Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 795: Hình như rất khẩn trương?

Sau khi rạch lớp vải, sắc mặt của nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trái tim trong ngực lại dần dần tăng tốc cộng hưởng với tiếng rạn nứt của tấm lụa.
Hứa Nguyên không nghe được tiếng tim đập mà nàng cố ý áp chế, nhưng nhìn thấy nàng không có động tác gì, trong lòng cũng có suy đoán.
Thiên Diễn, chắc hẳn là không ở đây.
Xem ra, so với những nữ nhân xấu xa trong kiếp trước, công chúa này vẫn hơi thiếu một chút kinh nghiệm.
Nếu như nàng có thể quyết đoán hơn một chút, vậy có thể hắn sẽ thật sự bị hù dọa.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên chuẩn bị giúp nàng một tay.
Trong lúc mọi âm thanh rơi vào hư không, bỗng nhiên hắn nâng một ngón trỏ lên, chạm nhẹ vào vết rách đang chậm rãi lan tràn của tấm vải đen.
Hô hấp của Lý Thanh Diễm đột nhiên đình trệ.
Đầu ngón tay tinh tế mềm mại chạm tới, tiếp theo, xúc cảm từ đầu ngón tay cũng đồng thời truyền vào trong đầu của nàng...
Trong lúc trầm mặc, ngón tay khẽ ngoắc.
Vốn đang trên bờ vực bị xé rách, mà tấm lụa đen đã không chịu nổi gánh nặng cùng với áp lực mà ‘roạt’ một tiếng. Miếng vải đang chậm rãi rạn nứt đột ngột rách toạc hướng xuống phía dưới một tấc, do chịu lực mà hình thành một chữ V xinh đẹp, sau đó lại tiếp tục lan tràn xuống.
Cũng bởi vì gặp phải biến cố bất chợt này, độ cong mê người đang chậm chạp thành hình kia, bỗng nhiên hóa thành một khe rãnh sâu hun hút, trắng nõn nhẵn nhụi.
Làm xong những việc này, Hứa Nguyên cũng không đứng dậy.
Lưng thẳng, gối quỳ, sát bên chân nàng, dùng một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đánh giá thân thể mê hồn của nàng ở trên giường mềm.
Một tay Lý Thanh Diễm chống trên giường, thân thể hơi nghiêng về phía sau, hai chiếc đùi thon dài trắng nõn như bạch ngọc hơi hơi khép lại, duy nhất chỉ còn lại một đôi giày hoa sen ở trên bàn chân, lại thậm chí góp phần tăng thêm tình thú.
Vòng eo hơi ưỡn lên, lại càng làm cho độ cong vốn có của nàng càng tăng thêm phần bốc lửa.
Cặp mắt đỏ hồng mỹ lệ kia phảng phất như là thiên thạch lướt qua thiên không, càng khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Mặc dù đã đến một bước này, từ trong ánh mắt hoặc kể cả gương mặt, Hứa Nguyên vẫn không thể thấy được dù chỉ là một chút ngượng ngùng đặc hữu thuộc về nữ nhân.
Tơ lụa đen quấn quanh ngực vẫn tiếp tục rạn nứt như trước, tuy nhiên ngón tay của Hứa Nguyên vẫn không cung cấp sự trợ giúp thêm một lần nào nữa.
Cuộc sống dù có ra sao thì vẫn phải có những giây phút kỳ diệu, phải có kỷ niệm, cũng như phải có tình thú.
Nghe được âm thanh rạn nứt dễ chịu, lại nhìn được đường cong như ẩn như hiện, quá trình này so với việc một miếng ăn tươi thì càng khiến cho người ta hưng phấn.
Thân thể Hứa Nguyên hơi cúi xuống, giọng nói dịu dàng và ôn nhu: “Nàng... hình như rất khẩn trương?”
Vừa nói, đầu ngon tay thon dài kia vừa lướt nhẹ qua khe rãnh kia, dọc theo đường cong mà đi xuống phía dưới, giống như vừa rồi nàng đã làm với hắn.
Đầu ngón tay lướt đến giữa bụng của nàng, dáng người hình quả lê hoàn mỹ, đường cong đặc hữu của nữ nhân ở giữa thắt lưng của nữ sát thần tàn sát hết thảy Man Tộc này vô cùng hoàn hảo, không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Nhịp tim bị cố ý đè nén, đôi mắt của Lý Thanh Diễm mang theo ý cười, hai mí mắt khép hờ, nhìn chằm chằm vào ngón tay hắn: “Khẩn trương? Chẳng qua chỉ có hơi ngứa ngáy mà thôi. Tuy nhiên động tác của Trường Thiên lại rất là thuần thục”.
“Vậy sao?”
Hứa Nguyên ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Sao ta nghe được tim của người nào đó đập nhanh như vậy...”
Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay của Hứa Nguyên đã đi tới nơi bụng dưới cuối thắt lưng, cũng không tiếp tục tiến sâu, mà chỉ dùng đầu ngón tay vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của nàng, sau đó đột nhiên đi sâu xuống phía dưới.
Cảm nhận được động tác của hắn, Lý Thanh Diễm giống như ngưng lại hơi thở, rung động bắt đầu khuếch tán trong lòng.
Thế nhưng nàng vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào.
Không nắm chặt vào tấm trải giường, không run rẩy, thậm chí thần sắc vẫn giữ lại nụ cười như có như không.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Nguyên lập tức đẩy vào vai của Lý Thanh Diễm, để nàng ngã nằm xuống giường.
Không có phản kháng, không có thắc mắc, chỉ có tiếng ‘tí tách’ của tấm vải đang rách như một khúc nhạc đệm.
Tóc đen như thác, da trắng như tuyết, nhiệt độ cơ thể của nàng tăng lên từng chút từng chút một, đôi mắt phượng sắc bén dần dần hiện lên một màn sương đầy mị hoặc.
Cảm nhận được biến hóa của nàng, Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, cũng không sốt ruột, chỉ hơi nghiêng đầu, vận chuyển công pháp, truyền âm cho Vương tiên sinh đang làm xa phu ở phía trước: “Vương tiên sinh, đi đến nơi thì cứ dừng lại trước đã. Nếu quân doanh có người vặn hỏi thì để cho hắn cút thẳng. Bản công tử và Thanh Diễm muốn làm một khoản sinh ý lớn.
Nếu ở thời khắc mấu chốt lại diễn ra tình tiết kinh điển, bị các loại hành động như ‘chuông điện thoại’ cắt đứt, có thể hắn sẽ giết người. Cho nên, phải chuẩn bị sẵn sàng.
Làm xong hết thảy những thứ này, ngoảnh đầu lại nhìn, lại phát hiện ánh mắt của Lý Thanh Diễm mang theo ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận