Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 837: Không thể không biết rõ

Nàng rất rõ ràng trợ giúp của thảm vi khuẩn này đối với dược lý là lớn như thế nào.
Chẳng những có thể tinh chuẩn điều khiển lượng biến đổi của dược lý, hơn nữa còn có thể không cần để ý tới cơ hồ hết thảy dược hiệu, một công cụ như thế, hết thảy đồ vật khác đều không thể so bì.
Nghĩ đến đây, trong con ngươi quyến rũ động lòng người của Lâu Cơ không tự giác hiện lên một vòng thất vọng.
Mà vào lúc này, Hứa Nguyên bỗng nhiên xen vào nói:
"Tỷ, cái thảm vi khuẩn này thường nhân cũng có thể luyện hóa được, chỉ là cần cung cấp nguyên khí trong thời gian dài làm chất dinh dưỡng cung cấp cho nó thôn phệ."
Lâu Cơ nghe vậy liếc nhìn Lạc Hi Nhiên.
Lạc Hi Nhiên cũng không giấu diếm chút nào:
"Lời nói của tiểu quỷ này tuy là sự thật, nhưng loại thủ pháp tế luyện thô thiển này hẳn là không thỏa mãn được nhu cầu của Lâu tổng trưởng."
Nói xong, nàng nhìn nữ tử vũ mị quần áo hở hang trước mắt, lời nói chăm chú:
"Ngươi và ta đều biết, con đường nghiên cứu dược vật cần có độ chính xác hà khắc đến mức nào."
Trong lòng Hứa Nguyên suy tư quá trình luyện hóa thảm vi khuẩn Hắc Tử lúc trước, cùng cảm giác sau khi dị quỷ hóa có thể điều khiển thảm vi khuẩn trong thân thể giống như cánh tay của mình, nhẹ giọng nói:
"Phương pháp tế luyện hẳn là có thể cải tiến."
"Trường Thiên."
Lâu Cơ bỗng nhiên nâng một ngón tay ngọc chọc chọc gương mặt nam tử bên cạnh, trên ngón tay dài nhỏ đeo một chiếc nhẫn Phượng Hoàng, ý cười ung dung:
"Tâm ý của ngươi tỷ tỷ xin nhận, việc này tạm thời cứ như vậy ~ ngươi đi ra ngoài trước xử lý sự tình hai vị tiểu nha đầu trên lầu kia, chuyện còn lại ở nơi này cứ giao cho ta và nghĩa muội này của ngươi a ~ "
"."
Hứa Nguyên nhìn Lâu Cơ, lại nhìn Lạc Hi Nhiên, lại nhìn Tĩnh Tuyết Lam áo rách quần manh.
Trầm mặc trong chớp mắt, tự biết có lưu lại cũng không giúp được gì, Hứa Nguyên liền trực tiếp quay người đi tới phía ngoài cửa.
Nhưng trong lòng ngược lại âm thầm ghi lại sự tình thảm vi khuẩn.
Thông qua trải nghiệm triệt để dị quỷ hóa, có lẽ ngày sau hắn còn có thể cho lão tỷ này một chút kinh hỉ.
Nương theo tiếng bước chân quanh quẩn dưới lầu các tầng dưới chót mờ tối, Hứa Nguyên một thân một mình không nhanh không chậm đi lên lầu các tầng trên.
Một sự vật bí ẩn khiến cho lòng người kinh sợ, khi sự thật dưới lớp màn bị hé lộ khiến cho phần kinh sợ này bỗng biến mất không còn sót lại chút gì. Sau khi nghe thấy Lâu Cơ và Lạc Hi Nhiên phân tích, hắn tự nhiên không còn lo lắng về loại dịch bệnh mà Vạn Dược cốc nghiên cứu ra được như lúc trước nữa.
Loại dịch bệnh này một khi lan ra, nếu như thế giới này chỉ có phàm nhân, sợ rằng sẽ là một trận hạo kiếp thiên hạ, nhưng chỉ cần có tu giả ở phía trên đè ép, những vật này căn bản không lật ra nổi bất luận sóng gió gì.
So với dị quỷ vạn năm trước, dịch bệnh này đơn giản tựa như một món đồ chơi.
Con người là loại vật sinh trưởng cao cấp chính là bởi vì con người có linh trí, hiểu được suy nghĩ, sẽ biết khắc chế.
Mà người bị lây nhiễm mặc dù vẫn còn tồn tại linh trí, nhưng sẽ không hiểu ẩn nhẫn, chỉ biết túng dục cuồng hoan, tầm hoan tác nhạc. Hứa Nguyên hắn xem nó là niềm vui của người bị dịch bệnh.
Điểm duy nhất đáng chú ý chính là thứ đó có thể thông qua dịch thể để thẩm thấu truyền nhiễm căn bệnh. Nhưng cho dù như vậy, chỉ cần tu giả có sự chuẩn bị, muốn đề phòng kỳ thật cũng không tính là khó.
Dùng nguyên khí, dùng công pháp, thậm chí dùng trọng giáp đều có thể. Mà cái đồ chơi như trọng giáp này, ở Đại Viêm cũng không tính là đáng tiền.
Ngay cả loại quân đội hạng hai như biên quân Thịnh Sơn cũng là người người có trọng giáp, vị trí ở cổ đều có giáp cổ phòng hộ, càng đừng nói tới quân đội tinh nhuệ như Hắc Lân quân, Bắc Phong quân này. Bọn hắn ngoại trừ trận văn giáp trụ trang bị đến tận răng, thậm chí còn có thiết diện bảo hộ mặt.
Suy nghĩ đến đây, bước chân Hứa Nguyên hơi dừng lại, bên trong con ngươi hiện lên một vòng cổ quái.
Vạn Dược cốc là người đào móc Vạn Nhân Quật, người chế dược dịch bệnh quỷ dị, không có khả năng lại không rõ ràng điểm này.
Nếu như lấy chiến lực thông thường, tông môn Bắc cảnh có thể sẽ chế tạo cho tinh nhuệ triều đình một chút phiền toái, nhưng nếu như đổi thành đám người sau khi bị nhiễm tật kia, vậy hoàn toàn là tặng không quân công cho người khác.
Trong lòng nổi lên nghi hoặc khiến cho lông mày nhăn lại, nhưng Hứa Nguyên chợt khe khẽ thở dài.
"Trường Thiên.”
Khí tức còn chưa kịp bình ổn, một giọng nam hơi có vẻ trêu chọc vang lên bên tai:
"Thường xuyên thở dài không phải thói quen tốt a ~ "
"."
Hứa Nguyên trầm mặc giương mắt.
Chỉ thấy một nam tử trên thân mặc mãng bào viền vàng trắng đang đứng ngược sáng, tựa ở đầu cầu thang phía trên, hai tay ôm trước ngực, trong tay kẹp một cái quạt xếp quý báu không biết lấy được từ chỗ nào.
Tiểu Tam Tử.
Hứa Nguyên thu tầm mắt lại, một bên vừa đi lên, một bên vừa nói khẽ:
"Sao lại ra đây làm gì?"
Lý Quân Khánh ngoắc ngoắc khóe môi, thấp giọng nói:
"Không muốn ra cũng khó a, hai vị hồng nhan kia của ngươi động thủ gây động tĩnh quá lớn."
Nói xong, hắn đón Hứa Nguyên đi tới, tiến đến bên cạnh thần bí hề hề hỏi:
"Trường Thiên. Bản vương nhìn thiếu nữ mặc cung trang đặc thù kia, tựa hồ là Thánh nữ Giám Thiên các? Ngươi có thể dạy cho bản vương một chút xem làm thế nào có thể thuyết phục được nữ tử có loại thân phận này bảo hộ ở bên người hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận