Đỉnh Phong Học Phách

Chương 123: Khẳng định là đối mặt cho nhiều lắm! (1)

Sáng ngày thứ hai, vào lúc bảy giờ năm mươi tám phút, Phan Kính Nguyên đã ngồi ngay ngắn trước máy vi tính, thông qua đường dẫn trong thư mời của giáo sư Dennis, kết nối vào Zoom. Vì các thành viên trong đội phân bố ở nhiều khu vực khác nhau, thậm chí trải dài qua ba châu lục, nên anh đã sớm quen với việc dùng Zoom để hội họp trao đổi.
Với tư cách là một trong những nền tảng hợp tác chính thức với Harvard, Phan Kính Nguyên đã quen sử dụng hệ thống hội nghị này từ khi còn học nghiên cứu sinh ở Harvard. Anh là người thứ sáu vào phòng họp, nhìn qua video có thể thấy tâm trạng mọi người không mấy vui vẻ. Thực tế, Phan Kính Nguyên cũng vậy. Dù đã chấp nhận sự thật này, nhưng anh chung quy vẫn không thể vui vẻ lên được. Ngược lại, người chủ trì cuộc họp là Dennis, thầy hướng dẫn của anh, lại có vẻ rất bình tĩnh. Khoảng một phút sau, giáo sư Sam vừa kịp giờ cũng vào phòng họp, mọi người đã có mặt đầy đủ.
"Được rồi, mọi người hiện tại hẳn là đều biết tình hình. Phan, anh đã trao đổi trực tiếp với Kiều Dụ ở Hoa Thanh, anh nói trước về ý kiến của mình đi." Khi mọi người vừa tề tựu, Dennis không nói lời xã giao mà trực tiếp vào vấn đề. Dĩ nhiên, với loại hội nghị nhỏ mang tính nội bộ này, mọi người đều là người quen nên hoàn toàn không cần đến những lời xã giao khách sáo.
Phan Kính Nguyên nhanh chóng trình bày lại những nội dung đã thảo luận trong buổi họp tối hôm qua. Phần lớn là ý kiến của các giáo sư khác, còn về phần anh... Thật lòng mà nói, anh không có ý tưởng gì. Trừ khi anh có thể lập tức giải quyết được vấn đề này, nếu không nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng rõ ràng là bây giờ anh vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào. Cũng không thể nói với mọi người rằng dạo gần đây, anh vẫn luôn phụ đạo cho Kiều Dụ, giải đáp đủ loại thắc mắc của cậu ta chứ? Tuy rằng thầy hướng dẫn sẽ không trách anh, nhưng những người khác chắc sẽ muốn ăn tươi nuốt sống anh mất. Chỉ cần nhìn biểu hiện của vài người là có thể thấy, không phải ai cũng có thể bình thản chấp nhận việc vấn đề bất ngờ ập đến thế này.
"Được rồi, cảm ơn Phan, tôi tin rằng mọi người cũng đã xem qua quá trình chứng minh của Kiều Dụ. Thật lòng, tôi thấy rất đẹp, rõ ràng chúng ta đã đánh giá thấp mức độ phức tạp của vấn đề này. Nhưng tôi hy vọng mọi người có thể giữ vững tinh thần, gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề. Hiện tại than vãn bất cứ chuyện gì khác cũng vô ích, cho nên tôi hy vọng mọi người tập trung toàn lực để giải quyết triệt để vấn đề này. Sam, anh cảm thấy chúng ta nên bắt đầu từ đâu để giải quyết vấn đề này? Dĩ nhiên, những người khác có ý tưởng cũng có thể phát biểu..."
Cuộc họp video này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Tuy lúc đầu tâm trạng mọi người đều không tốt, nhưng Dennis là một người rất giỏi điều động sự tích cực của người khác. Ví dụ, trong khi họp, anh sẽ không để mọi người tự lựa chọn có phát biểu hay không, mà là lần lượt điểm danh. Người bị gọi tên, bất kể có ý tưởng gì hay không, đều phải nói vài câu. Ít nhất thì Phan Kính Nguyên thấy cách thức họp này hiệu quả hơn, và hữu dụng hơn. Suy nghĩ của con người vốn mang tính ỳ, khi tự do phát biểu, nhiều khi mọi người sẽ trông chờ vào người khác, lười động não, nhưng nếu cứ lần lượt bị gọi tên, thì buộc mỗi người đều phải suy nghĩ, rồi sau đó phải nói điều gì đó. Trong quá trình này, biết đâu lại có thể nảy sinh cảm hứng, hoặc có những ý kiến dù qua loa cũng có thể mang lại gợi ý cho người khác.
Chỉ là hôm nay hiệu quả không được tốt cho lắm. Mặc dù một giờ sau, mọi người đã đưa ra nhiều phương pháp khác nhau, nhưng Phan Kính Nguyên hiểu rõ rằng những phương pháp này đều cần rất nhiều thời gian để kiểm chứng. Dĩ nhiên, khi đối mặt với một vấn đề mới, thì việc những người đã chuẩn bị mở tiệc ăn mừng sẽ có chút hoang mang trong một thời gian ngắn cũng là điều bình thường. Ít nhất, Phan Kính Nguyên tin rằng, sớm thì một, hai tháng, nhiều thì một, hai năm, dưới sự dẫn dắt của Dennis, họ nhất định có thể giải quyết triệt để vấn đề mà Kiều Dụ đã nêu ra.
Thời gian có chút dài, nhưng toán học đôi khi thật sự cũng không khác biệt mấy so với những người làm hóa học, vật liệu học, đều rất xem trọng vận may. Hoặc nói nghiên cứu khoa học cũng có một yếu tố huyền học nhất định ở trong đó. Rất nhiều đột phá khoa học có ảnh hưởng đến sự phát triển của thế giới, đều bắt nguồn từ những sự cố bất ngờ, hoặc những khoảnh khắc linh cảm lóe lên. Cái trước thường đi kèm với ứng dụng, cái sau thì thường ứng với toán học. Nổi tiếng nhất có lẽ là sự phát hiện ra Penicillin. Alexander Flemming vốn chỉ muốn nuôi cấy một số vi khuẩn, ai ngờ thao tác sai làm cho đĩa petri bị nhiễm mốc, sau đó qua quan sát phát hiện những vi khuẩn xung quanh nấm mốc đều bị tiêu diệt, và thế là loại kháng sinh đầu tiên trong lịch sử loài người được phát hiện, giới y học từ đó bước vào thời đại kháng sinh. Nên biết khi Penicillin vừa được phát hiện, nó thật sự như linh đan diệu dược được miêu tả trong tiểu thuyết huyền huyễn. Khi mà trước đó tỷ lệ tử vong do viêm phổi do vi khuẩn, nhiễm trùng vết thương là rất cao, thì kể từ khi có loại kháng sinh này, tỷ lệ tử vong đã giảm đi đáng kể.
Thật ra toán học cũng tương tự như vậy, có lẽ chỉ là một linh cảm lóe lên sau khi thức dậy từ giấc ngủ trưa, cũng có thể giải quyết được một nan đề. Dĩ nhiên có thể sẽ không tìm được ví dụ thực tế nào cho chuyện này, bởi vì loại sự tình này rất duy tâm, phần lớn có nguồn gốc từ lời tự thuật của chính những nhà toán học thiên tài kia, người ngoài rất khó phân biệt được đó là thật hay là họ đang khoác lác. Ví dụ như Phan Kính Nguyên tạm thời vẫn chưa được hưởng thụ cái cảm giác giác ngộ sau khi có một linh cảm đột ngột nào đó, bởi vì mỗi lần đột phá của anh, đều là nhờ sự nỗ lực học tập, rồi sau đó "nước chảy thành sông" mà phát hiện ra. Nhưng anh tin vào chuyện này, vì đã tận mắt chứng kiến nó. Hơn nữa, ngay bên cạnh anh đây thôi, có một tên nhóc đột nhiên hét lớn một tiếng "Có!" sau đó được mời lên bục giảng tự do phóng khoáng trình bày, anh liền tin chắc rằng cái sự giác ngộ trong toán học là hoàn toàn có thật....
Khi cuộc họp sắp kết thúc, Phan Kính Nguyên đột nhiên nhận được một tin nhắn riêng. Đúng vậy, Zoom vẫn duy trì chức năng chat riêng trong video call, tất nhiên việc này là phụ thuộc vào người chủ trì hội nghị thiết lập quyền hạn chat. Nhưng Dennis với tư cách người triệu tập hội nghị, chưa bao giờ hạn chế chức năng chat riêng của đội, để mọi người tiện trao đổi riêng với nhau. Tin nhắn là của Phất Lan Khắc gửi tới. Thật lòng, Phan Kính Nguyên và giáo sư Phất Lan Khắc này có mối quan hệ cá nhân rất bình thường, ngày thường cũng không có nhiều giao lưu, đây là lần đầu tiên anh thấy người kia chuyên môn tìm mình để chat riêng trong lúc họp.
Mặc dù trong nhóm, chỉ có hai người họ đến từ Hoa Hạ, nên trong mắt những người khác trong đội, quan hệ của hai người phải rất tốt mới đúng. Nhưng quan hệ của cả hai hiển nhiên không tốt như mọi người tưởng tượng, có đôi khi Phan Kính Nguyên còn cảm thấy kỳ quái, tại sao anh lại không có nhiều thiện cảm với giáo sư Phất Lan Khắc đến vậy. Cuối cùng, chắc anh chỉ có thể quy kết cho việc "quân tử chi giao đạm như nước".
"Giáo sư Phan, buổi sáng tôi gửi cho anh một cái mail, lúc đó chắc anh vẫn còn đang ngủ. Tôi chủ yếu là muốn hỏi thăm anh một chút về tình hình của cậu Kiều Dụ kia."
"À, anh muốn biết những gì?"
"Hay là anh xem mail trước đi giáo sư Phan, lát nữa sau khi hội nghị kết thúc, tôi sẽ gọi điện cho anh, anh thấy sao?"
"Được thôi."
Phan Kính Nguyên không nghĩ nhiều. Hội nghị video cũng là một hội nghị, khi chat riêng trong lúc hội nghị, rất có khả năng sẽ bỏ lỡ những ý kiến của người khác. Dù sao thì bây giờ về cơ bản cũng là thời gian vô ích. Những gì cần nói mọi người đều đã nói xong cả rồi, giờ là lúc Dennis đang động viên mọi người.
Nói thật, Phan Kính Nguyên vẫn thấy ông thầy hướng dẫn của mình không có gì đáng chê trách cả, chỉ là hơi dài dòng một chút, hơi nhiều chuyện và hay phóng đại mà thôi. Cho nên, mười mấy phút cuối cùng của mỗi buổi họp đều thuộc về "thời gian rác rưởi", nhưng xét thấy vị thế và uy tín của Dennis trong lĩnh vực này, không ai dám chỉ trích một chút xíu bệnh vặt ấy.
Dù sao thì không ai là hoàn hảo. Nhưng dù sao trong những khoảng thời gian này, chắc cũng không ai chú ý lắng nghe những lời cổ vũ tinh thần của ông thầy kia đâu. Thật sự mà nói, mọi người đều đã là người trưởng thành cả rồi, tự khắc biết nên làm những gì tiếp theo. Hơn nữa nghiên cứu toán học tự nó đã có tính đặc thù của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận