Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 775: Học được mạnh miệng rồi à?

Bắt đầu rồi.
Đối mặt một giây, Hứa Nguyên nhếch miệng cười cười:
"Tỷ, sự tình Bắc Phong thành, ta cảm thấy ta xử lý..."
"Ầm! !"
Lời còn chưa dứt, Lâu Cơ trực tiếp đưa tay đập lên trên mặt bàn.
Trong khi sóng cả mềm mại lay động, mặt bàn gỗ trực tiếp bị đập thành hình dấu bàn tay.
Lâu Cơ nhìn chằm chằm con mắt Hứa Nguyên, đôi môi anh đào nhấc lên một nụ cười lạnh:
"Ngươi cảm thấy ta đang muốn nói chuyện này? Ngươi xử lý cho dù tốt thì có thể thế nào? Trước khi ta đi hẳn là đã dặn dò qua ngươi, thà rằng không có gì cũng không cần bộc lộ phong mang, Hứa Trường Thiên ngươi đây thì sao? Ngươi thật sự cảm thấy ỷ vào thân phận chính mình thì không ai dám giết ngươi a? ! Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi nếu như bộc lộ phong mang, người trong thiên hạ này đều sẽ muốn ngươi chết!"
"Không phải chứ, trước khi ngươi đi đâu có nói với ta việc này?"
Hứa Nguyên nhỏ giọng bức xúc:
"Ngươi không phải chỉ để ta chọn có muốn đi cùng ngươi hay không sao."
"Ầm! ! !"
Lần này toàn bộ mặt bàn trực tiếp vỡ thành bột mịn.
Bộ ngực rộng lớn kín không kẽ hở của Lâu Cơ theo hô hấp mà phập phồng mãnh liệt, trong mắt lộ ra hung quang:
"Ta không nói thì ngươi liền không hiểu? !"
"Hiểu."
Hứa Nguyên dứt khoát trả lời trực tiếp, tiếp tục nhỏ giọng so kè một chút:
"Chỉ là nhân sinh tám chín phần mười không như ý …"
Vụt ——
Lâu Cơ đứng lên, giày sen cao gót khiến nàng có thể nhìn thẳng vào mắt Hứa Nguyên, đưa tay trực tiếp nắm chặt cổ áo hắn kéo cả người hắn lại gần, nhìn ánh mắt của hắn đe dọa:
".... Mấy tháng không gặp, hiện tại Trường Thiên của chúng ta học được mạnh miệng rồi a."
"Không có mạnh miệng."
Hứa Nguyên nghiêm túc, cảm thụ được xúc cảm trước ngực, nghếch đầu lên nhìn không chớp mắt:
"Ăn ngay nói thật mà thôi, hơn nữa, tỷ, ta đây không phải là còn sống sót trở về rồi sao?"
Lâu Cơ ngược lại cười:
"Sống sót, cái này chỉ là mới bắt đầu mà thôi."
Hứa Nguyên chớp mắt một cái, bỗng nhiên hai tay nắm cổ tay trắng nõn của Lâu Cơ, cười hì hì nói:
"Tỷ, ngươi đừng nóng giận, kỳ thật ta đã có đối tượng hoài nghi."
"."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Lâu Cơ hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình đang tức giận, dùng sức buông lỏng bàn tay nắm chặt cổ áo hắn, hừ lạnh một tiếng:
"Ta còn cần đối tượng hoài nghi của ngươi sao?"
"."
Lực lớn truyền đến trực tiếp đẩy Hứa Nguyên lui về sau mười mấy bước, cuối cùng thân hình không khống chế đặt mông ngồi trên đất.
Trong lòng kinh ngạc khiến Hứa Nguyên không lập tức đứng dậy, nhìn nàng đứng ở trong sảnh đường, hơi có vẻ kinh ngạc:
"Ngươi biết là ai làm?"
Lâu Cơ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp ngồi xuống trên tay ghế tựa, nhếch chân bắt chéo, hai tay vòng trước ngực:
"Lý Chiếu Uyên."
"."
Hứa Nguyên đứng dậy, phủi tro bụi trên mông một cái, chạy chậm đến sau lưng Lâu Cơ, một bên tiếp tục hầu hạ lão a di này, một bên nhẹ giọng hỏi:
"Phụ thân ta hắn cũng biết?"
"Biết, có điều bởi vì không có chứng cứ, Lý Chiếu Uyên được Hoàng đế bảo vệ."
Ánh mắt Lâu Cơ âm lãnh.
Nàng rất là bất mãn đối với quyết định này.
Động tác trên tay Hứa Nguyên có chút dừng lại, thì thầm nói:
"Như vậy a… "
Lâu Cơ nghe vậy hừ lạnh một tiếng, mang theo âm dương quái khí nói:
"Trường Thiên ngươi cũng yên tâm, nếu như ngươi thật sự đã chết rồi, tỷ tỷ đây cũng có thể không cần chứng cớ mà đưa Lý Chiếu Uyên xuống dưới gặp ngươi."
Hứa Nguyên ngượng ngùng cười một tiếng, tiếp tục nhào nặn đầu vai mềm mại của nàng:
"Ừm, thôi được rồi, ta không muốn chết."
"Hiện tại chuyện này không phải do ngươi quyết, nếu như hắn tiết lộ sự tình ra ngoài, ngươi tiếp sau đây coi như không có ngày nào an bình."
"Lý Chiếu Uyên là người thông minh, hắn hẳn là sẽ không làm như thế."
Trong đôi mắt Hứa Nguyên bộc lộ một vòng suy tư, khe khẽ lắc đầu:
"Ừm, chí ít trước khi hắn hồi kinh, hắn sẽ không làm như thế."
Tu vi Lý Chiếu Uyên cao hơn hắn nhiều, ngụy tạo tu vi Nhất phẩm khiến hắn có thể thong dong đối mặt phần lớn ám sát. Coi như bỏ mình cũng có thể khiến người ám sát lưu lại vết tích.
Nhưng nếu như Lâu Cơ đã nói nàng có thể khiến Lý Chiếu Uyên lặng yên không một tiếng động mà biến mất, vậy tất nhiên là có thể làm được.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Nguyên bỗng nhiên nảy ra một vấn đề.
Không đúng, Lý Chiếu Uyên bên kia có biết việc này hay không?
Nếu như Lý Chiếu Uyên không biết Lâu Cơ có thể khiến cho hắn biến mất, vậy bây giờ tin tức của hắn...
"."
Hứa Nguyên nhìn tóc mây cuốn lại phía sau gáy của nàng.
Lâu Cơ thở dài một tiếng, nói:
"Yên tâm. Việc này ta đã cảnh cáo hắn."
Xem đi, không hổ là đại tỷ tỷ đáng tin cậy.
Hứa Nguyên nghe vậy cười hắc hắc, trên tay càng thêm dùng lực.
Lâu Cơ hừ nhẹ một tiếng, bên môi đỏ hồng câu lên một nụ cười:
"Cho nên, Trường Thiên ngươi có thể nói cho tỷ tỷ ta nghe một chút, mấy tháng biến mất này ngươi đã đi đâu a?"
Đôi mắt Hứa Nguyên lóe lên, ngữ khí vân đạm phong khinh:
"Không có gì, cũng chỉ là bị truyền tống cùng với Man Vương tới cực hắc chi địa, sau đó cùng với Lý Thanh Diễm mượn quân trận Bắc Phong giết Man Vương thành Thánh mà thôi."
Lâu Cơ hơi nhíu mày:
"Chém giết Man Vương thành Thánh?"
"Đúng."
Hứa Nguyên gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận