Đỉnh Phong Học Phách

Chương 78: Ba ba bài diện nhi

Chương 78: Ba ba bày mặt ra
Sau khi phỏng vấn chính thức kết thúc, Trương Thật chân thành nhìn sang Trương Thiết Quân bên cạnh, nói: "Hiệu trưởng Trương, ngài xem những tài liệu ghi chép vừa rồi có chỗ nào không phù hợp không, tôi sẽ đánh dấu rõ ra, rồi dặn dò các đồng nghiệp bên bộ phận truyền thông mới, để họ không phát ra."
Trương Thiết Quân không đáp lời mà nhìn về phía Kiều Dụ.
Kiều Dụ lắc đầu, rất bình tĩnh nói: "Không sao, thật ra con biết nói thật thì sẽ bị mắng, với lại con đã nói đó chỉ là ý kiến cá nhân thôi, không cần sợ."
Trương Thật và Trương Thiết Quân đương nhiên đều có thể nhận ra mấy câu đánh giá của Kiều Dụ về MIT là có ý cả.
Chỉ là căn bản không thể hiểu nổi, MIT có thù hằn gì sâu xa với Kiều Dụ. Dù sao Kiều Dụ mới mười lăm tuổi, cũng chưa từng ra nước ngoài, theo lý thì không nên có bất cứ liên quan gì đến trường đại học bên kia bờ đại dương.
Trương Thiết Quân thực sự không để ý mấy lời có chút ngông cuồng của Kiều Dụ vừa rồi.
Một học sinh cấp hai mười lăm tuổi, có chút cá tính thì sao chứ?
Nhưng việc nhắm vào MIT đánh giá có hơi tàn nhẫn.
Dù sao ở Hoa Hạ, sinh viên MIT vẫn rất nhiều, trong đó không ít người đang ở những vị trí quan trọng, nếu trực tiếp phát ra thì hoàn toàn có thể dễ đắc tội người.
Thế nên khi nghe Kiều Dụ trả lời, Trương Thiết Quân không nhịn được hỏi: "Kiều Dụ này, chẳng lẽ có ai ở MIT đắc tội cháu à?"
Kiều Dụ vẻ mặt kinh ngạc nhìn vị hiệu trưởng đáng kính của mình, đáp: "Sao có thể? Cháu chỉ là học sinh cấp hai thôi mà! Hiệu trưởng Trương, cháu chỉ ăn ngay nói thật thôi. Cháu thường xuyên xem các video dạy toán trên mạng, thầy có thể hỏi thầy Lan xem. Mà cháu đâu có nói các ngành khác của MIT không tốt, chỉ là toán học của MIT hoàn toàn sai hướng, đó là kết luận sau khi cháu so sánh rất nhiều chương trình học."
Thật tình, Trương Thiết Quân cảm thấy đây chắc chắn là lần MIT bị dìm thê thảm nhất.
Nhưng biết nói sao đây...
Thấy Kiều Dụ giải thích rất chân thành, Trương Thiết Quân và Trương Thật, cùng cả anh Cố quay phim đang bận bịu với thiết bị quay ở hiện trường, đều cảm thấy đây là cảm nhận chân thật của một đứa trẻ sơ trung.
Thậm chí Trương Thật còn có chút tin, dù sao anh ấy cũng không hiểu về toán.
Hơn nữa một học sinh cấp hai vừa mới bộc lộ tài năng toán học thì không cần phải đi mắng một trường mà mình tạm thời không đủ trình độ để vào.
Kiều Dụ muốn chính là hiệu quả này.
Tuy rằng hiện tại cậu vẫn chỉ là một con tép riu, thậm chí những điều này mà phát ra, có người còn thấy cậu là kẻ không hiểu gì về trình độ cao siêu của toán học, dẫn đến bị cười chê.
Nhưng không sao cả, cứ để lại cho mọi người ấn tượng đó đã, chỉ cần cậu cứ theo con đường này mà đi xuống, mỗi lần có cơ hội nhận phỏng vấn như vậy, đều nói hai câu như thế, theo thời gian thành tựu của cậu ngày càng nhiều, Kiều Dụ tin chắc một ngày nào đó lời của cậu sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, khiến những lời chế giễu ngày càng nhỏ đi.
Tuy rằng tạm thời không gây ảnh hưởng xấu gì đến những trường nổi tiếng như MIT, nhưng nó có thể khiến cậu vui vẻ thì có sao.
Sau này nếu cậu thật sự thành viện sĩ, mà vẫn khăng khăng nói vậy thì chẳng phải sẽ gây ảnh hưởng lớn lắm sao.
Kiều Dụ nhớ ông ngoại đã từng nói, chỉ cần người có thể kiên trì bền bỉ làm một việc suốt đời thì chắc chắn sẽ có hiệu quả, lượng đổi thành chất mà. Chỉ cần cậu kiên trì bền bỉ phê phán chuyên ngành toán học của MIT không ra gì thì có khi sau này lại đúng thật không ra gì đâu?
Còn chuyện bị mạng công kích... Không nhắc đến quy định của internet, cậu vẫn là một đứa trẻ mười lăm tuổi, xem luật bảo vệ trẻ vị thành niên một chút?
Thế nên, khi thấy hiệu trưởng Trương cùng vị phóng viên kia nhìn nhau, Kiều Dụ còn nhấn mạnh thêm: "Vậy nên ngàn vạn lần đừng cắt đoạn đó đi nha, con không sợ bị mắng. Đừng thấy con mới mười lăm tuổi mà coi thường, con có khả năng chống chịu tốt lắm. Hơn nữa hiệu trưởng Trương đã nói, khi con nhận phỏng vấn thì muốn nói gì cứ nói, trường sẽ không can thiệp. À phải rồi, bộ phận truyền thông mới của trường sẽ đăng lên Douyin đúng không, con sẽ xem một lượt, đến lúc đó con cũng sẽ vào xem..."
Trương Thiết Quân nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Không sai, nói chỉ là chuyên ngành toán học. Với lại học toán chắc tính tình không lớn, ví dụ như thầy Lan Kiệt là thuộc dạng người không có tính tình...
Sau khi phỏng vấn xong, Kiều Dụ cảm thấy nhẹ cả người. Từ chối lời mời cơm của hiệu trưởng ở trường, Kiều Dụ trực tiếp về nhà.
Ăn cơm trưa ở căn tin, nhỡ đâu để bạn học tương lai thấy cậu có thể không cần huấn luyện quân sự, ăn tiệc thì tâm lý của người khác dễ bất công. Hôm nay tâm trạng cậu đang tốt, vẫn hy vọng mọi người xung quanh đều vui vẻ. Không nên để một vài chuyện nhỏ làm hỏng tâm trạng.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là có thể về nhà sớm để khoe với Kiều Hi một phen sự lợi hại của cậu.
"Mẹ, con về rồi."
"Phỏng vấn xong rồi à?"
"Đương nhiên, tiện thể nói cho mẹ, con giúp mẹ xả giận rồi."
"Con phỏng vấn thì liên quan gì đến xả giận cho mẹ?"
"Con giúp mẹ làm bẽ mặt MIT đó!"
Sau đó cậu liền sinh động như thật kể lại, Kiều Dụ trí nhớ rất tốt, vừa mới nói gì thì vẫn còn nhớ như in.
Nghe xong, Kiều Hi liếc mắt, bình luận: "Mẹ cứ tưởng là con từ khi học lớp năm năm đó đã không còn ngây thơ như thế rồi chứ."
Kiều Dụ lập tức phản bác: "Đây gọi là ngây thơ sao? Đây gọi là yêu ghét rõ ràng. Ai bảo MIT không phân biệt rõ người. Mẹ nhìn Harvard kìa, thuộc trường cũng không tệ đó, thấy tên kia không đáng tin cậy nên học bổng cũng không cho."
"Sao con biết tên kia học chuyên ngành toán? Anh ta nhắn cho mẹ cũng có nói chọn ngành nào đâu!" Kiều Hi bực mình hỏi.
Kiều Dụ mạnh miệng nói: "Hắn học ngành nào thì có quan trọng không? Quan trọng là hắn học ở MIT! Hơn nữa hiện tại con chỉ có thể nói xấu chuyên ngành toán học thôi, nếu như con nói xấu các ngành khác, vậy thì không chuyên nghiệp."
"Được rồi, con trưa nay muốn ăn gì?"
"Ừm..."
"Chiên cho con hai cái đùi gà nhé, cảm ơn con đã giúp mẹ xả một nửa cơn giận."
"Ha ha, tốt!"
Nói xong, Kiều Dụ đột nhiên đứng dậy, giật lấy chiếc điện thoại trên tay Kiều Hi.
"Làm gì vậy?" Kiều Hi không hiểu hỏi một câu.
Kiều Dụ nghiêm túc nói: "Con cảm thấy hiện tại mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn, vấn đề mất tập trung của mẹ chắc chắn cũng có thể từ từ tốt hơn. Mẹ có thể thử từ từ tập trung chú ý vào việc gì đó. Cố gắng giữ mình chuyên chú lâu hơn. Mẹ học ngoại ngữ một lần là làm được ngay, nấu ăn chắc chắn cũng được."
Kiều Hi nghĩ ngợi rồi cũng không cầm điện thoại nữa, tự vào bếp, rất nhanh tiếng máy hút khói đời cũ ồn ào vang lên.
Đúng rồi, cái đồ đó hình như cũng nên thay rồi.
Kiều Dụ nửa tựa trên ghế sofa, tai vẫn luôn để ý đến động tĩnh trong bếp, chưa đầy hai phút thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Nhìn thời gian, không vui lắm mà đứng dậy, mở cửa ra, quả nhiên...
"Lúc này cậu tới đây, chẳng lẽ là định cướp đùi gà của tớ hả?" Kiều Dụ khó chịu nói.
"Đúng thế, dì nói nếu giữa trưa mà nghe tiếng dì nấu ăn, có nghĩa là cậu về nhà ăn cơm, nên bảo tớ xuống ăn cùng." Hạ Khả Khả đường hoàng đáp.
"Mẹ cậu không phải ở nhà hả?"
"Sáng vẫn ở nhà, rồi sau đó ra ngoài rồi."
Kiều Dụ liếc mắt, Hạ Khả Khả đã khẽ cong người, chui vào cửa, tự mình thay dép rồi vào bếp: "Dì ơi, con đến giúp."
Ồ, vẫn còn có viện binh à?
Kiều Dụ đi theo Hạ Khả Khả vào bếp, đứng ở cửa dựa người, nhìn Kiều Hi rất tự nhiên đưa mấy cái đùi gà cho Hạ Khả Khả đang đứng ở chỗ rửa rau, trông như không phải lần đầu phối hợp, nhưng như vậy thì không ổn.
Hai người phụ nữ quan hệ quá thân thiết rồi, làm cậu có cảm giác mình sắp bị bán đi mất.
"Hạ Khả Khả, huấn luyện quân sự là hoạt động tập thể ý nghĩa nhất của cấp ba, sao cậu lại tùy tiện xin nghỉ thế? Không phải là bị tớ làm hư rồi đó chứ? Cậu là một học sinh tốt sắp thi đại học, cũng không thể học theo tớ." Kiều Dụ đau đầu dạy bảo.
"Phì, ai học theo cậu? Tớ vừa nãy đã nói rồi, chuyện của con gái cậu không hiểu, hôm nay tớ chỉ là cần nghỉ ngơi thôi!" Hạ Khả Khả tức giận quay đầu hét về phía Kiều Dụ.
Kiều Hi nghi ngờ quay đầu liếc Kiều Dụ một cái, nói: "Con thật không hiểu hả? À đúng, bài sinh vật của con mới được 9 điểm."
Kiều Dụ ngẩn người, nhìn máy nước nóng đã bật lên, hiểu ra, thế là ngạo kiều đáp: "Tớ thi chín điểm là vì tớ muốn thi chín điểm thôi!"
Nói xong, Kiều Dụ liền quay trở lại phòng khách, ngồi trên sofa một lúc, hơi cảm xúc.
Trong lúc bất tri bất giác, cô nhóc thật sự đã trưởng thành, trước kia vậy mà không để ý đến.
Môn sinh lý nói về cái gì ấy nhỉ?
Ừm, từ giống cái tiến hóa thành sinh vật mạnh mẽ thì sẽ có được khả năng đặc biệt —— mỗi tháng chảy máu cả tuần mà vẫn có thể chạy nhảy tưng bừng, không phục không được.
Nghĩ một hồi, Kiều Dụ thở dài trong lòng, đứng dậy rót một cốc nước nóng, tùy tiện để lên bàn trà cũ kỹ trong nhà.
Quả nhiên không lâu sau, Hạ Khả Khả lại từ bếp đi ra, ung dung ngồi bên cạnh Kiều Dụ trên ghế sofa.
"Này, nước nóng nè." Kiều Dụ chỉ vào cốc nước trên bàn trà, nhấp môi.
Hạ Khả Khả cười toe toét, sau đó hai tay nâng cốc lên, thoải mái tựa vào ghế, từ tốn hớp từng ngụm nhỏ.
"Kiều Dụ, hôm nay phỏng vấn cậu bị hỏi những gì vậy?"
"Bảo kêu ba ba." Kiều Dụ hờ hững ném ra một câu, rồi đột nhiên tỉnh táo.
Xong, gần đây cậu bị Dư Vĩnh Tuấn cái tên không có liêm sỉ kia làm hư rồi.
Sau đó, cô gái này liền nhích lại gần cậu, còn cọ vai vào người cậu, rồi ép giọng, dùng giọng điệu nũng nịu quyến rũ: "Ba ba, xin ba nói cho Khả Khả đi mà."
"Khục khục..." Kiều Dụ bị sặc nước bọt.
Vừa nãy trong đầu không kiềm chế được mà hiện lên khuôn mặt thô ráp của lão Hạ, khiến cậu có chút chột dạ.
Một cốc nước vừa kịp đưa đến trước mặt cậu, Kiều Dụ nhận lấy uống một ngụm, thoải mái...
Chờ đã, đây là nước cậu vừa...
Không dám lộ ra vẻ ghét bỏ, Kiều Dụ bình thản bỏ cốc nước lại trên bàn trà, sau đó hắng giọng một cái, ngồi thẳng lưng, mới đàng hoàng trịnh trọng nói lớn: "Hôm nay tớ vốn cho rằng chỉ là phóng viên đến phỏng vấn thôi, ai ngờ còn có cả một anh quay phim đi cùng, nói là bộ phận truyền thông mới của tòa soạn cũng cần tài liệu. Còn về việc hỏi cái gì, cậu cũng không cần đợi báo ra đâu. Anh phóng viên nói chắc là chiều nay là sẽ biên tập xong nội dung phỏng vấn rồi, chiều cậu cứ lên Douyin tìm Tinh Thành Thần Báo là thấy thôi."
Có hơi chột dạ.
Nếu mà để lão Hạ biết, lần trước kéo ông ta đi nói chuyện phiếm mà đưa thuốc lá, lần sau có khi ông ta đưa dao cho mà xem.
Mọi người đều biết, đàn ông có thể từ chối nhận thuốc lá, nhưng dao thì rất khó mà từ chối.
"Sao cậu ngày càng nhát gan thế?" Hạ Khả Khả khinh bỉ liếc Kiều Dụ, sau đó đắc ý lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm Tinh Thành Thần Báo, tìm thấy rồi thì vuốt vuốt xem các video mới nhất, không thấy Kiều Dụ nên nhấn nút theo dõi, lại bỏ điện thoại vào túi.
Kiều Dụ không để ý tới cô nhóc này.
Cậu nhát gan à? Cậu rõ ràng là đang tôn trọng giá trị vũ lực và khả năng sử dụng công cụ trời sinh của người đàn ông tráng niên thôi.
"Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."
Giọng nói trong trẻo từ bếp truyền ra giúp Kiều Dụ giải thoát, chàng thiếu niên như đang ngồi trên lò xo bật dậy, nhanh như chớp xông vào nhà vệ sinh.
Ha, mười lăm tuổi, Giang Đông bọn chuột nhắt!…
Ăn cơm trưa xong, Hạ Khả Khả liền dính chặt ở nhà Kiều Dụ, cùng Kiều Hi kề đầu vào nhau, vuốt điện thoại, thỉnh thoảng bình luận vài câu.
Đối với điều này Kiều Dụ cũng không có cách nào tốt hơn.
Hai người lớn trong nhà đều ra ngoài, thường thì ông bà nội hoặc ông bà ngoại thay phiên đến trông cô bé.
Người lớn tuổi thì đương nhiên sẽ không quản nghiêm thế được.
Nhưng không sao cả.
Dù sao sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ thi xếp lớp, với trình độ của cô bé, vào lớp thí nghiệm khoa học tự nhiên của trường quân đội chính không có vấn đề gì.
Kiều Dụ cố tình nghe ngóng được, lớp lý của trường quân đội chỉ cần xin là được ở nội trú, nên cô nhóc này sau này chắc chắn sẽ ở trường thôi. Vậy thì ba năm tiếp theo có thể yên tĩnh hơn rồi, nên để cô nàng phách lối thêm mấy ngày.
Cực khổ lắm mới có một ngày nghỉ, Kiều Dụ cũng lười đi giải đề xem luận văn, cứ dựa người trên ghế sofa, buồn chán xem TV, mặc cho đầu óc trống rỗng, hưởng thụ thời gian thư thái hiếm hoi.
Đột nhiên điện thoại phát ra âm thanh rất vô duyên chui vào tai Kiều Dụ.
"Tôi phải cảm ơn thầy Lan Kiệt ở trường chúng tôi. Lúc đầu tôi không có hứng thú gì với môn toán..."
"... Tôi còn lo tiền thưởng mà tập đoàn Tiểu Lý hứa không đủ chia. Kết quả không ngờ lại có mình tôi đạt giải vàng..."
"... Cá nhân tôi cho rằng mảng toán học của MIT chắc chắn không sánh bằng Harvard, cũng không bằng Princeton. So với Đại học Yến Bắc và Đại học Thanh Hoa của Hoa Hạ chúng ta cũng có khoảng cách không nhỏ..."
Kiều Dụ có chút ngồi thẳng người, nhìn đồng hồ, mới hơn một rưỡi chiều...
Mấy người tòa soạn này cũng quá nhanh nhỉ, không cần nghỉ trưa luôn sao?
Mười giờ bốn mươi hơn mới phỏng vấn xong, phóng viên và anh quay phim còn phải chạy về tòa soạn, sau đó xem tài liệu, biên tập, sắp chữ, nhanh vậy đã đăng lên rồi?
Sau đó cậu nghe được tiếng reo hò của Hạ Khả Khả: "Oa, anh ơi, anh oách thế, Tinh Thành Thần Báo liên tiếp đăng ba video, đều là về phỏng vấn anh đó!"
Rồi quá nhanh không kịp trở tay, nội dung phỏng vấn mà Kiều Dụ tưởng là đã xong cũng lại chui vào tai cậu.
"Sao có thể? Cháu chỉ là một học sinh cấp hai thôi mà! Cháu chỉ nói thật, so sánh những chương trình học xem được trên mạng thôi..."
Tuy với cậu cũng không quan trọng, nhưng Kiều Dụ phát hiện, chỉ cần ống kính nhắm vào, thì ngàn vạn lần không được xem nó như đã tắt. Ngoài ra, bộ phận truyền thông mới của Thần Báo này cũng quá thành thật đi, bảo không cần dàn dựng cái gì thì y như lời luôn.
PS: Ngày thứ 5 đổi mới vạn chữ, điểm danh thành công!
Bạn cần đăng nhập để bình luận