Đỉnh Phong Học Phách

Chương 83: Cả nước trung học toán học thi đấu vòng tròn tới (2)

Chương 83: Vòng loại thi toán học cấp trung học toàn quốc (2) Tuy nhiên, trường quân bản bộ cuối tuần cho học sinh lớp mười một bắt đầu đi học kèm, nhưng Hạ Khả Khả, học sinh cuối cấp, cuối tuần cũng không thể về nhà. Lão Hạ đã chi một khoản tiền lớn để đăng ký cho nàng vào các lớp luyện thi xung quanh trường, nên cuối tuần nào nàng cũng phải đi học.
Cùng lắm thì buổi tối sau giờ tự học có thể nghỉ ngơi, tự do sắp xếp thời gian.
Cũng không còn cách nào khác, cho dù là trường quân mỗi năm có khoảng một nghìn sáu trăm người tham gia kỳ thi đại học, số người có thể đỗ vào Thanh Bắc cũng chỉ có năm, sáu chục người đứng đầu. Đối với người có mục tiêu, cố gắng thêm bao nhiêu cũng không thừa.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Hạ Khả Khả vài câu, Kiều Dụ về phòng chơi game, để đầu óc được thư giãn hoàn toàn rồi lên giường lúc chín giờ. Ngủ một giấc đến sáu giờ hai mươi sáng hôm sau, cậu vệ sinh cá nhân xong, lại ăn một bát mì do Kiều Hi đặc biệt nấu cho bữa sáng, rồi tinh thần phấn chấn ra khỏi nhà.
Đúng giờ cậu đến cổng trường, một chiếc xe thương vụ bảy chỗ đã chờ ở đó. Thầy giáo Lan Kiệt đứng bên cạnh xe ngó xung quanh, thấy cậu liền vẫy tay:
"Kiều Dụ, nhanh lên, mọi người đợi mỗi cậu đấy. Cậu đúng là đúng giờ ghê, bảo là năm mươi phút mới đến thì cậu thật sự chỉ đến phút thứ bốn mươi chín. Mau lên xe đi."
Kiều Dụ ngượng ngùng cười, vội vã bước nhanh lên xe, thấy trong xe đúng là có mấy người quen.
Mã Vũ Phi, còn có cái cậu đã chi tiền nhờ cậu làm hộ bài cho chị học ở trên lớp, tên thì Kiều Dụ quên rồi, chỉ nhớ là họ Trương thì phải. Ngoài ra còn có hai người nữa cậu từng gặp trong lớp, nhưng cũng chỉ là gặp mặt mà thôi, tên cũng không nhớ.
Cũng không còn cách nào khác, sau ba lần đi học bồi dưỡng ở đội tuyển Olympic, Lan Kiệt đã cảm thấy cậu không cần phải đi lãng phí thời gian nữa.
Trong kỳ nghỉ hè, những người này vẫn học cùng nhau, còn Kiều Dụ toàn ở nhà bận việc khác, tự nhiên không có gì giao lưu.
Ngược lại, những người khác đều có ấn tượng sâu sắc về cậu, nhất là vị kim chủ vung tiền như nước mà cậu không nhớ tên kia, thấy cậu lên xe liền nở nụ cười thân thiện: "Kiều Dụ, lại gặp nhau rồi."
"Vâng, mọi người đã lâu không gặp." Kiều Dụ cũng cười đáp lại, trong lòng hơi có chút bồi hồi, hình như tên này sau này có thể trở thành một kim chủ không tồi, đáng tiếc về sau không có cơ hội.
"Kiều thần, kỳ nghỉ hè ngày nào tôi cũng thấy anh trên Douyin, đúng là đỉnh!" Ngay khi Kiều Dụ vừa dứt lời, Mã Vũ Phi liền lên tiếng chào.
Trước kia cậu ta cảm thấy việc gọi Kiều Dụ là Kiều thần trước mặt bạn bè trong lớp thi đấu có vẻ hơi hạ thấp mình, nhưng từ khi Kiều Dụ đoạt được giải vàng cuộc thi toán học Tiểu Lý Ba Ba thì Mã Vũ Phi không còn những lo lắng đó nữa, gọi Kiều thần càng tỏ rõ hai người thân thiết hơn.
"Mã ca, thấy anh em lại nhớ, anh vẫn còn nợ em một bữa lớn đấy nhé." Kiều Dụ cũng tiện thể nói một câu.
"Cái đó là chắc chắn, hôm nay anh bao, mọi người cùng nhau đi!" Mã Vũ Phi vui vẻ nói.
Lan Kiệt cũng đi theo Kiều Dụ lên xe, liếc mắt nhìn hai người, cười cười, sau đó hỏi: "Mọi người kiểm tra lại lần cuối đi, thẻ căn cước đã mang theo chưa?"
Hỏi thì là hỏi mọi người, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Kiều Dụ, những người khác trước khi lên xe đã kiểm tra rồi, chỉ có Kiều Dụ là người đến cuối cùng.
"Mang rồi ạ!" Kiều Dụ móc thẻ căn cước trong túi ra đưa cho Lan Kiệt xem.
Kiểm tra thân phận của Kiều Dụ xong, Lan Kiệt mới quay lại nói: "Sư phụ lái xe đi."
Sau khi xe khởi hành, hắn liền móc từ trong túi ra năm tờ giấy báo danh phát cho mọi người.
"Cất giấy báo danh cẩn thận vào, đừng làm mất, nếu không sẽ không vào được phòng thi đâu. Để thầy nhắc lại lần nữa, cuộc thi sẽ theo hình thức của kỳ thi đại học, kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỉ được mang theo văn phòng phẩm và giấy tờ tùy thân. Vòng một thi từ 8h sáng đến 9h20, thi xong thì nghỉ giải lao 20 phút ngay trong trường thi là được.
Vòng hai sẽ bắt đầu từ 9h40 đến 12h30. Thầy sẽ chờ các em ở ngoài trường thi, sau khi thi xong mọi người tập trung tại chỗ thầy. Nhớ chưa?"
Thật ra thì đây là hắn đang nói với Kiều Dụ, những người khác thì Lan Kiệt đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần từ hôm qua rồi.
"Nhớ rồi ạ!" Năm học sinh đại diện tinh anh nhất cùng nhau đáp lời.
Sau đó trên xe Lan Kiệt lại nói thêm một vài nội dung nhàm tai, đại khái là mấy kỹ năng làm bài thi.
Đại loại là đề của vòng một tương đối dễ, nhất định phải thật cẩn thận; còn vòng hai thì độ khó cao hơn, nên ưu tiên làm những câu dễ, đừng lãng phí thời gian vào những câu không hiểu, vân vân...
Khi nói những lời này, Lan Kiệt phần lớn thời gian vẫn nhìn vào Kiều Dụ.
Dù sao thì sự thay đổi mà người này mang lại thì ai cũng thấy rõ.
Mấy năm nay, khi đi thi vòng loại, chỉ cần địa điểm thi ở trong nội thành, trường học thường không sắp xếp xe cộ đưa đón. Mà là sẽ hẹn một thời gian để học sinh tự đến điểm thi tập trung.
Duy chỉ năm nay, nhà trường còn đặc biệt chuẩn bị một chiếc xe thương vụ bảy chỗ đưa đón, chuyện này rõ ràng không phải là vì nể mặt hắn.
Sáng Chủ nhật ở Tinh Thành rất thông thoáng, nhưng đến 7h10 đã đến trường quân trung học cơ sở.
Kiều Dụ vốn nghĩ là họ đến sớm, ai dè khi xuống xe, đi vào sân trường quân bản bộ rồi đến khu vực thi mới phát hiện ra, có rất nhiều học sinh của các trường đã đến rồi.
Hơn nữa trường Tinh Nhất Trung chỉ có năm thí sinh, so với các trường khác, động một chút đã vài chục người thì quả thật có chút lạc lõng, thậm chí là nhỏ bé.
Nhưng điều này cũng giúp thầy Lan Kiệt dễ dàng hơn, ví dụ như lúc nãy trên xe hắn tiện tay phát cho mỗi người một tờ báo danh.
Mấy vị giáo viên khác còn phải xếp hàng điểm danh, phát giấy báo danh từng người một.
Kiều Dụ cùng với những người khác tìm một gốc cây rồi ngây người ra nhìn người qua lại náo nhiệt, cho đến khi có một giọng nói trong trẻo thu hút sự chú ý của sáu người: "Anh Kiều Dụ."
Giọng nói quen thuộc ghê.
Kiều Dụ quay đầu nhìn lại, cô bé Khả Khả đang đứng ở nơi cách cậu chưa đến năm mét, vẻ mặt thanh tú đáng yêu, trên người vẫn mặc đồng phục trường quân.
Lan Kiệt liếc nhìn cô bé trường quân một cái rồi thu mắt lại, quay sang nói với Kiều Dụ: "Đi thôi, nhưng đừng đi xa quá, lát nữa còn phải vào phòng thi."
"Dạ." Kiều Dụ đáp rồi đi tới.
Lan Kiệt quét mắt nhìn bốn đứa nhóc đi theo sau Kiều Dụ, rồi ho khẽ hai tiếng, nói: "Thôi được rồi, đừng có nhìn nữa, có thời gian đó thì ôn lại mấy chỗ trọng điểm mà thầy đã giảng với mấy đứa hôm qua đi."
Chỉ là vừa dứt lời, hắn lại không nhịn được liếc mắt nhìn qua kia một cái....
"Sao em lại chạy đến đây?"
"Đến để cổ vũ anh chứ sao! Bất ngờ chưa?"
"Quá bất ngờ!"
"Hừ, chẳng chân thành chút nào! Mà không sao, anh nhất định phải cố gắng lên nhé, đừng có mà đến cái vòng tỉnh mà cũng không qua được. Đến lúc đó mà anh không đi được đến Yến Bắc với Hoa Thanh là em sẽ cười nhạo anh đó!"
"Em có muốn nghe lại xem mình vừa nói gì không? Anh là quán quân đấy, với mấy cái vòng tỉnh này anh xem đề có năm phút thôi là hết, thời gian còn lại anh nhắm mắt cũng được giải nhất tỉnh, em tin không?"
"Cái này em không tin!"
Kiều Dụ nhắm mắt lại thử một lát rồi mở mắt ra, có chút ảo não nói: "Ừm, lần này em nói đúng, hình như anh hơi nổ hơi quá rồi, có hơi xem thường các tuyển thủ khác, nhưng mà giải nhì tỉnh chắc cũng không có gì khó nhỉ? Lần này em tin không?"
Chỉ một câu thôi đã làm cô bé trước mặt cười đến mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
"Ha ha... Kiều Dụ, thấy anh như thế là em hoàn toàn yên tâm rồi."
Hạ Khả Khả hiểu rất rõ Kiều Dụ, chỉ cần lúc đùa giỡn còn tranh thủ "hại" người thì chứng tỏ không chỉ có một trăm phần trăm tự tin mà còn không hề có chút lo lắng nào.
Nếu chỉ đơn thuần là đùa giỡn thì chứng tỏ thật ra cậu cũng hơi căng thẳng.
"Sao anh phải cần em yên tâm chứ? Em cứ lo cho mình đi! Anh nói cho em biết, năm nay Tinh Nhất Trung bọn anh mạnh khủng khiếp! Dưới sự kích thích của anh, mỗi người trong lớp đều lấy Thanh Bắc làm mục tiêu, bây giờ làm bài thi như đi chơi, em cẩn thận kỳ thi đại học mà bị lật thuyền!"
"Ha ha, câu này em tin, sẽ cố gắng gấp bội!" Nói rồi Hạ Khả Khả giơ nắm đấm lên, mạnh mẽ vung một cái.
"Phải không..." Cô bé này nói chuyện không theo quy tắc nào cả, Kiều Dụ cũng không biết nói gì. Bỗng nhiên cậu thấy tóc Khả Khả bị tuột xuống một chút, một cách tự nhiên đưa tay lên, giống như khi còn nhỏ, giúp cô nàng vuốt tóc ra sau tai.
Trông như vậy thì dễ chịu hơn nhiều.
"Mấy bạn của anh đang nhìn đó!" Hạ Khả Khả cười khúc khích nhắc nhở cậu.
"Hửm?" Kiều Dụ vừa nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy mấy người đang đứng sau lưng Lan lão sư đều đang quay đầu lại, cậu nhanh chóng nhận ra hành động vừa rồi có chút không ổn, nhưng vẫn thản nhiên bình luận: "Độc thân cẩu thì là vậy đó."
"Cho nên anh không phải hả?"
"Mau vào trường học đi."
"Bảy giờ năm mươi lớp luyện thi mới bắt đầu mà! Em từ từ đi qua cũng chỉ mất mười phút thôi."
"Nhưng chúng ta phải vào phòng thi ngay bây giờ! Em còn muốn chừa chút thời gian cho anh còn ở trước mặt một đám độc thân cẩu biểu diễn à? Em thấy đấy, trừ anh ra thì không ai được hưởng đãi ngộ được gái xinh cổ vũ cả!"
"Ha ha! Vậy được thôi! Mà 12 giờ 30 trưa các anh thi xong rồi, chiều anh đi dạo phố đi bộ với em nha."
"Buổi chiều em không có lớp sao?"
"Buổi chiều không có lớp mà, nhưng buổi tối có giờ tự học."
Kiều Dụ nhìn ánh mắt chờ mong của Hạ Khả Khả, cảm giác tội lỗi vẫn là trào dâng... Việc học hành thì vất vả, tranh thủ lúc rảnh rỗi để tận hưởng chút niềm vui nhỏ thì vẫn không nên từ chối.
Haiz, người tốt chính là như vậy đó, luôn muốn tặng người khác hoa hồng để tay còn vương chút hương thơm.
Sau khi thở dài trong lòng, Kiều Dụ khẽ gật đầu: "Ừm, thi xong anh xin phép thầy Lan cho."
"Ok, vậy mình nói rồi đó nha."
Sau đó đột nhiên cô nàng nhướn đầu lên, ghé sát tai Kiều Dụ thì thầm: "Anh yêu, em đi trước nha!"
Hơi nóng phả vào tai Kiều Dụ hơi ngứa ngáy, nhưng ngay sau đó Hạ Khả Khả đã rụt đầu lại, giơ tay vẫy vẫy với Kiều Dụ, rồi vui vẻ xoay người rời đi.
Kiều Dụ ngây người ra, rồi, đột nhiên nổi giận!
Thấy chưa, đâu phải là cậu muốn đâu! Rõ ràng là cô bé này tự muốn gọi mà, cậu hoàn toàn là bị động thôi!
Đáng tiếc không có bằng chứng!
Nhóc kia mà không nhận thì ai mà làm chứng cho cậu được!
Buồn bã trở về đội hình trường mình, Mã Vũ Phi nhìn cậu bằng một ánh mắt khác hẳn.
Trong giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ: "Kiều thần, cô gái đó là bạn gái của anh à?"
"Bỏ chữ "nữ" đi! Em là lớp trưởng, không được phép yêu sớm! Bọn anh chỉ là quan hệ bạn bè thuần khiết thôi!" Kiều Dụ nghiêm túc giải thích.
"Hả? Ha ha..."
"Được rồi, đừng có ồn ào nữa, sắp phải xếp hàng vào phòng thi rồi, mọi người kiềm chế một chút nha! Kiều Dụ, cậu lại đây, đứng ở trước nhất." Thấy không ổn, Lan Kiệt vội lớn tiếng nói một câu.
Nhưng sau khi Kiều Dụ đứng cạnh hắn rồi, Lan Kiệt vẫn dùng ngữ điệu của người từng trải, nhỏ giọng nói: "Kiều Dụ này."
"Dạ?"
"Cô bé trường quân đó cũng không tệ."
"Thầy Lan, thầy nghe em giải thích đã..."
"Không cần giải thích, em cứ nghe thầy nói. Haizzz..."
Lan Kiệt thở dài, dùng giọng điệu thâm trầm của người từng trải nói: "Đợi em đến Yến Bắc Khoa hoặc lớp anh tài Yến Bắc, hay lớp của Hoa Thanh Diêu rồi sẽ phát hiện ra, quanh năm suốt tháng xung quanh em hầu như không nhìn thấy nữ sinh nào cả. Một lớp bình quân có hai em thôi là cũng phải cầu trời khấn phật lắm rồi. Mà giáo viên nữ thì gần như không gặp được, cho nên phải biết trân trọng."
Kiều Dụ im lặng, cái giọng điệu này, nghe giống như là có chuyện xưa...
Bài thi không có gì đáng nói.
Sau khi phát đề vòng một, Kiều Dụ đảo mắt nhìn một lượt, phát hiện đề dễ đến mức đáng sợ.
Lan Kiệt cũng từng nói với bọn cậu rằng, đề vòng một không khó, nhưng Kiều Dụ thật sự không ngờ là nó lại đơn giản đến mức này.
Chỗ khó duy nhất có lẽ là không có trắc nghiệm.
Chỉ có tám câu điền khuyết và ba bài giải lớn.
Mỗi câu điền khuyết 8 điểm, tổng cộng 64 điểm, bài giải thứ nhất 16 điểm, hai bài sau mỗi bài 20 điểm, tổng cộng 56 điểm, tổng điểm giống với thi cấp ba, 120 điểm.
Chủ yếu là kiểm tra về mặt chi tiết, không có gì đặc sắc.
Kiều Dụ, người vừa bị trừ điểm vì chi tiết trình bày trong thời gian gần đây, đã làm chậm tốc độ lại, từng câu từng chữ đều viết cẩn thận, cho dù là như vậy, cậu cũng chỉ mất có một tiếng đồng hồ để hoàn thành bài thi.
Thật sự mà nói, Kiều Dụ cảm thấy việc làm bài thi này giống như là đang làm đề thi thử của diễn đàn nhỏ về số luận đại số, vấn đề không nằm ở chỗ độ khó mà chỉ đơn thuần là việc xoay đi xoay lại và chất đống các kỹ xảo và thủ thuật giải đề, để làm cho đề bài trở nên cực kỳ phức tạp.
Vì vậy, sau khi làm xong bài thi, Kiều Dụ không muốn nhìn lại lần thứ hai, nhưng vì vẫn còn vòng hai, cậu lười nộp bài sớm, liền nằm bò ra bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Đây không phải là thi đại học, giáo viên giám thị cũng không quan tâm tới cậu. Chỉ cần không vi phạm quy chế thì sẽ không ai quan tâm Kiều Dụ làm gì.
Sau hai mươi phút, vòng hai bắt đầu.
Chỉ có bốn bài giải lớn, hai bài đầu mỗi bài 40 điểm, hai bài sau mỗi bài 50 điểm, tổng cộng 180 điểm.
Về độ khó, Kiều Dụ lười đánh giá, cậu chỉ có thể cảm thán về việc những bài kiểm tra về chi tiết được rải rác khắp nơi. Đơn giản chỉ là sự vận dụng các thủ thuật và quy tắc giải đề. So với tư tưởng toán học chuyên sâu thì thật chẳng khác gì đang trả lời mấy câu hỏi mẹo cả… Đúng vậy, gần đây Kiều Dụ dồn hết tinh lực vào nghiên cứu luận văn nên cậu còn cảm thấy phương thức ra đề thi như này đã mất đi cái đẹp vốn có của toán học.
Cậu vẫn luôn cho rằng, toán học thật ra là một loại hình nghệ thuật tươi đẹp, được cảm nhận thông qua những quá trình chứng minh định lý ngắn gọn mà hoa mỹ mà Lão Tiết đã chọn cho luận văn của mình, những thứ đó mới thật sự thu hút cậu. Còn những kỳ thi này thì...
Ừm, chỉ tham gia lần này là đủ rồi.
Lần sau coi như có người đưa tiền đến thì cậu cũng lười tham gia, trừ phi đối phương cho quá nhiều đến mức cậu không thể từ chối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận