Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1046: Đều giống hắn hay sao?

Lưỡi kiếm dùng tốc độ mà mắt thường không thể thấy được, cắt qua hư không, lại tựa như là không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào.
Mây trắng phiêu đãng trên bầu trời, làn sương đen vẫn như cũ đang khuếch tán không ngừng ra bốn phía, mọi thứ đều giống như thời điểm trước khi hắn tới.
Nhưng sự yên tĩnh này chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.
Sau đó...
Oooongggg.....
Không có kiếm quang, không có nguyên khí mãnh liệt, càng không có thanh thế bạo liệt ầm vang, có chăng cũng chỉ là một tiếng ngân vang lên rất nhỏ.
Mà cùng với sự xuất hiện của tiếng kiếm ngân, làn sương mù quỷ dị chiếm cứ phía dưới mặt đất lại giống như làkhói bếp của nhà nhỏ chốn nông thôn, cứ như vậy mà theo gió tiêu tán.
Lạc Hi Nhiên: .....
Yên tĩnh trong giây lát.
Giọng nói uyển chuyển của Lạc Hi Nhiên lại mang theo phần chần chờ:
“Lâu... tổng trưởng, thánh nhân ở thời đại này của các ngươi, đều có một dạng giống với hắn hay sao?"
Lâu Cơ không đáp lời ngay, nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quả tim vốn muốn bay khỏi lồng ngực cũng đã yên ổn trở lại, cười nói:
“Không rõ ràng lắm, tuy nhiên hiện tại ở thế gian này, trong số những nhân vật mà ta nhận thức thì hẳn là không có người có thể thắng được Phượng Cửu Hiên"
Trong tầm mắt của hai nữ nhân.
Phượng Cửu Hiên vung ra một kiếm kia, rồi ngay sau đó thu kiếm Thanh Uyên vào trong vỏ, cầm vỏ kiếm trong tay chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Lạc Hi Nhiên hạ giọng hỏi:
“Hắn chuẩn bị xuống vật lộn với Trường Thiên?"
Lâu Cơ đã khôi phục lại hoàn toàn vẻ lười biếng nhởn nhơ, ung dung trả lời:
“Khả năng Lạc tiền bối có điều không biết, hồi còn nhỏ thì Trường Thiên rất nghịch ngợm, lúc nào cũng gây họa, cao tầng của Tướng quốc phủ chúng ta đại khái là đã từng đánh hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn ta vẫn không thay đổi, đánh như thế nào cũng không dạy nổi"
“Chỉ có ngoại lệ duy nhất là cữu cữu của hắn, từ khi Trường Thiên tới gian phòng của Phượng Cửu Hiên trộm đi một kiện bảo bối, sau đó bị đánh một trận, từ đó về sau không còn dám tới nữa"
Giọng nói của Lạc Hi Nhiên vẫn mang theo vẻ vội vàng ngưng trọng:
“Không phải, tình huống hiện tại sao có thể giống với lúc trước được?"
“Có cái gì không giống?"
Lâu Cơ nhẹ giọng hỏi lại, cười khanh khách rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Nguyên ở phía xa xa, khẽ nói:
“Đây hẳn là lần thứ hai Phượng Cửu Hiên đánh Trường Thiên, không biết có thể cho hắn một bài học hay không” Làn sương mù dày đặc bao phủ không gian đã hoàn toàn tản đi, để lộ ra huyện Huệ Châu ở phía dưới chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát thê lương.
Mà ở chính giữa tòa thành trì đổ nát kia, trong giây lát khi sương mù vừa bị thổi tan, Hứa Nguyên lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái trì độn.
Nâng cặp mắt hoàn toàn là một màu đen như mực không có chút màu trắng nào của con ngươi, Hứa Nguyên nhìn về nam tử mặc áo bào trắng đang chậm rãi tiến về phía mình, trong đôi mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn không hiểu tại sao sương mù biến mất, lại càng không hiểu vì sao luôn có thức ăn quấy rầy hắn khi hắn đang ngů.
Thế nhưng khi nam tử áo trắng này đi tới vị trí chỉ cách hắn nửa mét, bỗng nhiên Hứa Nguyên ngửi được hơi thở ở trên người đối phương, liếm liếm môi, thanh âm khô khốc khàn khàn truyền ra:
“Ngươi rất tốt"
"Oanhhhh!!!"
Một âm thanh trầm đục chợt truyền đến.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, Hứa Nguyên nằm thẳng cẳng ở trên mặt đất, trong đầu lại càng thêm khó hiểu. Không phải là hắn đang định ăn thức ăn này hay sao?
Tại sao hắn lại cứ như vậy mà nằm trên mặt đất?
Trong lúc nghi hoặc, một giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên từ phía đỉnh đầu hắn:
“Đứng dậy"
Hứa Nguyên hơi ngửa đầu, tầm nhìn dời lên từng chút từng chút một, ngay sau đó thấy được đôi mắt của nam tử áo trắng kia đang quan sát bản thân mình.
Không biết tại sao.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy ánh mắt này, bằng một cách kỳ diệu nào đó mà trong hắn lại nổi lên cảm xúc phẫn nộ.
Hắn muốn cầm lấy món ăn này, sau đó xé nát ra từng chút từng chút một, sau đó...
“Bupppp!!!"
Suy nghĩ vẫn chưa dừng lại, đã bị vỏ kiếm của nam tử áo trắng kia thúc mạnh vào bụng.
“Ta bảo ngươi đứng lên"
Một kích này, để cho Hứa Nguyên ở trạng thái hiện tại có được lần đầu tiên cảm nhận một loại cảm giác tên là đau đớn.
Hơn nữa còn rất đau.
Đau đớn tột độ khiến cho thân thể của hắn không thể nào khống chế được mà run rẩy nhẹ nhàng.
Dưới cơn đau đớn kịch liệt, chỉ trong nháy mắt, sự phẫn nộ trong đầu Hứa Nguyên đã vượt qua điểm giới hạn, giơ tay trái lên chỉ vào đối phương, giọng nói khàn khàn gào thét:
“Ngươi! Ngươi đi chết đi"
Ngay sau khi giọng nói phẫn nộ này vang lên, bầu không khí xung quanh bất chợt trở nên quỷ dị, trong phạm vi mười trượng, đất đai trống rỗng ở xung quanh bỗng nhiên sinh ra vô số cành liễu cứng cỏi đánh tới nam tử áo trắng.
Nhìn thấy được năng lực tạo vật từ hư không này, đôi mắt của Phượng Cửu Hiên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lại gõ vỏ kiếm xuống.
Lần này.
Hắn giơ tay trái lên.
Trong tích tắc khi vỏ kiếm chạm vào cổ tay trái Hứa Nguyên, một luồng khí áp cuồng bạo hoàn toàn vô hình bất chợt khuếch tán ra ngoài, những cành liễu đang trói buộc khiến cho nam tử trung niên không thể nhúc nhích đã bị cắt thành bột mịn chỉ trong nháy mắt.
Cơn đau đớn khó có thể diễn tả thành lời kia lại đánh úp lại thêm lần thứ hai, Hứa Nguyên cứ như vậy mà cuộn tròn thân thể che cánh tay trái vừa bị đánh trúng của mình lại, trong miệng không tự chủ được mà lẩm bẩm: “Đauuu!! Đau!!! Đau quá!!"
1046 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận