Đỉnh Phong Học Phách
Chương 57: Thành ý phương thức biểu đạt
Chương 57: Cách biểu đạt thành ý
Kiều Dụ về đến phòng, bắt đầu cân nhắc có nên đi Tiêu Châu một chuyến không. Vốn nghĩ có người miễn phí cung cấp lộ phí cùng chỗ ăn ở, hắn có thể dẫn theo Kiều Hi cùng đi Tiêu Châu du lịch một chuyến. Dù sao nhiều năm như vậy vì chăm sóc hắn, Kiều Hi chưa từng được đi ra ngoài chơi bao giờ. Ai ngờ lại bị nàng cự tuyệt một cách dứt khoát.
Kiều Dụ thật ra không quá chắc chắn việc không đi Tiêu Châu có phải là ý định thật sự của Kiều Hi hay không. Hai mẹ con thuộc cùng một loại người, đều nghĩ ngợi khá nhiều. Tỉ như, vì để cho đứa con trai yêu quý không phải băn khoăn trong lòng, nên đã chủ động từ bỏ cơ hội đi du lịch miễn phí. Người bình thường có thể sẽ không nghĩ ra, nhưng Kiều Dụ cho rằng có khả năng đó.
Tuy Kiều Hi luôn tỏ vẻ không để ý gì đến Kiều Dụ, nhưng Kiều Dụ rất rõ ràng, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mẹ của hắn chắc chắn sẽ không sống một mình. Đó không phải là phán đoán vô căn cứ, mà đến từ rất nhiều chi tiết trong cuộc sống. Khi hắn khỏe mạnh thì trong nhà mọi chuyện đều rất tốt, một khi hắn bị đau đầu nhức óc gì đó, trong nhà nhất định sẽ gà bay chó chạy.
Người phụ nữ đã mang nặng đẻ đau ra hắn kia sẽ thật sự thức trắng đêm canh giữ ở bên giường hắn, chỉ cần cảm thấy có gì đó không ổn, người phụ nữ vốn tự nhận mình sợ giao tiếp và có vẻ nhu nhược này sẽ không chút do dự gọi xe, rồi cõng hắn xuống lầu đến bệnh viện tốt nhất Tinh Thành. Dù lúc đó chính nàng cũng đang đau đầu như búa bổ. Đúng vậy, mỗi lần Kiều Dụ bị ốm, triệu chứng đau đầu của Kiều Hi cũng thật sự đồng thời phát tác. Nhưng dù vậy, dù là đau đến mức muốn lấy đầu đập vào tường, nàng cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn không uống rượu để làm dịu cơn đau, dốc lòng chăm sóc cho Kiều Dụ.
Cho nên sau khi lớn lên Kiều Dụ cũng luyện được sự nhẫn nại cực kỳ kiên cường. Một chút ốm đau vặt vãnh, hắn nửa điểm cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Người ta mới học lớp sáu đã sốt đến 39 độ, cả người đều rã rời. Nhưng Kiều Dụ thì lại cứng rắn có thể giả vờ như không có chuyện gì, tự mình chạy xuống bệnh viện cộng đồng ở dưới nhà, tự mình đi đóng tiền, làm các loại xét nghiệm, tiêm chích, còn dặn dò đi dặn dò lại bác sĩ quen của mình, tuyệt đối không được nói cho mẹ hắn biết. Đáng tiếc là, thường thì chuyện không như mong muốn.
Vị bác sĩ đáng ghét kia, nếu là cảm vặt thông thường thì không sao, hễ có chút không chắc chắn, hoặc là xét nghiệm ra có vi khuẩn, virus cảm nhiễm gì đó, đều là trước mặt thì đồng ý không nói, sau lưng vẫn sẽ thông báo cho Kiều Hi trước tiên. Cũng may Kiều Dụ không gặp phải bệnh gì lớn, cứ như vậy mà lớn lên.
Kiều Dụ cũng đã quen với việc mỗi người có một cách biểu đạt tình yêu khác nhau. Bây giờ thậm chí còn hiểu được vị bác sĩ ở dưới nhà. Quy tắc của xã hội là vận hành như vậy, trừ khi hắn tự mình có thể chịu trách nhiệm, bằng không bác sĩ khi đối mặt với trẻ vị thành niên như hắn, vẫn phải tìm cách để tự bảo vệ mình. Cũng giống như vừa nãy, Kiều Hi tuy miệng thì nói là mười lăm tuổi mà còn không dám ra ngoài thì quá kém, nhưng vẫn đưa cái người hiền lành kia ra ngoài.
Một người mẹ ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng bên trong lại mềm lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo và có IQ cao, thật khiến cho con trai đau đầu. Ngay khi Kiều Dụ đang cân nhắc xem có nên đi chuyến Tiêu Châu này không thì điện thoại reo lên, là người hiền lành gọi tới. Thật trùng hợp, khiến Kiều Dụ có cảm giác như số mệnh đã định.
"Alo, thầy Lan, thầy khỏe ạ?"
"Kiều Dụ à, chúng ta vừa mới họp xong, trọng tâm của hội nghị là thảo luận chuyện của em đấy."
"Cái này… Khoa trương vậy ạ?" Kiều Dụ không hiểu gì cả.
"Không khoa trương đâu, hiệu trưởng Trương đúng là sợ em bị trường khác cướp mất, cho nên trực tiếp thống nhất ý kiến, trước khi kết thúc việc đăng ký nguyện vọng, nếu có ai hỏi về em thì đều tạm thời nói là em là thầy giáo dạy toán của trường. Cũng sẽ không tuyên truyền rùm beng, em hiểu không?"
"A? Tuyên truyền hay không thì em không có ý kiến, nhưng em là học sinh hay là thầy giáo, chẳng lẽ không tra ra được? Hơn nữa, hợp đồng đã ký rồi mà..."
"Sức ảnh hưởng của cuộc thi toán chỉ tập trung ở lĩnh vực toán học, thông tin không thể lan nhanh như vậy được. Vào lúc này mọi người đều bận rộn, cũng sẽ không cố ý đi thăm dò. Còn về hợp đồng, em cũng nói là không có gì ràng buộc, hiệu trưởng Trương tự nhiên không yên tâm. Vì vậy mới đặc biệt để tôi gọi điện thoại nói chuyện rõ ràng với em đấy."
"Không sao đâu ạ, em người rất giữ chữ tín."
"Vậy nếu bây giờ có trường nào chỉ cần em chịu đến thì không những học phí sẽ được miễn toàn bộ mà còn bí mật trực tiếp cho em mười vạn, giải thưởng tham gia IMO cũng chắc chắn có được như mong muốn, vậy em có còn giữ chữ tín nữa không?"
Kiều Dụ hít một hơi thật sâu, xem ra, người hiền lành quả là quá trực tiếp, nhưng đương nhiên câu trả lời vẫn rất chặt chẽ: "Tuy rằng thầy là giáo viên, nhưng em vẫn phải phê bình thầy, người bình thường ai cũng biết không thể tùy tiện thăm dò nhân tính, không được phép làm vậy vào bất kỳ lúc nào! Bất quá nếu là thầy hỏi... Ừm... Em nghĩ như thế này, nếu quả thật có trường nào muốn lôi kéo em mà còn chịu chi tiền, thì em nhất định sẽ báo cáo với thầy trước. Dù sao thầy đang ở trường Thiết Nhất mà, chỉ cần trường Thiết Nhất cũng chịu bỏ ra mười vạn, thì dù đối diện là các trường danh giá như Trưởng Quân, Sư Đại thì em cũng phải kiên quyết ở lại đây."
Kiều Dụ thề son sắt trả lời. Nghe Kiều Dụ nói vậy, Lan Kiệt cảm thấy vẫn rất vui mừng. Ít nhất thì cái mặt mũi của hắn vẫn có giá hơn các trường danh tiếng khác.
Nhưng không đợi hắn trả lời, Kiều Dụ đã lại nói: "Không nói chuyện này nữa, thầy Lan, vừa nãy ban tổ chức cuộc thi toán của ba Tiểu Lý gửi cho em một email, nói là muốn mời em cùng người giám hộ đến tổng bộ của ba Tiểu Lý ở Tiêu Châu để tham gia trận chung kết. Nhưng mẹ em nói là không muốn đi Tiêu Châu, em đã trực tiếp từ chối họ rồi, ngay cả việc tham gia trận chung kết ở nhà cũng không có vấn đề gì mà thầy?"
"Ừm? Ban tổ chức trực tiếp liên lạc với em rồi à? Tình huống này tôi đề nghị em vẫn nên đi một chuyến, tham gia trận chung kết ở tổng bộ đại học Tiêu Hồ, sẽ có cơ hội gặp gỡ rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong giới học thuật, họ rất có lợi cho sự phát triển của em sau này. Nếu có cơ hội lọt vào mắt xanh của một trong số họ, rồi sau này trở thành học trò của họ, thì đời em coi như cũng ổn định rồi." Giọng của Lan Kiệt rất kích động.
"Có lợi ích lớn đến vậy sao ạ?" Kiều Dụ hờ hững hỏi.
"Thầy nói thật nhé, em có biết thầy Điền không? Ai, không biết thì em vào mạng tìm kiếm một lát đi, viện sĩ song viện của Viện Khoa học Hoa Hạ và Viện Khoa học Mỹ, hiện tại đang là giáo sư giảng dạy ở đại học Yến Bắc, các danh hiệu khác thì tự em tìm hiểu, ông ấy là một trong những ủy viên ban tổ chức cuộc thi đấy. À, đúng rồi, chẳng phải em thích tiền sao? Trung tâm nghiên cứu toán học quốc tế Yến Bắc do ông ấy đứng đầu thành lập đấy, chỉ bằng mặt mũi của ông ấy thôi đã kêu gọi được hơn 300 triệu tệ để xây dựng cái trung tâm nghiên cứu này trong đại học Yến Bắc đấy, em thấy nếu quả thật có cơ hội được theo học những vị đạo sư như vậy, thì sau này em còn thiếu cơ hội kiếm tiền nữa không? Ngoài viện sĩ Điền ra, còn có rất nhiều đại lão khác nữa, đó đều là những nhân vật lớn trong giới giáo dục đấy. Người khác làm nghiên cứu khoa học thì phải cật lực tìm mọi cách để có được đồng tiền lẻ, còn bọn họ làm nghiên cứu khoa học thì tiền tự động tìm đến! Cơ hội tốt như vậy mà em lại không đi sao? Thầy cứ nói cho em về những thứ như tiến giai trong giới học thuật thì em chắc chắn sẽ không hiểu đâu. Thầy nói thế này đi, cái mà em quan tâm là 10 vạn hay 8 vạn gì đó ấy, đối với họ nó còn không bằng cái rắm. Rất nhiều người vì có thể nhờ những đại lão này viết cho một lá thư giới thiệu, đều nguyện ý bỏ ra số tiền còn nhiều hơn thế. Hơn nữa thầy dám khẳng định, họ không chỉ mời một mình em đến tổng bộ đâu, loại cơ hội này mà em không giành lấy thì coi như là tự dâng cho người khác à?"
Nghe những lời lẽ kích động đến mức mênh mông của người hiền lành qua điện thoại, Kiều Dụ có chút động lòng.
"Vậy thì để em tự đi được không thầy?"
"Thế này đi, nếu mẹ em không có thời gian, hay là tôi đi cùng em một chuyến nhé?"
Kiều Dụ khá hài lòng, quả nhiên là người có thành ý, ngay cả thời gian xuất phát cũng không hỏi một câu.
Kiều Dụ về đến phòng, bắt đầu cân nhắc có nên đi Tiêu Châu một chuyến không. Vốn nghĩ có người miễn phí cung cấp lộ phí cùng chỗ ăn ở, hắn có thể dẫn theo Kiều Hi cùng đi Tiêu Châu du lịch một chuyến. Dù sao nhiều năm như vậy vì chăm sóc hắn, Kiều Hi chưa từng được đi ra ngoài chơi bao giờ. Ai ngờ lại bị nàng cự tuyệt một cách dứt khoát.
Kiều Dụ thật ra không quá chắc chắn việc không đi Tiêu Châu có phải là ý định thật sự của Kiều Hi hay không. Hai mẹ con thuộc cùng một loại người, đều nghĩ ngợi khá nhiều. Tỉ như, vì để cho đứa con trai yêu quý không phải băn khoăn trong lòng, nên đã chủ động từ bỏ cơ hội đi du lịch miễn phí. Người bình thường có thể sẽ không nghĩ ra, nhưng Kiều Dụ cho rằng có khả năng đó.
Tuy Kiều Hi luôn tỏ vẻ không để ý gì đến Kiều Dụ, nhưng Kiều Dụ rất rõ ràng, nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mẹ của hắn chắc chắn sẽ không sống một mình. Đó không phải là phán đoán vô căn cứ, mà đến từ rất nhiều chi tiết trong cuộc sống. Khi hắn khỏe mạnh thì trong nhà mọi chuyện đều rất tốt, một khi hắn bị đau đầu nhức óc gì đó, trong nhà nhất định sẽ gà bay chó chạy.
Người phụ nữ đã mang nặng đẻ đau ra hắn kia sẽ thật sự thức trắng đêm canh giữ ở bên giường hắn, chỉ cần cảm thấy có gì đó không ổn, người phụ nữ vốn tự nhận mình sợ giao tiếp và có vẻ nhu nhược này sẽ không chút do dự gọi xe, rồi cõng hắn xuống lầu đến bệnh viện tốt nhất Tinh Thành. Dù lúc đó chính nàng cũng đang đau đầu như búa bổ. Đúng vậy, mỗi lần Kiều Dụ bị ốm, triệu chứng đau đầu của Kiều Hi cũng thật sự đồng thời phát tác. Nhưng dù vậy, dù là đau đến mức muốn lấy đầu đập vào tường, nàng cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn không uống rượu để làm dịu cơn đau, dốc lòng chăm sóc cho Kiều Dụ.
Cho nên sau khi lớn lên Kiều Dụ cũng luyện được sự nhẫn nại cực kỳ kiên cường. Một chút ốm đau vặt vãnh, hắn nửa điểm cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Người ta mới học lớp sáu đã sốt đến 39 độ, cả người đều rã rời. Nhưng Kiều Dụ thì lại cứng rắn có thể giả vờ như không có chuyện gì, tự mình chạy xuống bệnh viện cộng đồng ở dưới nhà, tự mình đi đóng tiền, làm các loại xét nghiệm, tiêm chích, còn dặn dò đi dặn dò lại bác sĩ quen của mình, tuyệt đối không được nói cho mẹ hắn biết. Đáng tiếc là, thường thì chuyện không như mong muốn.
Vị bác sĩ đáng ghét kia, nếu là cảm vặt thông thường thì không sao, hễ có chút không chắc chắn, hoặc là xét nghiệm ra có vi khuẩn, virus cảm nhiễm gì đó, đều là trước mặt thì đồng ý không nói, sau lưng vẫn sẽ thông báo cho Kiều Hi trước tiên. Cũng may Kiều Dụ không gặp phải bệnh gì lớn, cứ như vậy mà lớn lên.
Kiều Dụ cũng đã quen với việc mỗi người có một cách biểu đạt tình yêu khác nhau. Bây giờ thậm chí còn hiểu được vị bác sĩ ở dưới nhà. Quy tắc của xã hội là vận hành như vậy, trừ khi hắn tự mình có thể chịu trách nhiệm, bằng không bác sĩ khi đối mặt với trẻ vị thành niên như hắn, vẫn phải tìm cách để tự bảo vệ mình. Cũng giống như vừa nãy, Kiều Hi tuy miệng thì nói là mười lăm tuổi mà còn không dám ra ngoài thì quá kém, nhưng vẫn đưa cái người hiền lành kia ra ngoài.
Một người mẹ ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng bên trong lại mềm lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo và có IQ cao, thật khiến cho con trai đau đầu. Ngay khi Kiều Dụ đang cân nhắc xem có nên đi chuyến Tiêu Châu này không thì điện thoại reo lên, là người hiền lành gọi tới. Thật trùng hợp, khiến Kiều Dụ có cảm giác như số mệnh đã định.
"Alo, thầy Lan, thầy khỏe ạ?"
"Kiều Dụ à, chúng ta vừa mới họp xong, trọng tâm của hội nghị là thảo luận chuyện của em đấy."
"Cái này… Khoa trương vậy ạ?" Kiều Dụ không hiểu gì cả.
"Không khoa trương đâu, hiệu trưởng Trương đúng là sợ em bị trường khác cướp mất, cho nên trực tiếp thống nhất ý kiến, trước khi kết thúc việc đăng ký nguyện vọng, nếu có ai hỏi về em thì đều tạm thời nói là em là thầy giáo dạy toán của trường. Cũng sẽ không tuyên truyền rùm beng, em hiểu không?"
"A? Tuyên truyền hay không thì em không có ý kiến, nhưng em là học sinh hay là thầy giáo, chẳng lẽ không tra ra được? Hơn nữa, hợp đồng đã ký rồi mà..."
"Sức ảnh hưởng của cuộc thi toán chỉ tập trung ở lĩnh vực toán học, thông tin không thể lan nhanh như vậy được. Vào lúc này mọi người đều bận rộn, cũng sẽ không cố ý đi thăm dò. Còn về hợp đồng, em cũng nói là không có gì ràng buộc, hiệu trưởng Trương tự nhiên không yên tâm. Vì vậy mới đặc biệt để tôi gọi điện thoại nói chuyện rõ ràng với em đấy."
"Không sao đâu ạ, em người rất giữ chữ tín."
"Vậy nếu bây giờ có trường nào chỉ cần em chịu đến thì không những học phí sẽ được miễn toàn bộ mà còn bí mật trực tiếp cho em mười vạn, giải thưởng tham gia IMO cũng chắc chắn có được như mong muốn, vậy em có còn giữ chữ tín nữa không?"
Kiều Dụ hít một hơi thật sâu, xem ra, người hiền lành quả là quá trực tiếp, nhưng đương nhiên câu trả lời vẫn rất chặt chẽ: "Tuy rằng thầy là giáo viên, nhưng em vẫn phải phê bình thầy, người bình thường ai cũng biết không thể tùy tiện thăm dò nhân tính, không được phép làm vậy vào bất kỳ lúc nào! Bất quá nếu là thầy hỏi... Ừm... Em nghĩ như thế này, nếu quả thật có trường nào muốn lôi kéo em mà còn chịu chi tiền, thì em nhất định sẽ báo cáo với thầy trước. Dù sao thầy đang ở trường Thiết Nhất mà, chỉ cần trường Thiết Nhất cũng chịu bỏ ra mười vạn, thì dù đối diện là các trường danh giá như Trưởng Quân, Sư Đại thì em cũng phải kiên quyết ở lại đây."
Kiều Dụ thề son sắt trả lời. Nghe Kiều Dụ nói vậy, Lan Kiệt cảm thấy vẫn rất vui mừng. Ít nhất thì cái mặt mũi của hắn vẫn có giá hơn các trường danh tiếng khác.
Nhưng không đợi hắn trả lời, Kiều Dụ đã lại nói: "Không nói chuyện này nữa, thầy Lan, vừa nãy ban tổ chức cuộc thi toán của ba Tiểu Lý gửi cho em một email, nói là muốn mời em cùng người giám hộ đến tổng bộ của ba Tiểu Lý ở Tiêu Châu để tham gia trận chung kết. Nhưng mẹ em nói là không muốn đi Tiêu Châu, em đã trực tiếp từ chối họ rồi, ngay cả việc tham gia trận chung kết ở nhà cũng không có vấn đề gì mà thầy?"
"Ừm? Ban tổ chức trực tiếp liên lạc với em rồi à? Tình huống này tôi đề nghị em vẫn nên đi một chuyến, tham gia trận chung kết ở tổng bộ đại học Tiêu Hồ, sẽ có cơ hội gặp gỡ rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong giới học thuật, họ rất có lợi cho sự phát triển của em sau này. Nếu có cơ hội lọt vào mắt xanh của một trong số họ, rồi sau này trở thành học trò của họ, thì đời em coi như cũng ổn định rồi." Giọng của Lan Kiệt rất kích động.
"Có lợi ích lớn đến vậy sao ạ?" Kiều Dụ hờ hững hỏi.
"Thầy nói thật nhé, em có biết thầy Điền không? Ai, không biết thì em vào mạng tìm kiếm một lát đi, viện sĩ song viện của Viện Khoa học Hoa Hạ và Viện Khoa học Mỹ, hiện tại đang là giáo sư giảng dạy ở đại học Yến Bắc, các danh hiệu khác thì tự em tìm hiểu, ông ấy là một trong những ủy viên ban tổ chức cuộc thi đấy. À, đúng rồi, chẳng phải em thích tiền sao? Trung tâm nghiên cứu toán học quốc tế Yến Bắc do ông ấy đứng đầu thành lập đấy, chỉ bằng mặt mũi của ông ấy thôi đã kêu gọi được hơn 300 triệu tệ để xây dựng cái trung tâm nghiên cứu này trong đại học Yến Bắc đấy, em thấy nếu quả thật có cơ hội được theo học những vị đạo sư như vậy, thì sau này em còn thiếu cơ hội kiếm tiền nữa không? Ngoài viện sĩ Điền ra, còn có rất nhiều đại lão khác nữa, đó đều là những nhân vật lớn trong giới giáo dục đấy. Người khác làm nghiên cứu khoa học thì phải cật lực tìm mọi cách để có được đồng tiền lẻ, còn bọn họ làm nghiên cứu khoa học thì tiền tự động tìm đến! Cơ hội tốt như vậy mà em lại không đi sao? Thầy cứ nói cho em về những thứ như tiến giai trong giới học thuật thì em chắc chắn sẽ không hiểu đâu. Thầy nói thế này đi, cái mà em quan tâm là 10 vạn hay 8 vạn gì đó ấy, đối với họ nó còn không bằng cái rắm. Rất nhiều người vì có thể nhờ những đại lão này viết cho một lá thư giới thiệu, đều nguyện ý bỏ ra số tiền còn nhiều hơn thế. Hơn nữa thầy dám khẳng định, họ không chỉ mời một mình em đến tổng bộ đâu, loại cơ hội này mà em không giành lấy thì coi như là tự dâng cho người khác à?"
Nghe những lời lẽ kích động đến mức mênh mông của người hiền lành qua điện thoại, Kiều Dụ có chút động lòng.
"Vậy thì để em tự đi được không thầy?"
"Thế này đi, nếu mẹ em không có thời gian, hay là tôi đi cùng em một chuyến nhé?"
Kiều Dụ khá hài lòng, quả nhiên là người có thành ý, ngay cả thời gian xuất phát cũng không hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận