Đỉnh Phong Học Phách
Chương 77: Yêu ghét rõ ràng bài tin tức (1)
Chương 77: Yêu ghét rõ ràng, tin tức đăng tải (1) Ngày thứ hai, đến giờ nhận phỏng vấn, Hạ Khả Khả còn tận tâm hơn Kiều Dụ nhiều.
Cô nàng y như trước, sáng sớm đã chạy xuống nhà, không những mang bữa sáng cho Kiều Dụ, còn cùng Kiều Hi xoắn xuýt xem hôm nay Kiều Dụ nên mặc gì.
Việc này khiến Kiều Dụ cảm thấy rất uất ức.
"Ta nói này, hôm nay ngươi thật không cần đi huấn luyện quân sự sao? Yêu cầu huấn luyện quân sự của trường trung học cơ sở có lỏng lẻo vậy không?"
"Mẹ ta giúp ta xin nghỉ một ngày rồi, hôm nay không cần đi, con gái chúng ta cậu không hiểu đâu! Haiz, ta thấy chiếc áo sơ mi trắng này hơi rộng thì phải? Mặc vào người cứ lỏng lẻo, trông không có sức sống, mà cũng chẳng được chỉnh tề cho lắm."
"Ừm, đúng đó, hay là cho Kiều Dụ thử cái áo trong này đi, ta thấy phối cùng quần tây thì hợp đấy, chỉ có điều hình như Kiều Dụ không có giày da."
"Giày da thì để lần sau đi mua cho cậu ấy vậy, nhưng kiểu áo trong này nhìn kỳ cục thật đó, trên mạng nói kiểu này chỉ có mấy lập trình viên mới mặc."
"Vậy à? Cái này là do Kiều Dụ tự chọn đấy, xem ra lần sau không thể để cậu ấy tự chọn đồ, hết gu rồi."
"Mà hè con trai cũng chẳng có nhiều kiểu phối đồ nhỉ. Anh hai, hay anh thử cái áo phông cotton này đi? Em thấy phối với cái quần jean màu xanh đậm kia của anh cũng ổn đó chứ."
"Ừm...Khả Khả này, ta thấy bộ này ổn hơn chút thì phải?"
"Cũng đúng, mà..."
Thay liên tục ba bộ quần áo, Kiều Dụ cuối cùng không nhịn được, vỗ trán một cái rồi nói: "A...suýt thì quên mất. Hôm qua hiệu trưởng Trương còn nhờ ta hôm nay nhất định phải mặc đồng phục tới, nói là có thể giúp trường tuyên truyền chút."
"Ồ? Thật hả?" Hạ Khả Khả nghi ngờ liếc nhìn Kiều Dụ một cái: "Vậy sao vừa nãy cậu không nói?"
Kiều Dụ hùng hồn nói: "Ta đã bảo là ta quên rồi mà. Hôm qua phấn khích quá, hiệu trưởng gọi điện đến nói vài câu rồi cúp máy, sao ta nhớ được chứ? Vừa nãy thử mấy bộ quần áo mới nhớ ra thôi."
Kiều Hi cười như không cười, lườm Kiều Dụ một cái, dứt khoát buông hai bộ đồ trong tay xuống: "À, vậy thì anh cứ mặc đồng phục đi, cũng được đó, thoải mái. Dù sao nếu hắn mà đi huấn luyện quân sự, cũng phải mặc đồng phục mà."
Hạ Khả Khả có chút tiếc nuối, cơ hội được công khai coi Kiều Dụ như búp bê mà thỏa thích ăn diện như vậy thật quá hiếm hoi, kết quả lại bị đánh gãy đột ngột, đáng tiếc thật đó.
Thật là bực mình, ông hiệu trưởng cũng quản được nhiều chuyện quá rồi.
Kiều Dụ cũng phải thở phào nhẹ nhõm, hắn đúng là lười biếng tốn thời gian vào việc ăn mặc.
Hắn còn là một học sinh trung học, ăn mặc đẹp vậy để làm gì chứ?
Buổi sáng hôm nay hắn đã đặc biệt dùng xà bông thơm rửa mặt rồi, đã đủ tinh tế lắm rồi.
À thì ra đây chính là lý do mà Kiều Hi luôn nghi ngờ hormone của con trai mình đã ngừng tiết chăng.
Nhà ai mà chả có đứa bé mười lăm tuổi thích ăn diện?
...
Trường Nhất Trung Tinh Thành.
Trương Thiết Quân đã đội nắng đứng ở cổng trường được chừng mười phút rồi.
Đến nỗi bác bảo vệ An tầm năm mươi tuổi ở cổng cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, dù sao thì giữa trưa hè oi bức thế này, bác bảo vệ An cũng muốn ở trong phòng bảo vệ có điều hòa cho mát mẻ.
May là cuối cùng thì bóng dáng Kiều Dụ cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Thanh niên tinh thần rất tốt, nhất là chiếc áo phông trắng xanh trên người in huy hiệu trường Nhất Trung, khiến khóe miệng Trương hiệu trưởng bất giác nhếch lên.
Đúng là cậu nhóc này có tâm.
Hôm qua ông hoàn toàn không nhắc tới chuyện mặc gì cả, mặc kệ Kiều Dụ chọn đồng phục vì lý do gì đi nữa, Trương Thiết Quân đều cảm thấy rất hài lòng. Việc để thầy Lan theo sát cậu nhóc này suốt thời gian qua là một quyết định đúng đắn, lựa chọn này xem ra đã thể hiện phần nào tình cảm.
"Hiệu trưởng Trương, xin lỗi, để ngài đợi lâu rồi."
"Không có, không có, ta cũng vừa mới đến thôi. Đi nào, Kiều Dụ, vào trong thôi."
Trước khi đưa Kiều Dụ vào trường, Trương Thiết Quân cũng không quên lên tiếng chào bác bảo vệ ở cổng: "Bác Lô, vất vả rồi. À, lát nữa nếu có phóng viên báo Thần Báo tự xưng đến thì cho người ta vào thẳng nhé. Người ta đã từng tới rồi, biết phòng làm việc của ta ở đâu."
"Vâng, thưa hiệu trưởng Trương, tạm biệt." Bác bảo vệ An nhìn thanh niên đi cùng với hiệu trưởng mà không khỏi thắc mắc, đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán.
Làm lâu cũng quen.
Mặc dù không phải lần đầu tiên thấy hiệu trưởng đứng chờ người ở cổng trường dưới cái nắng gay gắt thế này, nhưng chờ một học sinh thì quả là lần đầu.
Con nhà lãnh đạo chăng?
Cũng không đúng!
Sao con nhà lãnh đạo lại có thể đến học Nhất Trung chứ?
Kỳ lạ!
Nhưng rất nhanh, có người đã giải thích thắc mắc của bác bảo vệ An.
Ngay sau khi Trương hiệu trưởng dẫn Kiều Dụ vào trường, thì ngay sau đó, chủ nhiệm phòng hành chính liền dẫn hai người từ ngoài vào.
Rất nhanh, một tấm băng rôn đỏ chót thật dài đã được treo lên ngay trên cửa chính trường học.
Cũng nhờ cổng Nhất Trung có vẻ bề thế, chứ mà trường nào cổng hẹp hơn thì tấm băng rôn dài như thế này chưa chắc đã treo hết được.
"Chúc mừng học sinh xuất sắc nhất trường ta, em Kiều Dụ đã đạt được Huy chương Vàng môn đại số và lý thuyết số trong kỳ thi Olympic Toán quốc tế Tiểu Lý Ba Ba!"
Treo lên xong, chủ nhiệm Phiền còn cười ha hả đứng ở cổng trường, giơ điện thoại lên, chụp liên tiếp mấy tấm hình.
Bác bảo vệ An không kìm được bèn tiến lên hỏi một câu: "Chủ nhiệm Phiền, cái giải này lợi hại lắm hả?"
"Ha ha, bác Lô à, cái này có lợi hại không chúng ta cứ bàn sau đi. Nhưng cái cuộc thi này kể từ khi bắt đầu cho đến nay, không nói tới mấy trường trung học trong Tinh Thành, mà tính cả toàn bộ đại học ở Tinh Thành, thì tấm huy chương vàng này cũng là có một không hai, bác bảo có đáng để chúng ta chúc mừng một phen không?"
"Úi chà, vậy thì đúng là đáng để chúc mừng rồi. Trường mình lại có học sinh giỏi vậy cơ à?"
"Ha ha, bác Lô này, cho nên mới nói là phong thủy luân chuyển đó mà. Chỉ cần dốc tâm mở trường, thì kiểu gì cũng có niềm vui bất ngờ. Đi thôi, tôi về báo cáo đây. À, lát nữa còn có buổi họp báo nữa..."
"Nghe nói hiệu trưởng Trương tự mình đứng chờ ở cổng cả nửa ngày chỉ để đón học sinh này đấy." Bác bảo vệ An ngưỡng mộ nhìn cái tên trên tấm băng rôn, vừa cảm thấy vui mừng vừa có chút thổn thức trước lời chủ nhiệm Phiền vừa nói.
Nếu cái tên trên tấm băng rôn là tên của cháu mình, mà hiệu trưởng lại tự mình đứng đợi ở cổng thì thật là hoàn mỹ biết bao.
Tiếc rằng cháu ông vẫn còn đang học nhà trẻ. Mà cũng phải bắt đầu chú trọng học văn hóa thôi.
Bắt con trai tranh thủ mua cho thằng bé mấy quyển sách toán học nhập môn, bác bảo vệ An nghĩ bụng.
...
"Kiều Dụ này, hôm qua trường chúng ta náo nhiệt lắm đó, rất nhiều đài báo muốn phỏng vấn em, bọn họ đều tìm tới trước cổng trường mình rồi, em tính sao đây?"
Trên đường đi về phòng làm việc, Trương Thiết Quân tranh thủ tìm hiểu ý của Kiều Dụ.
Trẻ con thông minh thường sẽ có chính kiến, nhất là với lứa tuổi mười lăm. Với lý do vì muốn tốt cho trẻ mà ép buộc quyết định, bất kể là có hợp với ý trẻ hay không, thì sẽ chỉ chuốc lấy sự oán giận mà thôi. Chi bằng hỏi ý kiến trước, để mà dễ dàng định hướng hơn.
Đây chính là tầm quan trọng của năng lực làm việc tốt.
Trương Thiết Quân trước đây vốn xuất thân là giáo viên, từng bước từng bước đi lên từ Phó Chủ nhiệm, rồi Chủ nhiệm, rồi Phó Hiệu trưởng, như thế mà thăng chức, rồi mới từ từ leo lên tới chức hiệu trưởng. Chỉ có điều, con đường thăng tiến đó không phải tại Nhất Trung mà thôi.
Nhưng mà, do tiếp xúc lâu với học sinh, nên sự nắm bắt tâm lý học sinh của ông đương nhiên chuẩn xác hơn những vị hiệu trưởng từ cấp trên ở các bộ môn hay các phòng ban điều đến trường để nhậm chức.
Kỳ thật, trong những trường hợp thông thường, trong thời gian ngắn thì sẽ không thấy rõ sự khác nhau giữa hai loại hiệu trưởng này.
Dù sao công việc của hiệu trưởng là nắm bắt đại cục, sẽ rất ít khi tiếp xúc trực tiếp với một học sinh nào đó. Nhưng khi nói đến các chi tiết cụ thể trong công tác thì sự khác biệt thật ra vẫn có. Ví dụ như cách lý giải về định hướng giáo dục lớn, các yêu cầu cụ thể đối với giáo viên, vân vân.
