Đỉnh Phong Học Phách

Chương 138: Chinh chiến Châu Úc (2)

"Mẹ ơi, làm phiền rồi! Để con ngủ một giấc trước, mơ giấc mơ lớn mật hơn nhé!"
"Đi đi! Nghỉ ngơi cho tốt."
Kiều Dụ cất điện thoại, có chút cảm thán, Kiều Hi luôn có một vạn kiểu cách, khiến hắn chỉ thấy mất hết cả hứng.
Thôi được rồi, cứ nghỉ ngơi trước đã...
Thực tế thì lá cờ tương lai này có thật sự đáng giá hay không thì chưa nói, nhưng chắc chắn là đã đánh trúng vào uy hiếp của hai vị đại lão.
Nhất là khi ngày thứ hai, Viên Chính Tâm đến chỗ Kiều Dụ nhìn căn phòng xép mới đổi, đứng dưới lá cờ kia ngẩn người rất lâu.
Còn đưa tay sờ vào chất liệu lá cờ. Kiều Dụ thậm chí cảm thấy trong hốc mắt lão nhân hơi ẩm ướt.
Điều này khiến Kiều Dụ có chút lo lắng, nghi ngờ liệu mình có hơi quá đáng không.
Cũng may là khi lão nhân quay người lại, chỉ vỗ vỗ vai hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tốt! Phải có chí khí này chứ, đây là tâm nguyện của mấy đời người!"
Tốt, xem ra lão nhân vẫn rất hài lòng.
Chỉ cần hài lòng thì hơn tám mươi đồng này cũng coi như không uổng công.
Mời lão nhân vào phòng ngồi, không ngờ lão nhân còn mang theo một tờ báo đến, đưa cho Kiều Dụ.
"Con ở Pháp có phải được phỏng vấn đăng tin không?"
"À, đúng vậy, có một phóng viên họ Trương đã phỏng vấn con."
"Ừm, đã lên báo rồi. Tiểu tử con, thật biết ăn nói." Lão nhân cảm thán.
Kiều Dụ nhận tờ báo, quả nhiên, bài phỏng vấn của hắn được đăng lớn ở trang nhất.
Kiều Dụ cũng hiểu đại khái vì sao Viên lão lại nói hắn biết ăn nói. Phóng viên đã viết ra câu hỏi khiến ngay cả hắn còn ghét bỏ nhất, cuối cùng cũng đã viết ra.
Nội dung được trình bày rất tích cực.
"...Giống như Kiều Dụ đã nói, chúng ta không cần bận tâm đến cái gọi là lời hòa giải thế kỷ, giới toán học Hoa Hạ là một chỉnh thể, tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng..."
Tốt, ít nhất là phóng viên này không hiểu sai ý của hắn, Kiều Dụ cảm thấy rất vui mừng.
Thế là xem xong tờ báo, Kiều Dụ ngẩng đầu vẫn là một nụ cười rạng rỡ.
"Không phải con biết ăn nói, con thật sự nghĩ vậy mà, gia gia, chẳng lẽ không đúng sao?"
Rõ ràng là lão nhân không hề có chút tức giận nào, vẫn giữ nụ cười ấm áp.
"Đúng, con nói đều đúng."
Giống lần trước, Viên lão không ở lại bao lâu, xác nhận điều kiện sinh hoạt của Kiều Dụ đã được cải thiện rõ rệt, lại nói chuyện phiếm với Kiều Dụ vài câu về những gì hắn thấy khi đến Paris lần này, sau đó thì cáo từ.
Lúc sắp đi, lão nhân hỏi Kiều Dụ một câu khiến hắn có chút xấu hổ.
"Đúng rồi, ngày mai là sáu một. Con có muốn đón tết thiếu nhi không?"
"Cái kia, gia gia, con mười sáu tuổi rồi, còn có thể đón tết thiếu nhi à?"
"Sao lại không thể? Liên hợp quốc «Công ước về quyền trẻ em» điều một quy định rõ là: trẻ em là bất kỳ người nào dưới 18 tuổi, trừ khi pháp luật áp dụng cho độ tuổi trưởng thành thấp hơn 18. Chưa đủ tuổi thành niên thì vẫn là trẻ em. Thế nào, con trưởng thành rồi à?"
Viên lão lớn tiếng nói.
Kiều Dụ ngay lập tức tiếp nhận cách giải thích này, chủ động nói: "Vậy hay là chúng ta đi công viên chơi đi? Có mấy cái trò chơi như xe cáp treo ấy? Hồi nhỏ con chưa có được đi chơi mấy đâu."
"Được, ta cùng con đi! Nhưng xe cáp treo thì không được chơi, nguy hiểm quá, còn những trò chơi khác không nguy hiểm thì cứ để con chơi."
Tốt, Kiều Dụ nghĩ nếu như hắn còn đang học cấp ba, qua hết ngày sáu một này mà viết văn thì tài liệu quá nhiều rồi.
Đề mục có thể là « Ông nội viện sĩ đưa con đi chơi công viên », nếu mà đem nộp bài mà bị đánh rớt thì giám khảo quá không có mắt nhìn người.
Ngày sáu một này, Viên lão thực sự đã dành cả ngày trời để cùng người trợ lý đưa Kiều Dụ đi chơi cả ngày ở Hoan Lạc Cốc kinh thành.
Hai bữa ăn đều là ở bên ngoài.
Tuy rằng sáu một năm nay đúng vào ngày chủ nhật, nhưng vẫn khiến các nhân viên tùy tùng của Viên lão không khỏi tắc lưỡi.
Viên lão cũng mấy lần bị người nhận ra, vui vẻ chụp ảnh cùng các cháu nhỏ.
Về phần Kiều Dụ, hắn cũng lười để ý người khác nghĩ gì. Dù sao ngày sáu một này hắn đã chơi rất vui vẻ.
Trong Hoan Lạc Cốc, gần như tất cả các trò chơi, trừ xe cáp treo ra, hắn đều chơi hết.
Tuy rằng hôm nay thời tiết kinh thành rất đẹp, ngày sáu một lại đúng vào cuối tuần, công viên rất đông người.
Nhưng vì có sư gia gia ở đây, đương nhiên là sẽ không để hắn phải chờ đợi, trò nào cũng có lối đi nhanh.
Mấy trò chơi còn vì Viên lão bị nhận ra, mà thực tế còn không cần phí dịch vụ đường đi nhanh.
Thậm chí, có các phụ huynh khi biết hôm nay Viên lão dẫn cháu đi chơi đã nhất quyết nhường Kiều Dụ, chen ngang hàng mà không được.
Thật sự là, không đi dạo bên ngoài thì Kiều Dụ cũng không biết là sư gia gia nhà mình lại được mọi người nể mặt như vậy.
Nhưng dù sao ngày sáu một này hắn đã trải qua rất vui vẻ.
Chơi gần hết các trò, chụp một đống ảnh, hơn mười tấm chụp cùng Viên lão.
Buổi tối về nhà thì liền gửi ảnh cho Kiều Hi.
Ảnh đi chơi ở Hoan Lạc Cốc cũng được hắn đăng lên nhóm bạn bè, kèm với tấm ảnh chụp cùng Viên lão.
Chữ thích thì là: "Hôm nay ông nội đưa tớ đi chơi ở Hoan Lạc Cốc kinh thành, vui hết ý. Đợi khi nào mọi người đến thì tớ dẫn mọi người đi nhé."
Nhận được vài cái chấm than, biểu tượng im lặng tuyệt đối, cùng với mấy câu đáp trả mặt dày vô sỉ.
Ví dụ như Dư Vĩnh Tuấn thì trực tiếp đáp: "Anh, em mà là bố của tụi nó thì được rồi, sao còn muốn làm ông nội của tụi nó làm gì? Chẳng phải là tự mình làm cho mình già đi sao."
Đương nhiên mấy cái này chỉ là trêu nhau cho vui, còn tinh thần chủ yếu của Kiều Dụ vẫn là tập trung vào việc học các môn cơ sở.
Lần này, Kiều Dụ có kế hoạch hơn, không chỉ là tham khảo các tài liệu do Điền Đạo và Viên lão đưa, mà còn tham khảo chương trình học của nhiều trường đại học khoa học máy tính ở các giai đoạn khác nhau.
Không chỉ là Yến Bắc và Hoa Thanh, mà còn bao gồm chương trình học bậc đại học của các trường đại học hàng đầu như Princeton, Harvard, Ba Ân [Bonn], Stanford và sách giáo khoa mà các trường sử dụng.
Bổ túc kiến thức cơ sở, Kiều Dụ cảm thấy cần thiết phải học qua chương trình bậc đại học, đặc biệt là hệ thống chương trình học được các trường đại học danh tiếng thiết kế một lượt.
Như vậy mới đủ đảm bảo cho kiến thức toán học cơ bản của hắn không bị bỏ sót.
Việc chọn các trường đại học này là vì hắn không cần phải tốn công tìm kiếm trên mạ‌ng, chỉ cần gửi một email cho các giáo sư đã để lại phương thức liên lạc cho hắn là được.
Hắn không chỉ có được tất cả các chương trình học ở bậc đại học của các trường danh tiếng này mà còn lấy được tài liệu giảng dạy, đề thi cuối kỳ trong những năm gần đây.
Đặc biệt là Lạc Đặc · Đỗ Căn và Peter · Schulz.
Họ gửi cho hắn đề thi môn toán các năm, bao gồm gần 5 năm, hầu hết là đề thi cuối kỳ dành cho sinh viên chưa tốt nghiệp, các yêu cầu về một số đề tài suy nghĩ hoặc cả luận văn.
Peter · Schulz còn nhắn tin gửi cho hắn hệ thống tài liệu toán học được ông công nhận.
Điều này khiến cho Kiều Dụ muốn lười biếng cũng không được, chỉ có thể nói các giáo sư này quá nhiệt tình.
Tháng sáu cũng là mùa thu hoạch.
Ví dụ, luận văn của hắn cuối cùng cũng đã được đăng trên Ann. Math. Không chỉ nhận được ấn phẩm gửi từ tạp chí, mà còn có thể tìm thấy được trong thư viện của đại học Yến Bắc.
Một luận văn khác về điểm dị thường dạng lưng của chung ách số đã bước vào quá trình dàn trang, dự kiến sẽ được đăng chính thức vào tháng sau.
Về một bên khác, Kiều Dụ vẫn duy trì liên lạc mỗi ngày với Dennis và Phan Kính Nguyên, luận văn của bọn họ đã cơ bản hoàn thành việc chỉnh sửa.
Trước đó năm bài luận văn, bây giờ còn bốn bài, bài cuối cùng về sự mở rộng của định lý Ambidexterity được sáp nhập vào luận văn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận