Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 871: Chư Kiếm cốc

Nhìn chằm chằm trong giây lát.
Thiên Diễn cắn môi, lạnh lùng nói:
“Kẻ lừa đảo”
“Nếu ngươi thật sự khôi phục trí nhớ, sẽ không giống như hiện tại”
“Đúng vậy”
“Vậy mà ngươi dám nói khôi phục!”
“Nàng nghe ta nói trước đã”
Hứa Nguyên cụp mắt lại, giọng nói đầy ôn nhu: “Đúng là ta đã khôi phục, thế nhưng cũng không hoàn chỉnh”
Thiên Diễn nửa tin nửa ngờ, nàng đã quá quen thuộc với cái miệng giống như có cả gánh xiếc thú chạy qua của tên khốn này:
“Không hoàn chỉnh?”
Hứa Nguyên khẽ khàng thở dài ra một tiéng:
“Bí pháp của ta có thể biến đổi Diễn Thiên Thần Hồn trở thành của riêng mình, nhưng liều lượng vừa rồi có vẻ cũng không đủ để hoàn toàn chuyển hóa hết ý hồn của ta. Nhưng ký ức bị lãng quên trong ảo cảnh đã dâng lên một chút, nhưng phần lớn vẫn trôi đi như cát bụi trong lòng bàn tay”
Nói xong, Hứa Nguyên giơ ngón tay chỉ chỉ vào đồng tử của mình.
Thiên Diễn nhìn lại.
Đây là đồng tử hoàng kim thuộc về Diễn Thiên Quyết, nhưng màu hoàng kim có chút âm trầm, hơn nữa ở trong đó thi thoảng lại có hào quang màu máu lấp loáng xuất hiện, phá hư vẻ thuần khiết của đôi đồng tử.
“Nàng cũng không cần hoài nghi lời nói của ta. Lấy một ví dụ đi, ừm...”
Lời đến đây.
Bỗng nhiên Hứa Nguyên nhếch môi, nở ra một nụ cười:
“Chư Kiếm Cốc, nàng còn nhớ hay đã quên?”
Dứt lời.
Chỉ trong nháy mắt, đồng tử sáng lạn của Thiên Diễn mở to ra.
“... Chư kiếm cốc?”
Lẳng lặng nhìn vào hắn trong mấy hơi thở, Thiên Diễn siết chặt góc váy, hô hấp trở nên dồn dập: “Làm sao ngươi biết?”
Hứa Nguyên trợn trắng mắt.
“Nàng nói xem?”
“Sử ký?”
“...”
Hứa Nguyên chép miệng một cái, ánh mắt trở nên có vẻ buồn cười:
“Nàng có biết kể từ bối cảnh thời gian trong ảo cảnh tới hiện tại đã qua bao nhiêu lâu rồi không?”
Nói xong.
Hứa Nguyên lộ ra vẻ mặt bi thương, thở dài thườn thượt:
“Nàng tình nguyện tin tưởng vào những chuyện hư vô mờ mịt này, cũng không muốn tin tưởng vào việc ta khôi phục trí nhớ, đúng không?”
Thời gian!
Có thể mài mòn mọi thứ.
Vạn năm trước.
Thiên Diễn Thần Quyết kinh sợ chư cường trong thiên hạ, cho tới hiện tại thiên hạ của Đại Viêm đã trở thành một loại bí mật ít người biết tới.
Diễn Thiên Quyết đã như vậy, thì càng không nói đến cổ xưa như là Chư Kiếm Cốc.
Nhìn thần sắc cô liêu của hắn, Thiên Diễn khẽ cắn môi, nhưng ngay sau đó lại hừ lạnh một tiếng:
“Hừ... ! Hứa Nguyên, ngươi đang giả bộ cái gì? Ta hoài nghi như vậy không phải là bời vì ở trong miệng của ngươi không có lấy một câu nào đáng tin cậy hay sao!”
Tốt rồi. Thánh nữ ván giặt đồ đã bị lừa đến mức tạo thành kinh nghiệm rồi.
Dù bị nhìn thấu nhưng Hứa Nguyên cũng không xấu hổ, vẻ cô đơn u sầu kia chỉ trong nháy mắt đã hóa thành nụ cười hắc hắc:
“Việc này cũng không thể trách ta được, mới vào bí cảnh thì quan hệ của chúng ta là đối địch với nhau, vạn nhất mà ta thật lòng đối đãi nàng, rồi đột nhiên nàng đâm sau lưng ta một đao thì ta làm như thế nào bây giờ?”
Thiên Diễn dường như nhớ tới điều gì đó, ánh mắt hơi lạnh đi:
“Ta chưa bao giờ làm chuyện phụ lòng ngươi. Ngược là lại ngươi!”
“Ta không đánh lại nàng, chẳng lẽ không thể chừa chút hậu thủ lại cho mình? Hơn nữa, Thiên Diễn cũng biết rõ ta. Từ trước tới nay Hứa Nguyên ta đây cũng không phải là thượng nhân như ngọc, hay là nhân vật chính phái công tử cái thế vô song”
“Tiểu nhân đê tiện”
“Cho nên tiểu nhân đê tiện dùng một chút âm mưu quỷ kế không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
“...”
Thân thể Thiên Diễn run lên, bộ ngực phập phồng, hít sâu một hơi, giọng lạnh như băng:
“Ngươi thật đúng là người vô liêm sỉ trước sau như một”
“Vô liêm sỉ cũng là một loại năng lực”
Hứa Nguyên không để ý chút nào, mà lại còn nhìn chằm chằm vào đồng tử của nàng, cười cười nói nói: “Nhưng nếu như mà nói là ta không vô liêm sỉ một chút như vậy, có thể đến bây giờ nàng vẫn còn thủ thân như ngọc đâu?”
“Ngươi hỗn đản!”
“Vút!”
Trong mắt Thiên Diễn hiện lên vẻ xấu hổ, giơ nắm đấm lên đánh vào bụng dưới Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên phát lạnh trong lòng.
Cái nắm đấm của Thánh nữ ván giặt đồ này có lực lượng hoàn toàn không giống với bàn tay nhỏ của những tình nhân trong kiếp trước nện lên lồng ngực của người khác.
Thế nhưng, đôi tay như ngọc kia đến lúc cuối cùng vẫn chưa tiếp xúc đến thân thể của hắn, chỉ lơ lửng ở trên không trung cách vị trí phần bụng của hắn có nửa tấc.
May mắn. May mắn mà Thánh nữ không nỡ.
Hứa Nguyên thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn lên, vừa vặn lại đối diện với con ngươi có vẻ tinh ranh của Thiên Diễn.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngày mưa, lấp lóa ra ánh sáng giống như những vì sao.
Nàng đang cười.
Chậc chậc. Thánh nữ ván giặt đồ học hư rồi, lại có thể gạt người.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng vuốt ve lên đường cong rõ ràng trên cơ bắp hắn, giọng nhỏ nhẹ ôn nhu, mang theo vài phần phức tạp:
“Ngươi nói đúng”
“Nếu ngươi thật sự là chính nhân quân tử, ta cũng sẽ không yêu ngươi”
“...”
Trái tim Hứa Nguyên đập thình thịch, bất tri bất giác khiến đôi môi gợn lên một nụ cười, nhưng cố nhịn xuống, nhẹ giọng nói:
“Tướng mạo của ta như thế, gần hai mươi năm cùng chung hoạn nạn, chẳng lẽ ngươi sẽ không động tâm?”
Đầu ngón tay của Thiên Diễn dừng lại, nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn lãng của hắn trong giây lát:
“Đại khái sẽ chỉ coi ngươi là bạn tốt cùng chung hoạn nạn”
Nhìn xem.
Hoàn cảnh hiện tại đã không còn chỗ cho chính nhân quân tử. Dịu dàng thuần khiết đã không còn là vương đạo, chỉ được người ta phát cho tấm thẻ người tốt.
Thiên Diễn vừa nói, vừa thu hồi ánh mắt đang quan sát gương mặt của hắn.
“Dung mạo đối với ta, cũng chỉ là một bộ xương khô”
“Nhưng nếu nàng không đẹp, ta cũng sẽ không phí tâm tư trên người của nàng”
Bạn cần đăng nhập để bình luận