Rõ ràng trường học bỏ rất nhiều công sức ra bồi dưỡng, mà sau khi tốt nghiệp lại quay ra điên cuồng chửi mắng trường học, đây không phải là điều hiếm gặp, và phần lớn là do năng lực chuyên môn giáo dục của hiệu trưởng không đủ.
Cô nàng y như trước, sáng sớm đã chạy xuống nhà, không những mang bữa sáng cho Kiều Dụ, còn cùng Kiều Hi xoắn xuýt xem hôm nay Kiều Dụ nên mặc gì.
Việc này khiến Kiều Dụ cảm thấy rất uất ức.
"Ta nói này, hôm nay ngươi thật không cần đi huấn luyện quân sự sao? Yêu cầu huấn luyện quân sự của trường trung học cơ sở có lỏng lẻo vậy không?"
"Mẹ ta giúp ta xin nghỉ một ngày rồi, hôm nay không cần đi, con gái chúng ta cậu không hiểu đâu! Haiz, ta thấy chiếc áo sơ mi trắng này hơi rộng thì phải? Mặc vào người cứ lỏng lẻo, trông không có sức sống, mà cũng chẳng được chỉnh tề cho lắm."
"Ừm, đúng đó, hay là cho Kiều Dụ thử cái áo trong này đi, ta thấy phối cùng quần tây thì hợp đấy, chỉ có điều hình như Kiều Dụ không có giày da."
"Giày da thì để lần sau đi mua cho cậu ấy vậy, nhưng kiểu áo trong này nhìn kỳ cục thật đó, trên mạng nói kiểu này chỉ có mấy lập trình viên mới mặc."
"Vậy à? Cái này là do Kiều Dụ tự chọn đấy, xem ra lần sau không thể để cậu ấy tự chọn đồ, hết gu rồi."
"Mà hè con trai cũng chẳng có nhiều kiểu phối đồ nhỉ. Anh hai, hay anh thử cái áo phông cotton này đi? Em thấy phối với cái quần jean màu xanh đậm kia của anh cũng ổn đó chứ."
"Ừm...Khả Khả này, ta thấy bộ này ổn hơn chút thì phải?"
"Cũng đúng, mà..."
Thay liên tục ba bộ quần áo, Kiều Dụ cuối cùng không nhịn được, vỗ trán một cái rồi nói: "A...suýt thì quên mất. Hôm qua hiệu trưởng Trương còn nhờ ta hôm nay nhất định phải mặc đồng phục tới, nói là có thể giúp trường tuyên truyền chút."
"Ồ? Thật hả?" Hạ Khả Khả nghi ngờ liếc nhìn Kiều Dụ một cái: "Vậy sao vừa nãy cậu không nói?"
Kiều Dụ hùng hồn nói: "Ta đã bảo là ta quên rồi mà. Hôm qua phấn khích quá, hiệu trưởng gọi điện đến nói vài câu rồi cúp máy, sao ta nhớ được chứ? Vừa nãy thử mấy bộ quần áo mới nhớ ra thôi."
Kiều Hi cười như không cười, lườm Kiều Dụ một cái, dứt khoát buông hai bộ đồ trong tay xuống: "À, vậy thì anh cứ mặc đồng phục đi, cũng được đó, thoải mái. Dù sao nếu hắn mà đi huấn luyện quân sự, cũng phải mặc đồng phục mà."
Hạ Khả Khả có chút tiếc nuối, cơ hội được công khai coi Kiều Dụ như búp bê mà thỏa thích ăn diện như vậy thật quá hiếm hoi, kết quả lại bị đánh gãy đột ngột, đáng tiếc thật đó.
Thật là bực mình, ông hiệu trưởng cũng quản được nhiều chuyện quá rồi.
Kiều Dụ cũng phải thở phào nhẹ nhõm, hắn đúng là lười biếng tốn thời gian vào việc ăn mặc.
Hắn còn là một học sinh trung học, ăn mặc đẹp vậy để làm gì chứ?
Buổi sáng hôm nay hắn đã đặc biệt dùng xà bông thơm rửa mặt rồi, đã đủ tinh tế lắm rồi.
À thì ra đây chính là lý do mà Kiều Hi luôn nghi ngờ hormone của con trai mình đã ngừng tiết chăng.
Nhà ai mà chả có đứa bé mười lăm tuổi thích ăn diện?
...
Trường Nhất Trung Tinh Thành.
Trương Thiết Quân đã đội nắng đứng ở cổng trường được chừng mười phút rồi.
Đến nỗi bác bảo vệ An tầm năm mươi tuổi ở cổng cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, dù sao thì giữa trưa hè oi bức thế này, bác bảo vệ An cũng muốn ở trong phòng bảo vệ có điều hòa cho mát mẻ.
May là cuối cùng thì bóng dáng Kiều Dụ cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Thanh niên tinh thần rất tốt, nhất là chiếc áo phông trắng xanh trên người in huy hiệu trường Nhất Trung, khiến khóe miệng Trương hiệu trưởng bất giác nhếch lên.
Đúng là cậu nhóc này có tâm.
Hôm qua ông hoàn toàn không nhắc tới chuyện mặc gì cả, mặc kệ Kiều Dụ chọn đồng phục vì lý do gì đi nữa, Trương Thiết Quân đều cảm thấy rất hài lòng. Việc để thầy Lan theo sát cậu nhóc này suốt thời gian qua là một quyết định đúng đắn, lựa chọn này xem ra đã thể hiện phần nào tình cảm.
"Hiệu trưởng Trương, xin lỗi, để ngài đợi lâu rồi."
"Không có, không có, ta cũng vừa mới đến thôi. Đi nào, Kiều Dụ, vào trong thôi."
Trước khi đưa Kiều Dụ vào trường, Trương Thiết Quân cũng không quên lên tiếng chào bác bảo vệ ở cổng: "Bác Lô, vất vả rồi. À, lát nữa nếu có phóng viên báo Thần Báo tự xưng đến thì cho người ta vào thẳng nhé. Người ta đã từng tới rồi, biết phòng làm việc của ta ở đâu."
"Vâng, thưa hiệu trưởng Trương, tạm biệt." Bác bảo vệ An nhìn thanh niên đi cùng với hiệu trưởng mà không khỏi thắc mắc, đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán.
Làm lâu cũng quen.
Mặc dù không phải lần đầu tiên thấy hiệu trưởng đứng chờ người ở cổng trường dưới cái nắng gay gắt thế này, nhưng chờ một học sinh thì quả là lần đầu.
Con nhà lãnh đạo chăng?
Cũng không đúng!
Sao con nhà lãnh đạo lại có thể đến học Nhất Trung chứ?
Kỳ lạ!
Nhưng rất nhanh, có người đã giải thích thắc mắc của bác bảo vệ An.
Ngay sau khi Trương hiệu trưởng dẫn Kiều Dụ vào trường, thì ngay sau đó, chủ nhiệm phòng hành chính liền dẫn hai người từ ngoài vào.
Rất nhanh, một tấm băng rôn đỏ chót thật dài đã được treo lên ngay trên cửa chính trường học.
Cũng nhờ cổng Nhất Trung có vẻ bề thế, chứ mà trường nào cổng hẹp hơn thì tấm băng rôn dài như thế này chưa chắc đã treo hết được.
"Chúc mừng học sinh xuất sắc nhất trường ta, em Kiều Dụ đã đạt được Huy chương Vàng môn đại số và lý thuyết số trong kỳ thi Olympic Toán quốc tế Tiểu Lý Ba Ba!"
Treo lên xong, chủ nhiệm Phiền còn cười ha hả đứng ở cổng trường, giơ điện thoại lên, chụp liên tiếp mấy tấm hình.
Bác bảo vệ An không kìm được bèn tiến lên hỏi một câu: "Chủ nhiệm Phiền, cái giải này lợi hại lắm hả?"
"Ha ha, bác Lô à, cái này có lợi hại không chúng ta cứ bàn sau đi. Nhưng cái cuộc thi này kể từ khi bắt đầu cho đến nay, không nói tới mấy trường trung học trong Tinh Thành, mà tính cả toàn bộ đại học ở Tinh Thành, thì tấm huy chương vàng này cũng là có một không hai, bác bảo có đáng để chúng ta chúc mừng một phen không?"
"Úi chà, vậy thì đúng là đáng để chúc mừng rồi. Trường mình lại có học sinh giỏi vậy cơ à?"
"Ha ha, bác Lô này, cho nên mới nói là phong thủy luân chuyển đó mà. Chỉ cần dốc tâm mở trường, thì kiểu gì cũng có niềm vui bất ngờ. Đi thôi, tôi về báo cáo đây. À, lát nữa còn có buổi họp báo nữa..."
"Nghe nói hiệu trưởng Trương tự mình đứng chờ ở cổng cả nửa ngày chỉ để đón học sinh này đấy." Bác bảo vệ An ngưỡng mộ nhìn cái tên trên tấm băng rôn, vừa cảm thấy vui mừng vừa có chút thổn thức trước lời chủ nhiệm Phiền vừa nói.
Nếu cái tên trên tấm băng rôn là tên của cháu mình, mà hiệu trưởng lại tự mình đứng đợi ở cổng thì thật là hoàn mỹ biết bao.
Tiếc rằng cháu ông vẫn còn đang học nhà trẻ. Mà cũng phải bắt đầu chú trọng học văn hóa thôi.
Bắt con trai tranh thủ mua cho thằng bé mấy quyển sách toán học nhập môn, bác bảo vệ An nghĩ bụng.
...
"Kiều Dụ này, hôm qua trường chúng ta náo nhiệt lắm đó, rất nhiều đài báo muốn phỏng vấn em, bọn họ đều tìm tới trước cổng trường mình rồi, em tính sao đây?"
Trên đường đi về phòng làm việc, Trương Thiết Quân tranh thủ tìm hiểu ý của Kiều Dụ.
Trẻ con thông minh thường sẽ có chính kiến, nhất là với lứa tuổi mười lăm. Với lý do vì muốn tốt cho trẻ mà ép buộc quyết định, bất kể là có hợp với ý trẻ hay không, thì sẽ chỉ chuốc lấy sự oán giận mà thôi. Chi bằng hỏi ý kiến trước, để mà dễ dàng định hướng hơn.
Đây chính là tầm quan trọng của năng lực làm việc tốt.
Trương Thiết Quân trước đây vốn xuất thân là giáo viên, từng bước từng bước đi lên từ Phó Chủ nhiệm, rồi Chủ nhiệm, rồi Phó Hiệu trưởng, như thế mà thăng chức, rồi mới từ từ leo lên tới chức hiệu trưởng. Chỉ có điều, con đường thăng tiến đó không phải tại Nhất Trung mà thôi.
Nhưng mà, do tiếp xúc lâu với học sinh, nên sự nắm bắt tâm lý học sinh của ông đương nhiên chuẩn xác hơn những vị hiệu trưởng từ cấp trên ở các bộ môn hay các phòng ban điều đến trường để nhậm chức.
Kỳ thật, trong những trường hợp thông thường, trong thời gian ngắn thì sẽ không thấy rõ sự khác nhau giữa hai loại hiệu trưởng này.
Dù sao công việc của hiệu trưởng là nắm bắt đại cục, sẽ rất ít khi tiếp xúc trực tiếp với một học sinh nào đó. Nhưng khi nói đến các chi tiết cụ thể trong công tác thì sự khác biệt thật ra vẫn có. Ví dụ như cách lý giải về định hướng giáo dục lớn, các yêu cầu cụ thể đối với giáo viên, vân vân.
Rõ ràng trường học bỏ rất nhiều công sức ra bồi dưỡng, mà sau khi tốt nghiệp lại quay ra điên cuồng chửi mắng trường học, đây không phải là điều hiếm gặp, và phần lớn là do năng lực chuyên môn giáo dục của hiệu trưởng không đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận