Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 958: Ngoại truyện Thiên Diễn (Kết)

Thiên Diễn không chút nghĩ ngợi, tiến lên trước một bước, đứng ở vị trí trước người hắn nửa mét, ánh mắt sáng rực nhìn qua hắn.
Hứa Nguyên hơi nắm chặt nắm đấm.
Tạm thời tách ra là biện pháp giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
Hiện tại Thánh nữ ván giặt đồ này có ý gì?
"Ngươi có ý tứ gì?"
"Trong cơ thể ta có mị độc, hơn nữa… "
Thiên Diễn liếc mắt, con ngươi thanh lãnh mang theo vài tia vũ mị:
"Hiện tại đã sắp áp chế không nổi nữa."
Hứa Nguyên hơi suy tư, lạnh lùng nói:
"Vậy hiện tại ta sẽ ở đây giúp ngươi trừ bỏ một lần, sau đó ngươi lập tức rời đi."
"Không muốn."
"."
Trán Hứa Nguyên nhảy lên gân xanh.
Thiên Diễn cách khoảng cách gần mà nhìn thần sắc của hắn, hỏi:
"Vì sao ngươi nhất định phải đuổi ta đi?"
"Vì sao ngươi nhất định phải lưu lại bên cạnh ta?"
Hứa Nguyên tức giận hỏi lại:
"Thánh nữ đại nhân, không phải ngươi ghét nhất loại đăng đồ tử như ta a?"
"Bởi vì ngươi hạ mị độc cho ta."
Thiên Diễn nâng mu bàn tay trắng nõn lên nhẹ vỗ về gương mặt nóng hổi của chính mình: "Lần này trừ bỏ xong, về sau làm sao bây giờ?"
"."
Hứa Nguyên.
Thiên Diễn buông tay ngọc xuống, con mắt nhìn chằm chằm hắn:
"Nếu ngươi khăng khăng muốn đuổi ta đi, dẫn đến mị độc mất khống chế, đợi đầu Quỷ Liễu kia mất khống chế, ta liền trở lại giết ngươi."
"Ngươi không tìm thấy ta."
"Luôn có một ngày có thể tìm tới ngươi."
"Tại sao ngươi lại trở thành một ‌loại đức hạnh như Thiên Dạ vậy?"
"Nhân quả mà thôi."
Thiên Diễn nhẹ giọng cười nói, tiếu dung mỉm cười:
"Dù sao nếu như ngươi ném ta ở chỗ này, chờ khi ta tìm tới ngươi, ta liền trực tiếp giết ngươi ngô ân."
Lời còn chưa dứt,
Ầm!
Một tiếng vang trầm.
Hứa Nguyên đưa tay bóp cái cổ trắng nõn giống như thiên nga của Thiên Diễn, xoay tay lại đập nàng lên trên cành cây sau lưng.
Giữa lông mày thiếu nữ hiển hiện một vòng đau đớn, nhưng đôi đồng tử màu vàng kim vẫn quật cường nhìn chằm chằm hắn như cũ.
Hứa Nguyên cắn răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc của nàng:
"Ngươi có phải muốn bức ta ra tay với ngươi hay không? !"
Thanh âm rơi xuống, phía trên trụ cột Quỷ Liễu khổng lồ lâm vào một trận trầm mặc.
Ánh nắng xuyên thấu qua tầng sương mù bị tàn phá sắp khép lại kia mà chiếu xuống,
Thiên Diễn nhìn gương mặt rõ ràng đang tức giận của hắn, hít hít cái mũi có chút chua xót, ngữ khí mềm nhũn, thanh âm truyền âm có chút run rẩy:
"Vì sao ngươi nhất định phải cảm thấy ta sẽ giết ngươi để đổi lấy cơ hội đi ra ngoài chứ?"
"."
Hứa Nguyên biểu lộ cứng đờ.
Thiên Diễn nắm chặt lấy nắm đấm, móng tay thon dài khảm vào lòng bàn tay:
"Nhiều năm như vậy, ngươi đã cứu ta bao nhiêu lần, ta lại cứu ngươi bao nhiêu lần, rõ ràng… rõ ràng ta đã chuẩn bị tốt sẽ đi cùng ngươi cả đời trong ảo cảnh này, kết quả ngươi…."
"Đi."
Hứa Nguyên buông lỏng tay ra, đánh gãy lời nói của nàng, thần sắc nhu hòa đi một chút, thấp giọng nói:
"Như vậy đi, ngươi định cư lại ở một chỗ, sau đó nói cho ta địa điểm của ngươi, mỗi nửa tháng ta sẽ đi giúp ngươi trừ bỏ mị độc một lần."
Mỗi nửa tháng mị độc sẽ đạt tới tiểu cao triều một lần, vào thời gian này dựa vào Mị Thần đạo uẩn hắn nắm chắc có thể đối phó với Thiên Diễn.
Thiên Diễn nghe nói lời ấy, đôi mắt sáng lên một cái, nhưng lập tức ảm đạm, thì thầm nói:
"Không muốn, lấy tính cách của ngươi rất có thể sẽ không tới… "
"."
Nhìn nàng khó chơi như vậy, Hứa Nguyên nhấc bàn tay, nắm cái cằm bóng loáng tinh tế tỉ mỉ của nàng:
"Ta đã đưa ra nhượng bộ lớn nhất."
Thiên Diễn không phản kháng, mặc cho hắn nắm vuốt chính mình, ôn nhu cười nói:
"Vậy ngươi liền giết ta đi."
"."
Hứa Nguyên cảm giác chính mình có chút sắp không ép tức giận xuống nổi, trực tiếp trở tay nắm cổ của nàng đặt nó dưới người mình:
"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi? !"
Ngoài dự liệu, lưng thiếu nữ dán lên cành cổ liễu rộng lớn, hai cánh tay trắng nõn bỗng nhiên đưa ra ôm lấy cái cổ của hắn, bỗng nhiên kéo xuống phía dưới một phát.
Con ngươi Hứa Nguyên hơi co rụt lại, cả người trực tiếp đặt ở trên thân thể mềm mại nhỏ nhắn không xương của Thiên Diễn kia.
Vô thức muốn điều khiển Quỷ Liễu để thoát thân, nhưng bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm thổ khí như lan của nàng:
"Rốt cuộc phải làm thế nào thì ngươi mới có thể tin ta?"
Bên trong Quỷ Vụ rét lạnh, nhiệt độ lặng yên tăng cao.
Khí tức nam tử tới gần khiến gương mặt đỏ ửng bệnh trạng của Thiên Diễn đã lặng yên lan tràn đến bên tai.
Cặp mắt vàng kia vẫn chói lọi như cũ nhưng mang theo một ít khát vọng tình cảm.
Thương thế trên thân thể cùng với thời gian trôi qua đã khiến mị độc trong thể nội Thiên Diễn điệp gia đạt đến điểm tới hạn.
Hứa Nguyên ngừng suy nghĩ, chống thân thể lên:
"Trước không nói chuyện này, ta giúp ngươi trừ bỏ mị độc trước."
Cành cổ liễu cao ngất trong mây, sương mù trận trận.
Nàng nhìn nam tử ngồi dậy từ trên người nàng, môi đỏ khẽ mở, bỗng nhiên phun ra một chữ:
"Phong."
Nguyên khí đình trệ, đạo uẩn mất đi hiệu lực.
Hứa Nguyên ngoái nhìn, không hiểu.
"."
Trầm mặc, nửa ngày.
Thiên Diễn cắn môi, chuyển ánh mắt:
"Đừng dùng đạo uẩn "
Thanh âm rất nhẹ, nhưng rõ ràng có thể nghe thấy được.
Sương mù bị kình phong khí lãng tung bay lúc này đã triệt để khép lại, hết thảy xung quanh đều bị bóng tối bao trùm, duy nhất chỉ còn lại cặp mắt vàng lấp lóe trong bóng tối của thiếu nữ.
Hứa Nguyên sửng sốt.
Trong yên lặng, thiếu nữ ngước mắt, mị nhãn như tơ nhìn về phía nam tử cưỡi bên hông mình, thanh âm mang theo run rẩy:
"Đây, đây là tất cả những gì bây giờ ta có thể đưa cho ngươi."
"."
"."
"."
Bạn cần đăng nhập để bình luận