rãi từ trong hoàng thành chạy ra.
Xe ngựa cứ như vậy lẳng lặng trong ánh nhìn của hắn chạy đến trước mặt hắn, sau đó dừng lại.
Tiếp theo, màn xe bị kéo ra, khuôn mặt một vị nam nhân trung niên khí độ thâm trầm xuất hiện ở sau đó.
Đối mặt trong chớp mắt, Hứa Ân Hạc mang "Nhiễm quốc sư?"
"Ừm."
Nhiễm Kiếm Ly.
"Đến ôn chuyện?"
"Ừm."
Nhiễm Kiếm Ly.
theo một chút nghi hoặc:
"Nếu đã đến ôn chuyện, vì sao không vào phủ mà lại đứng trước cửa này chờ?"
Nhiễm Kiếm Ly.
"Sư phụ ta nói, Hứa thúc ngươi không ra, chúng ta liền ngăn cửa"
Nữ tử đeo màn ly thu liễm công pháp, bỗng nhiên lên tiếng.
Nhiễm Kiếm Ly.
Đường đi huyên náo lúc này đã an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, nếu như vừa nãy hai thân ảnh chặn trước cửa tướng phủ vẻn vẹn chỉ có vài người chú ý, khi xe ngựa Hắc Long dừng lại, gần như ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người bọn họ.
Mà càng làm cho người ta kinh dị chính là, theo cửa xe tuyên khắc Bàn Long màu đen, vị tướng quốc đại nhân thân mang Hắc Long bào kia vậy mà từ bên trong tự mình đi xuống nghênh đón.
Nghe thấy lời của thiếu nữ bên cạnh Nhiễm Kiếm Ly, Hứa Ân Hạc tựa hồ đã hiểu ra cái gì, bên trong đôi mắt như chim ưng hiển hiện một vòng ý cười:
"Ngươi vẫn trước sau như một a. Thật có lỗi, hôm nay có sự tình phải vào cung đi gặp Lý Diệu Huyền một chút, Phượng Cửu Hiên cũng có việc ra ngoài rồi, người có thể nhận ra ngươi hôm nay cơ bản đều không ở trong phủ"
Vừa nói, mắt Hứa Ân Hạc liếc qua nữ tử bên cạnh Nhiễm Kiếm Ly: "Vị này là..."
"Đồ nhi ta"
Nhiễm Kiếm Ly trầm mặc đã lâu lại lần nữa phát ra âm thanh:
"Lần này vào kinh thành, đưa nàng theo mở mang hiểu biết.
Ánh mắt Hứa Ân Hạc hiện lên một vòng dị sắc, nói khẽ:
"Hiện tại vào kinh thành, xác thực rất có thể học thêm kiến thức, nhưng gần đây trong kinh thành cũng không thái bình"
Nhiễm Kiếm Ly nhìn chằm chằm Hứa Ân Hạc, ánh mắt hơi nhíu lại:
"Không có cách nào, chính nàng nói muốn đi để mở mang hiểu biết, hơn nữa ta đây không phải tới tìm lão hữu ngươi đây sao.
Hứa Ân Hạc trầm tư trong chớp mắt, trong mắt không thấy hỉ nộ, khẽ vuốt cằm, ghé mắt nhìn nữ tử đội màn ly ôn nhu hỏi:
"Nhiễm Thanh Mặc đúng không?"
Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc phía dưới màn ly nháy một chút, yên lặng thu hồi Nguyên Tinh trong tay, nhẹ gật đầu:
"Ừm."
Thần sắc Hứa Ân Hạc bình tĩnh như hồ, nhưng khóe môi tựa hồ câu lên trong chớp mắt:
"Theo ta và sư phó ngươi vào phủ đi Nhiễm Thanh Mặc rụt cổ một cái:
"A được.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy vị phụ thân của Hứa Nguyên hiện tại tâm tình thật sự không tốt, nụ cười trên mặt và vẻ ngoài nhu hòa cũng không che giấu được cỗ khí tức nguy hiểm trên thân hắn.
Động tác tinh tế bị Hứa Ân Hạc nhạy cảm bắt được, nhưng hắn cũng không nói gì, trực tiếp liếc qua người gác cổng và mấy tên hộ viện trước cửa.
Trước cửa quan Tể tướng thất phẩm, mà hầu quan lớn thì đều là kẻ có mắt nhìn người. Không cần dùng ngôn ngữ, có người tiến đến dẫn ngựa, có người thì đi mở cửa, theo một tiếng "Ầm ầm" ngột ngạt vang động, cửa chính rộng lớn mấy trượng của tướng phủ từ từ được mở ra.
Đứng ở trước bậc thang, Hứa Ân Hạc khẽ vươn tay:
"Nhiễm quốc sư, mời"
1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận