Điền Ngôn Chân biết Kiều Dụ đang đắm chìm vào luận văn, không muốn làm phiền cậu, giống như khi cùng hắn xem luận văn cũng không muốn bị bất cứ chuyện gì hay ai khác quấy rầy vậy. Suy tư của con người, nhất là tư duy toán học, yêu cầu tính liên kết, một khi đã chìm vào trạng thái nào đó mà đột nhiên bị cắt ngang thì rất khó để tìm lại được trạng thái đó. Sự thật cũng đúng là như vậy. Luận văn của Peter · Schulz như mở ra một cánh cửa đến thế giới mới cho Kiều Dụ. Những ký hiệu đại số phức tạp và cấu trúc hình học cao chiều chưa bao giờ hiện ra một cách rõ ràng như hôm nay trong đầu Kiều Dụ. Thậm chí cậu không thể dùng ngôn ngữ chính xác để diễn tả cảm giác này. Nếu bắt buộc Kiều Dụ phải hình dung thì nó đại khái là một cảm giác hình học phản trực giác. Sau khi chăm chú đọc bản luận văn, đầu óc của cậu dường như bị vô số không gian hình học cao chiều chiếm cứ, nhưng những không gian này không hề trôi chảy và liên tục như không gian Euclid ta vẫn thường thấy, mà bị chia cắt ra. Đặc biệt là không gian phân tích cương tính, trong đầu Kiều Dụ nó hóa thành các vật thể hình học bị phân tầng và chia cắt vô tận lần, mỗi một ranh giới đều chính xác và vi diệu. Kiều Dụ không nói được những đường cong kia tại sao lại xuất hiện ở đó, nhưng tiềm thức mách bảo rằng chúng nên ở đó. Chính những đường cong phức tạp và hình vẽ hình học này đã khiến không gian không còn liên tục mà thể hiện một cấu trúc rời rạc nhưng lại chặt chẽ. Các cấu trúc này tiến hành các biến hóa phức tạp và rối rắm trong P-vào sân vực. Trong thế giới hình học này, không có sự trơn tru và trực quan, mà chỉ có những không ngừng tái thiết bởi đủ loại thủ đoạn mở rộng, và kéo dài vô hạn, cuối cùng tạo thành – một vũ trụ. Một vũ trụ được tạo nên từ các ký hiệu đại số và hình vẽ hình học xen lẫn. Trong vũ trụ đó, mỗi điểm đều bao hàm vô số lần chia cắt tỉ mỉ và các cấp độ chi tiết vô hạn dưới một quy luật đặc biệt, những quy luật đó chi phối những điểm, đường, mặt, và đẩy cấu trúc hình học của vũ trụ này đến sự hoàn mỹ... Tiếc nuối duy nhất là, một đêm thời gian là hoàn toàn không đủ để Kiều Dụ hoàn toàn thấu hiểu dù chỉ là thiên thứ nhất của luận văn. Khi Kiều Dụ tỉnh lại từ trạng thái chuyên chú vì cảm giác mệt mỏi truyền đến từ đại não, thì đã là hai mươi ba phút sau mười hai giờ đêm. Cậu thật sự cảm thấy mệt mỏi, còn hơn cả lúc nghiên cứu phương trình phiên đồ của lão Tiết đến hai, ba giờ sáng. Tuy nhiên, nghĩ đến hôm nay đã phải ngồi xe sáu tiếng, Kiều Dụ cảm thấy việc mệt mỏi là điều bình thường. Vì thế, ngay trong đêm đầu tiên đến kinh thành, Kiều Dụ thậm chí còn chưa rửa mặt đã trực tiếp bò lên giường. Điều đáng nói hơn là, Kiều Dụ vốn luôn ngủ rất ngon vậy mà đêm nay còn mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ cậu đi vào một thế giới mê cung kỳ quái, thế giới này được tạo thành từ vô số cánh cửa thiên hình vạn trạng. Mỗi lần mở một cánh cửa trong mơ, Kiều Dụ đều thấy một không gian mỹ lệ được tạo thành từ các cấu trúc hình học thiên kỳ bách quái. Thế giới này kỳ diệu đến nỗi, ngay cả các quy tắc vật lý mà một quang tử tuân theo cũng hoàn toàn khác biệt so với thế giới thực tại. Liệu có thể cùng một lúc vừa ở đây, lại vừa ở chỗ khác không? Không, có lẽ là đã có thể vừa ở đây, lại có thể vừa ở đó, có thể ở khắp mọi nơi. Đến khi Kiều Dụ một lần nữa mở một cánh cửa, bỗng nhiên cảm thấy chói mắt, sau đó theo bản năng mở mắt ra, tỉnh giấc... Đêm qua quên kéo rèm cửa, ánh bình minh vừa ló dạng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt cậu, Kiều Dụ còn chưa rời giường đã thấy choáng váng cả đầu. Kiều Dụ nhanh chóng bò dậy khỏi giường, cầm chiếc điện thoại tiện tay nhét bên cạnh giường lên xem, ôi chao đã tám giờ hai mươi. Ở Tinh Thành cậu chưa bao giờ dậy muộn thế này. Dù là 30 Tết thức đến tận một giờ sáng, thì hôm sau cậu vẫn dậy đúng bảy giờ bốn mươi. Điểm này từ nhỏ Kiều Dụ đã không giống các bạn khác. Các bạn nhỏ khác đều rất khó đánh thức, nhưng Kiều Dụ chỉ cần ngủ liên tục đủ bảy tiếng trở lên, cộng thêm nghỉ ngơi tùy ý mười mấy, hai mươi phút vào buổi trưa là có thể tràn đầy tinh thần cả ngày. Mặc dù hôm qua dường như đã mơ cả đêm, và bây giờ vẫn nhớ rõ ràng những cảnh trong mơ, nhưng Kiều Dụ cảm thấy tinh thần vẫn rất tốt, không hề bị mệt mỏi do mơ nhiều giấc, cậu dứt khoát bò dậy khỏi giường. Nhớ lời lão Tiết dặn hôm qua, Kiều Dụ mặc quần áo chỉnh tề, rồi mới cầm cốc súc miệng và bàn chải đánh răng đặt trên bệ cửa sổ, tiện tay vắt khăn mặt lên vai, rồi mới ra khỏi phòng, đi về phía cầu thang trên tầng hai. Hôm qua lão Tiết đã dẫn cậu đi một lần, nhà vệ sinh và toilet đều ở trên tầng hai. Lên đến tầng hai, vừa quẹo vào một góc thì Kiều Dụ gặp ngay một người đàn ông trung niên vừa từ nhà vệ sinh đi ra, hai người đối mặt nhau, đối phương mở miệng hỏi ngay: "Ừm? Cậu là ai?" "À, tôi là..." Kiều Dụ định giới thiệu, thì đối phương chợt như bừng tỉnh: "A, cậu là học sinh mới của lão sư đúng không? Gọi là Kiều, ừm, Kiều gì nhỉ?" "Kiều Dụ, ví dụ dụ!" Kiều Dụ nhấn mạnh chữ "dụ". Hôm qua lão Tiết hỏi thân phận của cậu, Kiều Dụ đã không bị mất bình tĩnh. Hôm nay người đàn ông trung niên này vậy mà lại không nhớ tên cậu, thật là làm cho cậu có chút mất bình tĩnh! Quả nhiên, mình vẫn là một tên tiểu Tạp lạp mễ. Người đàn ông trung niên khách khí nói: "A, đúng đúng đúng, Kiều Dụ! Tiểu sư đệ, chào cậu nhé." Kiều Dụ hơi xúc động, đạo sư của mình quả nhiên học trò trải khắp thiên hạ, gia hỏa này nhìn đã khoảng bốn mươi tuổi rồi, vậy mà còn phải gọi đạo sư của mình một tiếng lão sư, xem ra vai vế cao thật. Đương nhiên, Kiều Dụ ngoài miệng vẫn rất lễ phép hỏi một câu: "Xin hỏi, ngài là..." "A, tôi tên Trần Trác Dương, là nghiên cứu sinh tiến sĩ của Điền đạo, vì phải phụ trách một số công việc giảng dạy nên phòng làm việc của tôi ở trên lầu, rảnh cậu có thể lên đó ngồi chơi." Trần Trác Dương khách khí nói. Mặc dù Kiều Dụ nhìn còn rất trẻ, rất non nớt, nhưng đạo sư đã đặc biệt nhắc đến với anh, điều đó đủ cho thấy sự coi trọng mà lão dành cho Kiều Dụ, nên Trần Trác Dương biểu hiện rất khách sáo. Thế nhưng lời này lại gây ra một trận sóng gió lớn trong lòng Kiều Dụ, nhìn đối phương có vẻ đã hói một nửa đầu cùng với đường chân tóc ngày càng cao, cậu không khỏi do dự hỏi: "Vậy, Trần sư huynh, có thể mạo muội hỏi một câu, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi ạ?" "Tôi à? 29, sao thế?" Nói xong, Trần Trác Dương nhìn vẻ ngạc nhiên của Kiều Dụ, theo bản năng sờ lên đỉnh đầu, tự giễu cười một tiếng: "Ha ha, còn chưa tốt nghiệp mà tóc đã rụng gần hết rồi! Người khác đều nói tôi nhìn như hơn ba mươi tuổi, ai..." "Không phải, Trần sư huynh, anh quá khiêm tốn rồi, anh nói anh bốn mươi tuổi tôi cũng tin, thật đấy." Kiều Dụ thực sự không nhịn được, quên luôn lời Kiều Hi nhắc nhở là ra ngoài đừng gây chuyện, thật thà nói ra. "Ừm..." Trần Trác Dương nghĩ ngợi, đàng hoàng trịnh trọng đáp: "Tiểu sư đệ, cậu phải nhớ kỹ chuyện đàn ông có đẹp trai hay không thật ra không quan trọng, mấu chốt là phải có tài năng. Với cả cậu vẫn chưa bước chân vào cánh cửa toán học, nên không hiểu được học toán khó đến nhường nào đâu, tôi đã tính là rất khá rồi." Thực ra, câu nói vừa nãy của Kiều Dụ vừa thốt ra đã có chút hối hận, còn định nói xin lỗi. Nhưng sau khi nghe Trần Trác Dương giáo huấn, Kiều Dụ lại không nhịn được mà nói: "Vậy, Trần sư huynh, không phải tôi muốn tranh cãi, nhưng hôm qua tôi thấy tác giả luận văn đó, 24 tuổi đã là giáo sư nổi tiếng hàng đầu các trường đại học rồi. Còn anh đã 29 rồi, còn chưa tốt nghiệp tiến sĩ. Tài năng đúng là không thể so được mà, tôi xem ảnh anh ta trên mạng, tóc nhiều lắm."