Đỉnh Phong Học Phách

Chương 83: Cả nước trung học toán học thi đấu vòng tròn tới (1)

Chương 83: Vòng loại cuộc thi Toán học toàn quốc cấp trung học (1)
Chủ nhiệm lớp lớn nhất là Đường Vinh Trân, giáo viên dạy môn tiếng Anh. Có lẽ do tuổi tác, cách ăn mặc của bà không có chút dấu vết nào của những “cứng nhắc trên mạng” như mọi người vẫn hay nói. Tư tưởng của bà cũng thế. Ví dụ, khi phát sách, bà không đặc biệt sắp xếp các bạn nam đi mà tiện tay chỉ định mấy bạn ngồi ở ba hàng cuối, bảo cả lớp dọn sách về. Ba bạn đầu tất nhiên không chịu thiệt, đến khi ba hàng cuối đi nhận sách đã nói rằng, những người không đi nhận sách thì phải ở lại tổng vệ sinh, quét dọn phòng học cho sạch sẽ. Trước sau ai cũng không phàn nàn. Sau khi chuyển sách xong, mọi người vừa phát hết sách thì đã đến khâu bầu cán bộ lớp.
Từ khâu này trở đi thì không còn chuyện của Kiều Dụ nữa. Chủ nhiệm lớp đã nói với hắn trong thời gian huấn luyện quân sự rồi, Kiều Dụ cảm thấy mình không cần thiết phải đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào trong lớp. Thứ nhất, bản thân hắn còn chẳng muốn quản mình, nói gì đến quản người khác. Thứ hai, mục tiêu của Kiều Dụ rất rõ ràng, hắn không ở lại trường cấp ba lâu, chỉ khoảng hai tháng là cùng. Những người hiền lành đều đã báo trước với hắn. Vòng loại sắp bắt đầu, nếu lọt vào danh sách đầu tỉnh, tháng mười một sẽ phải đi Thiệu Thủy, thành phố Nai Biển, để tham gia vòng chung kết. Chỉ cần vào top 60 vòng chung kết toàn quốc là có thể được vào đội tuyển quốc gia. Đến lúc đó chỉ được nghỉ vài ngày, sau đó sẽ đến địa điểm tập huấn, tiếp nhận huấn luyện thống nhất. Nghe nói, mỗi ngày ở đội tuyển quốc gia chỉ có làm bài, giải đề, cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến tháng ba năm sau. Giai đoạn một kết thúc huấn luyện, họ sẽ tổ chức thi, chọn 15 người trong 60 người. Những ai bị loại sẽ về trường, còn lại sẽ tiếp tục huấn luyện đặc biệt ở giai đoạn hai. Cuối tháng, lại một lần thi tuyển nữa, chọn ra sáu người cuối cùng, năm người chính thức và một người dự bị. Sau đó họ sẽ tiếp tục huấn luyện, giữ vững phong độ, đại diện cho Hoa Hạ đi dự chung kết Olympic Liên Bang. Nói cách khác, tháng mười một, cơ bản hắn sẽ không ở lại Nhất Trung. Thậm chí, hiệu trưởng Trương đã sớm thông báo với hắn, chỉ cần hắn đứng đầu vòng tỉnh, chắc chắn được vào vòng quốc gia, thì hắn sẽ không cần đến lớp. Trường sẽ chuẩn bị riêng cho hắn một phòng tự học, mỗi ngày có thể tự học một mình, không bị thầy cô quấy rầy. Cho nên, việc bầu cán bộ lớp tự nhiên không liên quan gì đến hắn. Đối với người khác, tập thể lớp, nơi mà mọi người sẽ sống cùng nhau ba năm này, có lẽ sẽ là một đoạn ký ức thuần túy nhất của cả cuộc đời. Nhưng Kiều Dụ lại thấy mình chỉ là một khách qua đường, bất quá chỉ đến làm quen với mọi người mà thôi. Người ngồi cùng bàn tạm thời của hắn lại được bầu làm ủy viên học tập, điều này cũng nằm trong dự liệu. Khi mới vào lớp 10, lúc bầu ban cán sự, những chức vụ quan trọng của lớp như lớp trưởng, ủy viên học tập,... thường do các thầy cô giáo quyết định dựa trên thành tích học tập. Mọi người cần thời gian để hiểu và quen biết lẫn nhau. Đương nhiên những điều này không liên quan gì đến Kiều Dụ.
Điều làm hắn khó chịu là, lúc sắp xếp chỗ ngồi, người ngồi cùng bàn tạm thời Diêu Thấm Hân đột nhiên giơ tay, sau đó được gọi lên, cô nói: "Thưa cô Đường, thành tích toán học của em hơi kém, nên em muốn ngồi cùng bàn với bạn Kiều Dụ, hy vọng bạn có thể giúp em cải thiện môn Toán trong lúc học." Vài câu nói nhẹ nhàng của cô nàng đã đổi lấy một trận cười ầm ĩ trong lớp học. Tuy nhiên, cô Đường đang đứng trên bục giảng liền nghiêm mặt lại, ánh mắt quét một vòng quanh lớp, sự ồn ào trong lòng các bạn trẻ nhanh chóng hạ nhiệt. Kiều Dụ không khỏi liếc mắt, bỗng dưng lại thấy nhớ cuộc sống ở lớp 13. Mọi người cùng nhau ngồi chờ chết, các bạn học cơ bản không nghĩ mình yếu môn nào cần phải bù, không khí lớp học cực kỳ đoàn kết và thân thiện. Thầy cô giáo thì không ngày nào không nghe những lời “tuyệt đỉnh” mà vẫn cứ cười hề hề. Sao giống cái kiểu lớp A này vậy, còn chưa chính thức đi học mà đã bắt đầu cân nhắc phải bắt đầu cố gắng từ chỗ nào. Thầy cô giáo cũng vất vả, có chút ồn ào thôi mà đã lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt cứng đơ… Kiều Dụ còn đang thầm mắng trong lòng thì bỗng nghe chủ nhiệm gọi tên hắn.
"Kiều Dụ, ý kiến của em thế nào?" Kiều Dụ đứng dậy, nhìn ly nước đặt trên bàn, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Thật ra em sao cũng được, nhưng có lẽ em cũng chẳng ở lớp được mấy ngày đâu ạ!"
"Đã đều muốn ở vài ngày thì em ngồi chung với bạn Diêu Thấm Hân trước đi, hai em không cần đổi chỗ nữa. Được rồi, cả hai em ngồi xuống đi. Từ Chí Dao, vậy em vào ngồi ở tổ 3 bàn 2…" Chủ nhiệm lớp giải quyết nhanh gọn. Sau khi ngồi xuống, Diêu Thấm Hân giơ ngón tay cái với Kiều Dụ. Kiều Dụ cũng cười đáp lại, nhưng trong đầu bỗng hiện ra hình bóng của Hạ Khả Khả, vậy mà lại vô cớ thấy có chút cảm giác tội lỗi. Đạo đức tiêu chuẩn cao đáng chết của hắn thật phiền phức… Kiều Dụ thầm mắng chửi mình trong lòng. Quả nhiên, người nếu quá có đạo đức thì sẽ rất mệt mỏi. Chỉ có kẻ chết cũng không biết xấu hổ mới vô địch thiên hạ. Kiều Dụ bỗng nhiên cảm thấy đã tìm ra nguyên nhân chính mà đám người Tây đại năng ngang ngược ở Địa Cầu nhiều năm nay… Cuộc sống cấp ba rất phong phú, Kiều Dụ cũng vậy. Nhưng đối với hắn, thật ra chẳng khác nào mang việc ở nhà đến trường mà thôi. Sách giáo khoa phát ở trường bị hắn nhét hết vào ngăn bàn, từ đó đến giờ chưa đụng đến. Các luận văn mà thầy Tiết phát cho hắn đều được in ra, đóng lại thành một quyển, trở thành tài liệu chính để hắn học. Thời gian ở trường, hắn chỉ cần một quyển luận văn, một tờ giấy nháp và một cây bút, thấy chỗ nào hay thì hắn lại hí hoáy vẽ vời lên giấy nháp. Vào buổi tự học buổi sáng và buổi tối, các thầy cô giáo thỉnh thoảng sẽ lướt qua nhìn hắn vài giây rồi nhanh chóng rời đi. Có lần, lúc mọi người đọc tiếng Anh buổi sáng, chủ nhiệm lớp lại cầm tập luận văn tiếng Anh mà Kiều Dụ vứt bên cạnh, tiện tay mở ra xem rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Lần duy nhất hai bên nói chuyện với nhau là vào buổi tối tự học môn toán. Các bạn khác đang làm bài tập luyện, thầy giáo dạy toán Vương đi dạo quanh một vòng, thấy Kiều Dụ có vẻ đang phân tích về tỷ lệ ly tâm của một đường cong hình elip. Ông không nhịn được, thuận miệng hỏi thăm Kiều Dụ vài câu. Kiều Dụ gạch chân phần nguyên văn trong luận văn ra, cho ông thầy tò mò xem, sau đó giải thích đơn giản về nội dung mà mình đang suy nghĩ. Thầy giáo cau mày suy tư một lúc rồi nghi hoặc hỏi: “Cái này... hình như không phải nội dung thi Olympic Toán học toàn quốc đúng không?”
Kiều Dụ lễ phép đáp: “Không ạ, một thầy giáo yêu cầu em hoàn thành luận văn nghiên cứu nội dung này. Thầy ấy bảo em phải viết xong, cố gắng đăng lên tạp chí Journal of Number Theory ạ."
Sau đó, thầy giáo ngẩn người, nói: "Ừ, em cố gắng lên!" Rồi không nói gì nữa. Kiều Dụ lại tiếp tục cuộc sống cấp ba không bị thầy cô quấy rầy. Trên lý thuyết, nếu Kiều Dụ không muốn thì ngay cả tiết thể dục hắn cũng không cần đi học. Nhưng vì yêu thích vận động nên vào tiết thể dục, Kiều Dụ không ở lại lớp mà chọn đến chỗ bàn bóng bàn của trường để tìm chút niềm vui, làm phong phú thêm cuộc sống của mình. Cứ như thế, thời gian một tuần trôi qua rất nhanh. Ngày thứ bảy, cũng chính là tối thứ sáu, người hiền lành đặc biệt gọi điện thoại đến, nhắc nhở Kiều Dụ sáng thứ hai, lúc sáu giờ năm mươi phút nhất định phải mang theo thẻ căn cước, đến tập trung đúng giờ ở cổng trường. Địa điểm thi vòng loại của tỉnh Tinh Nam năm nay được đặt tại trường quân sự. Buổi sáng, 8 giờ đúng cuộc thi sẽ bắt đầu. Theo lịch thi thống nhất toàn quốc, cả bài thi thứ nhất và thứ hai đều sẽ được làm vào buổi sáng, giữa hai bài chỉ có hai mươi phút nghỉ ngơi. Tối đến, Kiều Dụ không đọc luận văn, ăn cơm xong, tùy tiện trò chuyện vài câu với Kiều Hi, còn nghe điện thoại của Hạ Khả Khả gọi đến để cổ vũ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận