Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 763: Mọi thứ có hai mặt

Đôi mắt Nhiễm Thanh Mặc không hiểu.
Hai người một đường tiến tới, con đường nhỏ trong rừng trúc rộng mở trong sáng, suối nước thanh thấu, thác nước to lớn tụ hợp với u đầm, một căn trúc lâu thình lình đập vào mi mắt.
Sư đồ hai người cũng không lập tức trở về lầu các, Lạc Vi dẫn theo Nhiễm Thanh Mặc đi đến bên hồ ngồi xuống, đảo đôi mắt, trong ánh mắt mang ý cười:
"Cởi giày ra đi, những ngày này nước trong Thanh Đàm có thể bảo dưỡng da thịt."
"."
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy, thành thành thật thật trút bỏ đi giày sen dưới chân, lại cởi vớ lụa đen xếp ngay ngắn đặt ở một bên, thò một đôi chân ngọc trắng sáng như tuyết xuyên vào trong làn nước.
Xúc cảm mát mẻ như băng khiến đôi mắt nàng sáng lấp lóe, nhưng lập tức lại nhẹ nhàng hỏi:
"Sư nương. Vì sao vừa rồi người lại nói như vậy?"
Lạc Vi ngồi quỳ chân ở trên mặt cỏ bên hồ, nhìn thác nước chảy xuống mặt hồ nhấc lên gợn sóng:
"Chớ có khẩn trương, sư nương cũng không có phủ nhận thuyết pháp kia của Hứa Trường Thiên, tu giả càng nhiều quả thực là có thể giải quyết mối hiểm họa yêu thú hiện tại, nhưng cũng nên biết quá nhiều người có võ công cũng có thể gây nhiễu loạn."
"."
Nhiễm Thanh Mặc tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Lạc Vi ngước mắt, nhìn về phía một mảnh chân trời xanh lam, ngữ khí ung dung:
"Nhân gian phàm thế đều có lưu truyền, tu giả mạnh như hổ. phần lớn người trên thế gian này sau khi có được lực lượng sẽ không mạo hiểm rút đao đánh với cường giả, càng sẽ không mạo hiểm đi săn giết yêu thú, bởi vì họ đều muốn giữ mạng.”
"Ức hiếp người cùng khổ thế nhưng so với săn giết yêu thú xác nhận treo thưởng còn nhẹ nhõm hơn, tích cát thành tháp, những tu giả đê giai không được quản khống này so với yêu thú còn là mối đại họa lớn."
Nói xong, Lạc Vi đảo đôi mắt, nhìn về phía thiếu nữ áo đen buông thõng đôi mắt, chân trần chập chờn trong Thanh Đàm:
"Những chuyện này Thanh Mặc ngươi lúc đi du ngoạn hẳn là từng nhìn thấy rồi?"
"Sư nương. Hứa Nguyên đã nói với ta chuyện này."
Nhiễm Thanh Mặc trầm thấp trả lời.
"Ừm?"
Đôi mắt Lạc Vi lấp lóe:
"Hắn nói như thế nào?"
Nhiễm Thanh Mặc nghĩ nghĩ, học ngữ khí lúc trước của hắn:
"Sự tình hay vật gì mới sinh ra chưa hưng thịnh đều sẽ có loạn tượng, dưới chính lệnh triều đình dẫn đạo, luật pháp nghiêm minh, sẽ có lúc bình phục, chỉ đáng tiếc… "
Nói đến đây, Nhiễm Thanh Mặc không tiếp tục nói nữa.
"Chỉ là đáng tiếc tông môn quấy nhiễu?"
Lạc Vi tiếp lời.
"... n."
"Tiểu tử này nói chuyện ngược lại thật sự là có một kiểu."
Lạc Vi híp híp con ngươi, cười tủm tỉm nói:
"Mọi thứ đều có hai mặt, lấy lập trường của hắn để nói những lời này cũng không sai, nhưng Thanh Mặc ngươi có từng nghĩ tới không, loại chính lệnh trên triều đình này cần các loại tông môn ta phối hợp, thế gian tông môn phong phú như thế, làm thế nào để xác định giới hạn giữa các tông môn, làm thế nào để phân chia quyền lực và trách nhiệm giữa triều đình và tông môn, ai bỏ tiền, ai bỏ lực, lợi ích đấu đá, trên thế gian này nào có chuyện dễ dàng như vậy?"
Nói đến đây,
Lạc Vi vuốt vuốt mi tâm, ngữ khí mang theo một tia nghiêm túc:
"Cái gọi là võ quán mặc kệ ý định thành lập cao hơn, nhưng xét đến cùng kỳ thật chính là công cụ để hai người Lý Diệu Huyền và Hứa n Hạc dùng để đánh vỡ cách cục thiên hạ hôm nay."
Nhiễm Thanh Mặc nhìn sư nương trước mắt, trong đôi mắt thanh tịnh thấy đáy lóe lên rất nhiều cảm xúc, nhưng cuối cùng biến thành nghi hoặc.
Lạc Vi thấy thế có chút bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đơn giản nói:
"Triều đình muốn xé bỏ ước hẹn ngàn năm tiêu diệt tông môn chúng ta, nhưng vốn không đủ thực lực, cho nên liền dùng võ quán quấy loạn cách cục thiên hạ."
"A "
Trong mắt Nhiễm Thanh Mặc lóe lên một tia đột nhiên hiểu ra, nhưng chợt lại có chút không hiểu:
"Vậy sư nương, vì sao lúc trước ta… "
"Ngươi nói sự tình Hứa n Hạc muốn ra tay đối với Kiếm Tông ta?"
Giọng Lạc Vi mang ý cười.
Nhiễm Thanh Mặc gật đầu, hai tay đặt ở trên đầu gối tuyết trắng, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng mê người.
Giữa lông mày vẫn còn Phong vận của Lạc Vi hiện lên một tia ý cười:
"Bởi vì Lý Diệu Huyền phải chết, hắn vừa chết, mâu thuẫn giữa Hoàng tộc và tướng phủ sẽ không che giấu được."
"."
Nhiễm Thanh Mặc cắn cắn môi, ánh mắt có chút muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không nói ra.
Mưu đồ của Tướng phủ đối với Kiếm Tông là có thật, Hứa Nguyên và phụ thân của hắn đã từng nói qua về việc này.
Hơn nữa còn có Thiên Diễn.
Lạc Vi nhìn ánh mắt đồ nhi, ôn nhu nói:
"Có lời gì có thể trực tiếp nói với sư nương."
Nhiễm Thanh Mặc yên lặng lắc đầu, thấp giọng nói:
"Vậy sư phó gần đây phải vào kinh cũng là bởi vì chuyện này?"
Lạc Vi nhẹ nhàng cười nói:
"Ngươi vẫn muốn đi theo sư phó ngươi vào kinh thành?"
"Ừm…”
Nhiễm Thanh Mặc do dự, sau đó nhẹ gật đầu:
"Ừm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận