Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 1047: Có phải ta tay hơi nặng rồi không?

Nhưng đối phương không hề có ý định cho hắn thở dốc, giọng nói lãnh đàm lại truyền đến một lần nữa: “Nếu không đứng lên, cứ nằm đó mà chịu đánh"
Dứt lời, trong dư quang nơi khóe mắt của Hứa Nguyên, nam tử mặc áo trắng như tuyết kia lại giơ vỏ kiếm của thanh trường kiếm kia lên.
Lần này.
Hắn không do dự một giây nào, thân hình đột ngột biến mất tại chỗ.
Nhìn bóng dáng kia đột ngột biến mất, trong đôi mắt Phượng Cửu Hiên hiện lên một nét nghi hoặc, nhưng ngay lập tức phần nghi hoặc này đã chuyển hỏa thành một nụ cười rạng rỡ trên khóe môi.
Vậy mà Trường Thiên vẫn còn có thể sự dụng chiêu thuấn di kiếm kỹ này khi còn là thân thể nhân loại, xem ra hắn vẫn còn bảo lưu được một phần ý thức.
Trong lòng vừa nghĩ, Phượng Cửu Hiên lững thững đi về phía bên trái một bước, lật tay ra, lại là một chuôi kiếm.
“Uỳnh!!"
Thân hình vừa mới hiện ra, Hứa Nguyên đang chuẩn bị đánh lén còn chưa kịp phản ứng đã bị một chuôi kiếm này của đối phương gõ ở trên huyệt thái dương.
Thời gian dường như ngừng lại.
Một đòn này cứ như vậy mà đánh cho cặp mắt không có lòng trắng của Hứa Nguyên xuất hiện một khoảng thất thần ngắn ngủi.
Mà đòn này còn mang theo một lực lượng khổng lồ, đánh cho thân hình của hắn bay ngược ra ngoài hơn mười trượng, nặng nề đập vào một mảnh tường đổ nát ở trong thành khiến cho bụi mù bốc lên, sau đó không còn động tĩnh.
Nhìn thấy như vậy, Phượng Cửu Hiên vô ý thức mà liếc nhìn vào bàn tay cầm kiếm của mình, trong lòng có phần chần chờ.
Có phải hắn ra tay hơi nặng rồi hay không?
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, trong lòng Phượng Cửu Hiên lại được buông lỏng, bởi vì hắn cảm ứng được Trường Thiên đang chậm rãi bò dậy từ trong đống bụi mù kia.
Hứa Nguyên ôm lấy vùng thái dương vừa bị đánh trúng, ánh mắt toát lên vẻ điên cuồng và bạo ngược, nhìn chằm chằm vào món đồ ăn ở phía đối diện, nhưng đối phương quá mức khủng bố, làm cho hắn không dám tùy tiện tới gần.
Phượng Cửu Hiên thấy thế, chậm rãi đi về phía Hứa Nguyên, vừa đi hắn vừa cười cười, hỏi nhẹ nhàng:
“Trường Thiên, ngươi sợ hay sao?"
Nhìn thân ảnh đang không ngừng đến gần mình, bỗng nhiên Hứa Nguyên giơ tay lên, cắm vào ngực mình.
Chỉ trong nháy mắt, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài không khí.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Phượng Cửu Hiên dừng bước ngay lập tức, thần sắc thoải mái lạnh nhạt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhìn nam tử áo trắng chợt dừng bước, khóe môi Hứa Nguyên nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn, vẻ điên cuồng trong mắt tăng thêm vài phần, giọng nói khàn khàn “Hiện tại, người nên sợ hãi hình như là ngươi"
Thần sắc luôn luôn đạm mạc của đối phương khiến cho hắn không khỏi cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ, hắn cũng rất hài lòng với biểu tình ở trên mặt của đối phương.
Hơn nữa, chỉ ngay sau đây thôi, hắn sẽ làm cho đối phương vĩnh viễn treo loại biểu tình này ở trên mặt, không làm sao mà lấy xuống được!
Trong đầu chất chứa đầy ý nghĩ điên cuồng, bàn tay của Hứa Nguyên cắm vào trong lồng ngực bắt đầu rút ra thanh quỷ đao liễu mộc từng chút từng chút một.
Ngay sau khi thanh quỷ đao liễu mộc kia vừa rút ra, phần vết thương dữ tợn trên lồng ngực vừa bị chính mình xé rách đã nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Nhưng để cho Hứa Nguyên cảm thấy nghi hoặc chính là, hắn đã hoàn toàn rút ra thanh quỷ đao liễu mộc, nhưng sau đó thì vẻ nghiêm túc ở trên gương mặt của nam tử áo trắng kia cứ như vậy mà biến mất.
Phượng Cửu Hiên nhìn tiểu tử cầm thanh mộc đao quỷ dị kia, trong lòng có phần tức giận.
Đột nhiên đâm vào ngực của bản thân, hắn còn tưởng rằng đã biến thành như vậy mà tiểu tử này vẫn còn cái đức hạnh khốn nạn này, còn có thể nghĩ ra dùng chiêu tự mình hại mình để uy hiếp đến hắn.
May mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Thế nhưng nhìn vào năng lực tự chữa lành của Trường Thiên.
Đôi mắt mang theo ý cười của Phượng Cửu Hiên dần dần hiện lên vẻ tàn nhẫn, thưng giọng nói lại vẫn mang theo nét nhu hòa:
“Trường Thiên, ta có lời muốn nói với ngươi"
Hứa Nguyên kìm nén sự nghi hoặc và khó hiểu ở trong lòng, chậm rãi nâng thanh quỷ đao liễu mộc lên.
Cùng với động tác này của hắn, vô số kiếm khí như từng nét mực màu đen ngưng tụ lại ở trong không khí, điên cuồng gào thét vây quanh Phượng Cửu Hiên, từ trong đó tỏa ra sự khủng bố cùng cực, đến mức chấn động cả không hian.
Phượng Cửu Hiên nhìn kiếm khí như nét mực rất quen thuộc ở xung quanh, khẽ thở dài một tiếng:
“Ngươi thật đúng là một chút tiến bộ cũng không có. Ở thành Đế An ta dạy dỗ ngươi như thế nào mà không vào tai một phần nào"
Hứa Nguyên không hiểu được lời nói của nam tử áo trắng là có ý gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến ý niệm muốn làm thịt đối phương của hắn, vung quỷ đao ra:
“Đi chết đi"
Phượng Cửu Hiên không thi triển kiếm kỹ để phá chiêu, cũng không dùng mệnh nguyên để đánh nát những kiếm khí này, mà hắn vẫn duy trì bước chân như vừa rồi đi đến chỗ của Hứa Nguyên.
1159 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận