Đỉnh Phong Học Phách

Chương 52: Chuyện sớm hay muộn

Chương 52: Chuyện sớm hay muộn. Tuy rằng Kiều Dụ nói chuyện lên Hoa Thanh hoặc Yến Bắc dễ như chuyện đi sang nhà hàng xóm sát vách, nhưng Hạ Khả Khả vẫn quyết định không tin tưởng một chút nào. Loại tin tưởng này là do nhiều năm tích lũy mà có. Giống như khi còn bé, Kiều Dụ nói có thể sửa xong con búp bê múa ba lê cho nàng, quả nhiên chỉ dùng đến buổi trưa đã xong. Hắn nói sẽ cho nàng ăn được đồ cay, dù là hai người không có một xu dính túi, người lớn cũng không cho bọn họ ăn, nhưng Kiều Dụ vẫn có thể kiếm ra được. Những chuyện như vậy còn rất nhiều. Chỉ cần Kiều Dụ nói chuyện đơn giản, vậy thì chắc chắn rất đơn giản, hơn nữa chắc chắn làm được, chưa từng khiến nàng thất vọng. Hoặc cũng có thể từng có chuyện làm không được, nhưng số lần quá ít, nàng đã không còn nhớ. Hạ Khả Khả khi còn nhỏ, từng ngây thơ cho rằng tất cả con trai đều như vậy. Mãi đến khi nàng lên tiểu học, sau đó phát hiện rất nhiều bạn nam chỉ biết khoác lác mà thôi, thậm chí nói xong là quên luôn. Ngay cả người ba yêu thương nàng nhất cũng thường xuyên quên những chuyện đã hứa với nàng. Tuy rằng ông Hạ sau đó cũng sẽ thực hiện những lời hứa trước đó, nhưng khoảnh khắc đó đã mang lại cho một cô bé nhỏ sự thất vọng lớn lao, trong vô hình lại càng làm nổi bật sự vĩ đại và đảm đương của một bạn trai khác. Đây có lẽ là lý do hồi bé Kiều Dụ bảo nàng gọi ba ba, nàng đều sẽ không chút do dự mà kêu. Gọi người anh thân mật nhất một tiếng ba ba, là có thể thỏa mãn mọi loại nguyện vọng, đổi lại các loại đồ ăn ngon, đồ chơi vui, đối với một bé con năm, sáu tuổi mà nói, hoàn toàn không có bất cứ trở ngại tâm lý nào. Hiện tại thì chắc chắn sẽ không bị lừa nữa rồi. Nhưng đi bên cạnh Kiều Dụ, Hạ Khả Khả vẫn như hồi bé, có một cảm giác đặc biệt an toàn. Nàng thích những ngày như hôm nay, khi ánh nắng vừa đẹp, cùng Kiều Dụ đi dạo, dù là đi dạo không mục đích cũng đều thấy vui. "Cho nên, ngươi vẫn phải cố gắng thi vào cấp ba, cái ý nghĩ phải ở lại Thiết Nhất Trung không hiểu thấu này tuyệt đối không nên có. Trước kia ta nói trường học không quan trọng, là để giải tỏa áp lực cho ngươi, giải tỏa áp lực hiểu không? Ngươi đừng tưởng thật đó! Trường danh tiếng dĩ nhiên là trường danh tiếng, đâu chỉ dựa vào cái tên trường đó! Người ta là do gom những giáo viên giỏi vào một chỗ, ngươi có chịu khó mà xem trang web của các trường danh tiếng đi, bọn họ thuê rất nhiều giáo viên được tuyển chọn, từng tham gia tổ ra đề thi đại học. Thiết Nhất Trung là trường B hạng làm sao có được nguồn tài nguyên đó? Tự mình xem xét lại đi, một giáo viên tham gia ra đề đại học và một giáo viên mới ra trường thì cách dạy khác nhau nhiều thế nào? Nhất là trường Sư Đại trực thuộc và trường Trường Quân, số giáo viên từng vào tổ ra đề thi đại học mấy năm nay là nhiều nhất..." Kiều Dụ lải nhải dặn dò bên cạnh, thật sự chẳng khác gì một ông cụ non. Nếu là ông Hạ mà nói mấy điều này thì Hạ Khả Khả đã sớm phát chán. Nhưng nếu là Kiều Dụ thì... Nghĩ đến những lời mà tên này nói vừa nãy rằng chúng ta là người một nhà, Hạ Khả Khả quyết định tha thứ cho Kiều Dụ trước đã. Thậm chí, nàng còn mong đoạn đường về nhà dài hơn một chút, để được nghe tên ngốc này lải nhải thêm một lát nữa. Đáng tiếc là nàng không biết phép thuật, không thể nào khiến đoạn đường vốn dĩ đã rất gần trở nên xa được. Đến tầng ba, Kiều Dụ mới hài lòng ngừng lải nhải. Dạy bảo người khác quả thật là một chuyện rất thoải mái, nhất là khi đối phương không cãi lại. Hắn cảm thấy hôm nay Hạ Khả Khả xứng đáng được khen, dù sao đã cung cấp cho hắn giá trị cảm xúc rất cao. Vì thế, hắn đứng ở cửa cầu thang, cuối cùng giơ tay lên, kiểu như ông cụ non tổng kết: "Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Ngươi mau về nhà ôn bài đi! Nhớ kỹ, còn bảy ngày nữa là thi cấp ba rồi, bây giờ không được nghĩ lung tung, mục tiêu của ngươi chỉ có hai trường, đó chính là trường trực thuộc và trường Trường Quân! Ta cũng phải về nhà làm đề thi Olympic đây." "A, anh, em nghĩ kỹ rồi, trước thi vào hai trường đó, sau đó vào đại học Yến Bắc, chúng ta lại làm bạn học." "Ừm... Quyết định này á? Anh đề nghị em suy nghĩ kỹ lại đã, đừng vội. Dù sao Hoa Thanh cũng không tệ mà. Trước khi đưa ra quyết định, chúng ta nên nghiên cứu chính sách học bổng của trường nào hào phóng hơn một chút." Kiều Dụ chân thành và nghiêm túc nói. "Ủa? Không phải nên so xem giáo sư trường nào giỏi hơn sao?" Hạ Khả Khả nghi ngờ phản bác. "Đừng có quậy, đến trình độ Hoa Thanh, Yến Bắc này, không cần so giáo sư ở trường nào tốt hơn nữa rồi, trọng điểm là ở cách cục, hiểu không? Trường nào có cách cục lớn hơn thì tương lai mới thành Hoa Hạ NO.1 được, không có cách cục thì sau này cũng vậy thôi." Kiều Dụ ra vẻ nghiêm túc dạy bảo cô bé ngốc. Hạ Khả Khả gật gù, dù gì nàng cũng thật sự không hiểu lắm về chủ đề tầm cao cách cục này, nhưng những gì Kiều Dụ nói thật sự rất có lý. Hình như mấy nhân vật lớn trong phim truyền hình cũng thích nhấn mạnh khi đến một vị trí nhất định thì phải có cách cục, trường học chắc cũng vậy nhỉ? Anh trai mình hiểu biết thật nhiều!... Đang đi chợ mua thức ăn, Kiều Hi rõ ràng cảm nhận được những người hàng xóm trong khu phố nhiệt tình với mình hơn hẳn. Tuy rằng quan hệ hàng xóm láng giềng trong thành phố thường rất nhạt nhẽo, nhưng chuyện này không xảy ra với khu nhà mới Thiết Lộ - một khu nhà có tính chất đơn vị cao như thế này. Sống lâu ở một khu dân cư gần ba mươi năm, tuyệt đại đa số mọi người đều thuộc cùng một đơn vị, đi ra ngoài rất dễ chạm mặt người quen. Trước đây mọi người chỉ lịch sự chào hỏi, nhưng gần đây những bà dì, ông chú, những bà chủ cùng tuổi đều nghe ngóng tình hình của Kiều Dụ rất nhiều. "Kiều Hi, lại đi chợ mua đồ ăn đấy à?" "Vâng, dì La." "Này, tôi nghe nói con trai của cô đột nhiên chuyển đến lớp tên lửa hả? Còn đứng nhất khối nữa chứ?" "Vâng, chắc thằng bé đột nhiên khai sáng ra ấy mà." "Ôi, ông Kiều nhà tôi hay nói lúc còn sống, thằng Kiều Dụ đó từ nhỏ đã thông minh cực kỳ, sau này chắc chắn có tiền đồ. Xem đi, dù là nghịch ngợm một chút trước đây, nhưng vừa mới khai sáng ra là thành tích lên ngay! Sau này cô nhất định sẽ được nhờ con trai hưởng phúc." Kiều Hi cười lấy lệ, trong lòng thấy rất bực bội. Những người thích buôn dưa lê với cô toàn là một loại người cả. Khi cô nghi ngờ Kiều Dụ thì bọn họ sẽ xì xào bàn tán sau lưng, khi Kiều Dụ còn trong lớp tệ nhất, bọn họ lại chuyên nhắc nhở con cái hoặc cháu chắt đừng có chơi với Kiều Dụ... Bọn họ là người xấu sao? Kiều Hi cảm thấy thật sự không tính là xấu, chỉ là những người bình thường thôi, làm gì có chuyện xấu hay tốt? Cô chỉ là không muốn có bất kỳ mối liên hệ gì với những người này mà thôi, thật mệt mỏi. Nhanh chóng mua đồ ăn xong, trở về nhà, thấy Kiều Dụ lại đang trong phòng cặm cụi làm bài, người mẹ vừa mừng vừa lo."Kiều Dụ." "Dạ?" "Hôm nay mẹ gặp dì La khen con đấy." "Để ý đến bọn họ làm gì?" "Người ta khen con mà, mẹ không để ý thì không hay à?" "Mấy người qua đường, có gì mà phải để ý. Ông ngoại đã từng nói, phía trên luật pháp, mọi người đều bình đẳng, dưới luật pháp, mọi người đều bình đẳng. Vậy nên cách tốt nhất để giữ cho tâm thái ổn định là nên đứng giữa luật pháp và phía dưới luật pháp, không liên quan gì đến nhau cả." Kiều Hi im lặng một lúc, nhìn đứa con trai không thèm ngẩng đầu lên, bực bội nói: "Nói cứ như thể con đã đứng trên luật pháp rồi ấy, ai cho con can đảm nói vậy?" "Người hiền lành nói, chuyện sớm hay muộn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận