Đỉnh Phong Học Phách

Chương 64: Kỹ kinh tứ tọa, bật hết hỏa lực (1)

Chương 64: Kỹ kinh tứ tọa, bật hết hỏa lực (1)
Kiều Dụ theo thói quen đứng ở bên ngoài tòa nhà, nhìn Trương hiệu trưởng và Lan lão sư rời khỏi tầm mắt, mới quay người về nhà. Với hắn, làm như vậy thể hiện sự tôn trọng đối với khách, mà gần như không tốn chi phí.
Phương châm của Kiều Dụ là khi có thể tạo ấn tượng tốt cho người có ích, thì đừng gây ác cảm. Bộc lộ cá tính quá mức thì thoải mái đấy, nhưng nếu nó xung đột với những lợi ích tiềm ẩn có thể thu được, thì cá tính đó tạm thời không cần.
Nhất thời trở thành người qua đường đáng chú ý nhất, chỉ có thể thỏa mãn sự phù phiếm mơ hồ. Lời khen của người qua đường có hay đến mấy cũng không thể thay đổi cuộc sống của hắn. Nhưng tiền vào túi mới là thứ tốt thật sự.
Thương nhân có lẽ không vì khách có cá tính mà đánh mất khách hàng, nhưng cũng có thể vì khách quá cá tính mà bị khách đánh gãy xương.
Kiều Dụ luôn cảm thấy cái lợi lớn nhất của một quốc gia có lịch sử lâu đời chính là, người xưa đã tổng kết gần hết các loại kinh nghiệm nhân sinh. Ví dụ như câu súng bắn chim đầu đàn, cây cao chịu gió lớn.
Tóm lại, cá tính cũng như năng lực, nên thể hiện ra thì cứ thể hiện, nên giấu dốt thì cứ giấu dốt...
. . .
Kiều Dụ vừa quay người bước vào tòa nhà, vừa lúc gặp Hạ thúc đang xách túi rác xuống lầu.
"Hạ thúc thúc." Kiều Dụ chủ động gọi một tiếng, nể mặt Hạ Khả Khả, rồi định về nhà.
Chủ ý rất tốt, nhưng bị người lớn gọi lại: "Kiều Dụ à, đây là vừa tiễn hiệu trưởng Trương về đấy à?"
"Dạ vâng." Nói xong, Kiều Dụ lại định chuồn, rồi lại bị gọi lại: "Chờ một chút, ta vứt rác đã, rồi mình tán gẫu vài câu. Không làm chậm trễ của ngươi bao nhiêu đâu."
Kiều Dụ nghĩ nghĩ, vẫn đứng chờ ở cửa tòa nhà.
Mỗi thùng rác của mỗi đơn nguyên đều ở ngay bên ngoài tòa nhà cách đó không xa, nên không cần phải đợi lâu, lão Hạ đã đi trở về, sau đó thuần thục móc trong túi ra một bao thuốc lá, rút một điếu ngậm lên miệng, vừa chuẩn bị cất lại vào túi, nghĩ đến gì đó, lại lấy điếu thuốc ra, dập đi một nửa, đưa ra.
"Hút không?"
Kiều Dụ khoát tay, từ chối: "Không muốn."
"Đừng giả bộ, ta thấy ngươi hút rồi." Lão Hạ liếc Kiều Dụ một cái, nói.
Kiều Dụ lắc đầu, nói: "Không phải giả bộ, trước kia có hút thật, nhưng tháng trước đã bỏ rồi."
"Ồ? Đừng nói là Khả Khả bảo ngươi bỏ nhé." Lão Hạ không nhịn được trêu chọc một câu.
Kiều Dụ lại lắc đầu, nói: "Không phải, là Lan lão sư. Hắn bảo nếu ta muốn đi thi IMO, nhất định phải bỏ thuốc lá. Nếu không hắn sẽ không dẫn ta đi chơi."
Lão Hạ hơi khó chịu.
Không phải vì Kiều Dụ chọn bỏ thuốc không phải vì con gái mình, mà là hắn không hiểu cái quái gì là IMO, cũng không tiện hỏi, chỉ cảm thấy giới trẻ bây giờ thích tạo từ mới quá.
May mà Kiều Dụ đoán được ý, chủ động giải thích: "IMO là kỳ thi Olympic Toán học quốc tế, viết tắt của International Mathematical Olympiad. Chả hiểu sao bọn người dùng hệ Ấn Âu lại thích viết tắt thế, làm người ta nghe cứ như vịt nghe sấm."
Lão Hạ ngẩn người, lặng lẽ cất bao thuốc vào túi, rút bật lửa ra châm cho mình, hút một hơi dài, rồi tự giễu: "Ngươi cũng giỏi thật đấy, nói bỏ là bỏ ngay được, cả đời này của ta chắc không bỏ được, ngày nào cũng bị vợ ngươi mắng vì chuyện này."
Kiều Dụ cười cười, nịnh nọt: "Đấy là tại Hạ thúc thường xuyên phải trực ca đêm, cần nâng cao tinh thần thôi. Chứ nếu điều chú đi trực tàu mỗi ngày xem, chú xem chú có từ bỏ không. Con người mà, quen hết rồi, đều là bị ép thôi."
Lão Hạ cười, thằng nhóc này vẫn lanh lợi như xưa, nói chuyện đều dễ nghe thế này.
"Được rồi, Hạ thúc ta là người thô kệch, thành tích hồi nhỏ không tốt. Năm đó vào được đường sắt cũng là nhờ cha ta thôi, đời này của ta coi như vậy rồi, không có triển vọng gì lớn.
Đã thế cái công việc quỷ quái này lại còn đi suốt ngày, đi chuyến nào cũng vài ngày. Chỉ có một đứa con gái, cũng không để ý tới được. May mà Khả Khả coi như không chịu thua kém, thật ra ta vẫn phải cảm ơn ngươi đấy, nếu không có lời ngươi nói, có lẽ con bé này cũng chẳng được như bây giờ đâu."
Kiều Dụ lịch sự cười, câu này hắn không tiện tiếp, nhất là khi không đoán ra ý đồ của người đàn ông trung niên này.
"Cái con bé này bây giờ ta với mẹ nó nói đều chẳng thèm nghe, chỉ có nghe lời ngươi thôi. Ta cũng không nói điều này là không tốt, chỉ là con bé này tính khí có hơi khó chịu, giống mẹ nó, nhiều lúc thật là khó ưa. Sau này nếu nó làm phiền ngươi, thì cũng nể mặt Hạ thúc, đừng để nó xuống đài không được."
Lão Hạ nói rất hạ mình.
Kiều Dụ lập tức nói: "Chú yên tâm, Hạ thúc, Khả Khả từ nhỏ đã theo cháu chơi, cháu vẫn luôn coi em ấy như em gái mà, về sau chắc chắn cũng sẽ coi em ấy như em gái mà chăm sóc."
Khuôn mặt tang thương của người đàn ông trung niên là Hạ, cuối cùng cũng nở một nụ cười, hút một hơi thuốc cuối cùng, vứt đầu mẩu thuốc còn đang cháy xuống đất, rồi đưa tay vỗ vai Kiều Dụ: "Có câu nói này của cháu là được, thôi đi về nhà đi."
. .
Về đến nhà, Kiều Dụ lại bị Kiều Hi đánh giá một phen một cách kỳ lạ.
"Sao thế?" Kiều Dụ không hiểu hỏi.
"Sao mỗi lần đưa cái ông hiền lành kia xong là ngươi đều phải nán lại ngoài đấy lâu như vậy?" Kiều Hi tò mò hỏi.
"Về thì gặp Hạ thúc đi xuống đổ rác, nên kéo nhau tán gẫu mấy câu." Kiều Dụ bất đắc dĩ giải thích.
Vốn là một chuyện rất bình thường, mà từ miệng Kiều Hi lại thành ra có gì đó sai sai, giống như hắn với Lan lão sư có bí mật gì đó không thể nói ra ấy.
"Lão Hạ à! Ông ta có gì để mà nói chuyện với ngươi? Hay là bây giờ đã tính gửi gắm Khả Khả cho ngươi rồi? Ngươi mới mười lăm tuổi, mà đã phải nuôi hai người phụ nữ, ta thấy có hơi tàn nhẫn đấy." Kiều Hi chống cằm đánh giá.
Kiều Dụ cảm thấy mặt sắp đen lại.
Hắn biết tư duy của mẹ mình hay nhảy số, nhưng gần đây rõ ràng là nhảy kinh hơn.
"Kiều Hi đồng chí, mời nhìn thẳng vào vị trí của mẹ trong gia đình! Ở tuổi của con, phụ huynh bình thường sợ nhất là con cái yêu sớm!" Kiều Dụ nghiêm túc nói.
Kiều Hi hỏi ngược lại: "Con thấy vì sao mấy ông bà phụ huynh đó lại sợ con cái yêu sớm? Chẳng phải vì sợ chậm trễ học tập sao? Vậy con có nghĩ yêu sớm sẽ làm chậm trễ việc học của con không? Con đâu phải là trẻ con bình thường, sao lại đòi ta phải là một bà mẹ bình thường?"
Kiều Dụ cười khẩy, vặn lại: "Có khả năng là người ta không sợ chậm trễ học hành, mà sợ vỡ mộng đấy chứ?"
Một câu này, làm cho mẹ của hắn đang ngồi trên ghế sofa ngơ người một chút.
Điều này làm cho Kiều Dụ có chút hối hận, vừa muốn mở miệng lấp liếm thì Kiều Hi đã thản nhiên nói: "Không sao, tính con cẩn thận như thế, chắc sẽ không đâu. Mà con biết mẹ sợ nhất là gì không? Con ngày nào cũng chỉ quen tính toán hết thảy mọi thứ, tỉnh táo đến mức hormone cũng không tiết ra được, thế có phải con đang vui vẻ không đấy?"
Sau đó chẳng đợi Kiều Dụ trả lời, đã vung tay nói: "Thôi được rồi, đi mà làm việc học của con đi, đừng quấy rầy mẹ xem ti vi."
Kiều Dụ không nói gì, ủ rũ chui vào phòng mình.
Tâm trạng rất bực bội, biết rõ cãi nhau với mẹ ruột, hắn chẳng được lợi lộc gì mà còn toàn nói linh tinh. . .
Năng lực khống chế cảm xúc vẫn còn kém quá!
Nhưng cũng không thể trách hắn hoàn toàn, Kiều Hi có lẽ là người hiểu nhất làm sao để chọc giận hắn.
Cũng may học tập có thể giúp con người ta thư thái, khi đắm chìm trong những con số diệu kỳ, mọi khó chịu đều tan biến trong nháy mắt.
Ai nói hắn không có hormone tiết ra chứ?
Bây giờ hắn mỗi khi làm bài rất là vui vẻ đó! Một khi đắm chìm vào, hắn có thể cảm nhận được sự điên cuồng của những người đam mê toán học.
Nhất là cái đề hắn chuẩn bị làm hôm nay, là hắn tìm thấy ở một diễn đàn toán học chuyên nghiệp, theo như người đăng, cũng chính là chủ topic, thì đây là một đề về lý thuyết số khá thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận