Đỉnh Phong Học Phách
Chương 163: Đây là toán học cơ thao (2)
Chương 163: Đây là thao tác toán học (2)
Được thôi, đối với người làm khoa học mà nói, điều này hiển nhiên không phải là một thói quen tốt. Nhưng rất nhiều thành quả thật sự là sự pha trộn kỳ diệu giữa khoa học và vận may.
Trong phòng thí nghiệm xưa nay không thiếu những ví dụ như vậy.
Vả lại nói thật, nhiều khi đặt hy vọng vào "huyền học" còn hữu dụng hơn so với việc dựa vào phân tích số liệu.
Thật đó, với tư cách một con c·hó thí nghiệm, trước khi có kết quả, vĩnh viễn đoán không được phần mềm phân tích số liệu như R, python có thể chạy ra kết quả kỳ diệu gì.
Số liệu cho ra kết quả thường sẽ tệ đến mức khiến người ta không nỡ nhìn. Cho nên Lưu Hạo từng cho rằng phương p·h·áp của Kiều Dụ chắc cũng không khá khẩm hơn là bao.
Dù sao bọn họ dùng để chạy số liệu đều là các kết quả cũ. Còn về phương p·h·áp mới của Kiều Dụ, tuy họ không biết, nhưng nếu là mới, vậy khẳng định là chưa được kiểm nghiệm thực tế.
Nhưng ai ngờ, ngay lúc anh đã tắt ý định sẽ nhận được sự giúp đỡ hữu hiệu từ Kiều Dụ thì Kiều Dụ lại gọi điện tới, hơn nữa nghe cách Kiều Dụ trình bày, có vẻ như đã tìm được giải p·h·áp?
Dù sao thì trong lòng Lưu Hạo cũng dâng lên một chút hy vọng, vội vàng lao xuống ôm cửa lầu hóa học rồi bắt đầu bước nhanh.
Cũng may Kiều Dụ rất đúng giờ, nói mười lăm phút là gần như đúng thời gian, cưỡi một chiếc xe đạp điện màu vàng nhỏ đến tòa nhà hóa học.
Lưu Hạo vội vàng ra đón, đưa tay đỡ đầu xe giúp Kiều Dụ rồi hỏi: "Vậy... thật sự có kết quả?"
"Ừm, nhưng tạm thời chưa thể bảo đảm tính chính x·á·c, cậu xem trước hai tấm đồ này đi." Kiều Dụ rút từ trong cặp ra hai tấm biểu đồ đã in sẵn đưa cho Lưu Hạo.
Máy in màu mà Trần Trác Dương chuẩn bị cho Kiều Dụ hoàn toàn chính x·á·c và rất hữu dụng.
Lưu Hạo liếc qua một lượt, có chút ngơ ngác.
"Đây là phần mềm phân tích gì chạy ra kết quả vậy? Còn cái điểm sáng này có ý nghĩa gì vậy?"
"Hì hì, cái này yêu cầu phải giữ bí m·ậ·t. Trước đó tôi đã nói là tôi dùng một phương p·h·áp mới rất thú vị rồi. Còn về tấm đồ hai chiều thứ nhất, màu càng sáng thì nghĩa là điểm hữu hiệu ở khu vực đó càng dày đặc."
"Ờ..."
"Không sao, sư huynh Lưu, không cần anh hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của những đồ thị này. Nếu anh tin tưởng tôi, thì hôm nay phòng thí nghiệm cứ làm theo những gì tôi nói, sau đó chúng ta xem kết quả rồi nói tiếp."
"Vậy đương nhiên tin tưởng cậu. Cậu yên tâm, vừa rồi tôi đã bảo mọi người dừng hết rồi, chỉ chờ cậu tới thôi."
Một câu nói đã nâng mức độ tín nhiệm lên cao. Nhưng kỳ thật là không còn cách nào khác, tình hình hiện tại rất rõ ràng, vận may của bọn họ không thật sự tốt lắm.
Trong khoảng thời gian gần đây cũng không có tiến triển đột p·h·á. Ít nhất là họ vẫn chưa thể tìm ra hướng tối ưu ổn định.
Đương nhiên, nếu tâm trạng không quá nóng vội thì tình hình hiện tại đã là khá ổn rồi.
Nửa tháng trôi qua cũng đủ để họ kiểm tra được rất nhiều phương p·h·áp sai lầm. Cứ thế mà từ từ dùng phương p·h·áp loại trừ, chắc chắn sẽ tìm được một con đường chính x·á·c.
Chỉ là cơ bản không biết sẽ cần bao lâu thời gian mà thôi. Nghiên cứu tài liệu mới nhiều khi chính là như vậy, không ngừng thử sai, sau đó chờ đợi một kỳ tích xuất hiện, rồi tìm cách để kỳ tích này có thể xuất hiện ổn định trở lại.
Nhất là khi p·h·á·t triển vật liệu có tính năng phức tạp trong hệ th·ố·n·g, tính chất thử sai của các thí nghiệm này càng thêm rõ rệt.
Đương nhiên, coi như kỳ tích xuất hiện, muốn cho kỳ tích ổn định xuất hiện trở lại vẫn rất khó khăn, chỉ cần sự biến đổi về lượng không phải là một mối quan hệ tuyến tính hoàn toàn có thể lý giải được, ngẫu nhiên một lần xuất hiện số liệu đẹp mắt thậm chí còn có thể khiến cho lũ c·h·ó thí nghiệm càng thêm đau khổ.
Nhưng đối với Kiều Dụ mà nói những điều này đều không phải là vấn đề. Hiện tại không chỉ là vấn đề của một đề tài này nữa.
Nếu như bộ phương p·h·áp này thật sự có tác dụng, vậy thì bước tiếp theo Kiều Dụ nghĩ tới là làm thế nào để k·i·ế·m tiền... À, không đúng, phải là làm sao để mưu phúc lợi cho các tổ khóa đề lớn của Hoa Hạ mới đúng!
Cho nên Kiều Dụ hiện tại không chỉ là cố vấn toán học cho tổ khóa đề này, mà từ một ý nghĩa nào đó thì tổ khóa đề của Lưu Hạo cũng là tổ thí nghiệm của cậu, từ ý nghĩa này mà nói, hai bên đã là quan hệ hợp tác.
"Được thôi, chúng ta vào phòng thí nghiệm rồi nói tiếp." Kiều Dụ cười nói, vẻ mặt hoàn toàn tự tin đó cũng khiến tâm tình của Lưu Hạo thoải mái hơn nhiều.
Rất nhanh đến phòng thí nghiệm, Lưu Hạo không hề l·ừ·a anh, quả nhiên tất cả mọi người trong tổ khóa đề đều đã dừng tay làm việc, đang ở trong phòng họp chờ đợi cậu p·h·át lệnh chỉ huy.
Kiều Dụ cũng không hàn huyên với mọi người, sau khi chào hỏi xong, liền tiến vào trạng thái chỉ huy.
"Vậy, tôi thấy số liệu mà mọi người đã cung cấp, quan hệ giữa năng lượng liên kết p·h·ân t·ử và tỉ lệ giữa đơn phân tử và chất kết ngang đã được nắm bắt đúng không?"
"Ừm, phần này thì chúng tôi vẫn khá chắc chắn, vấn đề không lớn."
"Vậy được, hiện tại tôi cần điều chỉnh cường độ tác dụng p·h·ân t·ử trong khoảng 20-30 kJ/mol, mỗi 2kJ/mol thì tỉ lệ tương ứng giữa đơn phân tử và chất kết ngang đều chuẩn bị năm phần, có vấn đề gì không?"
"Hả? Khoảng cách nhỏ như vậy..." Trương Hạo Nguyên vừa định đặt câu hỏi thì Lưu Hạo đã trừng mắt liếc.
"Đừng nói nhảm, bảo sao thì làm vậy! Tần Trung Lương, cậu giúp Tiểu Trương cùng đi điều chế dung môi, nhớ kỹ nhất định phải cẩn t·h·ậ·n. Mỗi loại năm phần và phải ghi rõ."
"Đúng rồi, tôi không biết mỗi lần thí nghiệm cần ít nhất bao nhiêu dung môi, cái này mọi người rành hơn, nhưng số lượng cho mỗi mẫu phải ít nhất là hai phần ba. Tổng cộng yêu cầu ba mươi phần, nhất định đừng làm sai."
Kiều Dụ lại nhấn mạnh một câu.
"Yên tâm đi, loại này thuộc về thao tác cơ bản, họ sẽ không tính sai đâu. Chỉ là khoảng cách quá nhỏ, khả năng k·h·ố·n·g chế tỉ lệ đơn phân tử và chất kết ngang xuống đến chữ số thứ hai sau dấu phẩy thì hơi phiền."
"Ừm, cứ làm chậm thôi, dù sao cũng không vội."
"Đúng rồi, chuẩn bị nhiều như vậy thì hôm nay là muốn làm năm lần thí nghiệm sao?"
"Không phải, đây chỉ là lần đầu tiên. Tôi đã nói với anh trước đó rồi, tôi cần một số số liệu. Sau đó bước thứ hai..."
Được thôi, dưới sự duy trì của Lưu Hạo, các thao tác trong phòng thí nghiệm tiếp theo diễn ra rất thuận lợi. Mọi người có gì thắc mắc thì đều nhịn trước.
Đối với Kiều Dụ mà nói, thật ra cậu cũng không quen thuộc toàn bộ quá trình thao tác, cậu chỉ chịu trách nhiệm về kết quả số liệu thôi.
Còn về những người ở trong phòng thí nghiệm thì phải chịu trách nhiệm là biến ý kiến của Kiều Dụ thành hành động bằng phương pháp quen thuộc của họ.
Cũng may Kiều Dụ cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ là số lượng mẫu làm đồng thời nhiều hơn, thoạt nhìn có vẻ hơi lãng phí.
Hơn nữa lần này không giống với lần trước.
Mời. . . Ngài. . . . cất giữ _6Ⅰ9Ⅰ sách Ⅰ a (sáu \ \ \ chín \ \ \ sách \ \ \ đi! )
Vật liệu tiếp tế rất đầy đủ, dung môi cần thiết đều có thể pha chế ngay, sau khi pha chế xong thì tĩnh để dung dịch tiến hành phản ứng kết ngang.
Mấu chốt ảnh hưởng đến tính năng vật liệu chính là nhiệt độ, phản ứng của đơn phân tử và chất kết ngang trong quá trình hình thành chất keo thông qua trùng hợp gốc tự do.
Tỷ lệ các vật liệu khác nhau, nhiệt độ, thời gian tổng hợp, và những yếu tố tương tự khác đều có thể ảnh hưởng đến tính năng vật liệu cuối cùng được tạo ra.
Bận rộn hai tiếng đồng hồ, ba mươi mẫu đều đã được đặt trên bàn thí nghiệm của thùng phản ứng giữ nhiệt.
Mỗi mẫu đều được đánh số hiệu theo yêu cầu của Kiều Dụ, lặng lẽ sắp xếp ở điều kiện nhiệt độ ổn định khác nhau, chờ đợi phản ứng trùng hợp gốc tự do hoàn thành.
Không khí trong phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh khác thường, chỉ còn lại tiếng ù ù nhỏ phát ra từ thiết bị k·h·ố·n·g chế nhiệt trong thùng phản ứng.
Lưu Hạo rốt cuộc cũng có thời gian cùng Kiều Dụ thảo luận về những biểu đồ có vẻ như có quy luật kia.
"Đây đều là kết quả được phân tích từ số liệu của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, nếu thành c·ô·ng thì phải cảm ơn sư huynh Trần, thời gian này anh ấy vất vả lắm. Số liệu của các anh rất hỗn loạn, muốn xử lý rõ những thứ đó cũng phiền phức đấy."
Kiều Dụ gật nhẹ đầu đáp.
Cụ thể làm như thế nào thì tạm thời cậu chưa có ý định tiết lộ, nhưng cũng nên thể hiện chút c·ô·ng sức cho Trần Trác Dương.
Được thôi, đối với người làm khoa học mà nói, điều này hiển nhiên không phải là một thói quen tốt. Nhưng rất nhiều thành quả thật sự là sự pha trộn kỳ diệu giữa khoa học và vận may.
Trong phòng thí nghiệm xưa nay không thiếu những ví dụ như vậy.
Vả lại nói thật, nhiều khi đặt hy vọng vào "huyền học" còn hữu dụng hơn so với việc dựa vào phân tích số liệu.
Thật đó, với tư cách một con c·hó thí nghiệm, trước khi có kết quả, vĩnh viễn đoán không được phần mềm phân tích số liệu như R, python có thể chạy ra kết quả kỳ diệu gì.
Số liệu cho ra kết quả thường sẽ tệ đến mức khiến người ta không nỡ nhìn. Cho nên Lưu Hạo từng cho rằng phương p·h·áp của Kiều Dụ chắc cũng không khá khẩm hơn là bao.
Dù sao bọn họ dùng để chạy số liệu đều là các kết quả cũ. Còn về phương p·h·áp mới của Kiều Dụ, tuy họ không biết, nhưng nếu là mới, vậy khẳng định là chưa được kiểm nghiệm thực tế.
Nhưng ai ngờ, ngay lúc anh đã tắt ý định sẽ nhận được sự giúp đỡ hữu hiệu từ Kiều Dụ thì Kiều Dụ lại gọi điện tới, hơn nữa nghe cách Kiều Dụ trình bày, có vẻ như đã tìm được giải p·h·áp?
Dù sao thì trong lòng Lưu Hạo cũng dâng lên một chút hy vọng, vội vàng lao xuống ôm cửa lầu hóa học rồi bắt đầu bước nhanh.
Cũng may Kiều Dụ rất đúng giờ, nói mười lăm phút là gần như đúng thời gian, cưỡi một chiếc xe đạp điện màu vàng nhỏ đến tòa nhà hóa học.
Lưu Hạo vội vàng ra đón, đưa tay đỡ đầu xe giúp Kiều Dụ rồi hỏi: "Vậy... thật sự có kết quả?"
"Ừm, nhưng tạm thời chưa thể bảo đảm tính chính x·á·c, cậu xem trước hai tấm đồ này đi." Kiều Dụ rút từ trong cặp ra hai tấm biểu đồ đã in sẵn đưa cho Lưu Hạo.
Máy in màu mà Trần Trác Dương chuẩn bị cho Kiều Dụ hoàn toàn chính x·á·c và rất hữu dụng.
Lưu Hạo liếc qua một lượt, có chút ngơ ngác.
"Đây là phần mềm phân tích gì chạy ra kết quả vậy? Còn cái điểm sáng này có ý nghĩa gì vậy?"
"Hì hì, cái này yêu cầu phải giữ bí m·ậ·t. Trước đó tôi đã nói là tôi dùng một phương p·h·áp mới rất thú vị rồi. Còn về tấm đồ hai chiều thứ nhất, màu càng sáng thì nghĩa là điểm hữu hiệu ở khu vực đó càng dày đặc."
"Ờ..."
"Không sao, sư huynh Lưu, không cần anh hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của những đồ thị này. Nếu anh tin tưởng tôi, thì hôm nay phòng thí nghiệm cứ làm theo những gì tôi nói, sau đó chúng ta xem kết quả rồi nói tiếp."
"Vậy đương nhiên tin tưởng cậu. Cậu yên tâm, vừa rồi tôi đã bảo mọi người dừng hết rồi, chỉ chờ cậu tới thôi."
Một câu nói đã nâng mức độ tín nhiệm lên cao. Nhưng kỳ thật là không còn cách nào khác, tình hình hiện tại rất rõ ràng, vận may của bọn họ không thật sự tốt lắm.
Trong khoảng thời gian gần đây cũng không có tiến triển đột p·h·á. Ít nhất là họ vẫn chưa thể tìm ra hướng tối ưu ổn định.
Đương nhiên, nếu tâm trạng không quá nóng vội thì tình hình hiện tại đã là khá ổn rồi.
Nửa tháng trôi qua cũng đủ để họ kiểm tra được rất nhiều phương p·h·áp sai lầm. Cứ thế mà từ từ dùng phương p·h·áp loại trừ, chắc chắn sẽ tìm được một con đường chính x·á·c.
Chỉ là cơ bản không biết sẽ cần bao lâu thời gian mà thôi. Nghiên cứu tài liệu mới nhiều khi chính là như vậy, không ngừng thử sai, sau đó chờ đợi một kỳ tích xuất hiện, rồi tìm cách để kỳ tích này có thể xuất hiện ổn định trở lại.
Nhất là khi p·h·á·t triển vật liệu có tính năng phức tạp trong hệ th·ố·n·g, tính chất thử sai của các thí nghiệm này càng thêm rõ rệt.
Đương nhiên, coi như kỳ tích xuất hiện, muốn cho kỳ tích ổn định xuất hiện trở lại vẫn rất khó khăn, chỉ cần sự biến đổi về lượng không phải là một mối quan hệ tuyến tính hoàn toàn có thể lý giải được, ngẫu nhiên một lần xuất hiện số liệu đẹp mắt thậm chí còn có thể khiến cho lũ c·h·ó thí nghiệm càng thêm đau khổ.
Nhưng đối với Kiều Dụ mà nói những điều này đều không phải là vấn đề. Hiện tại không chỉ là vấn đề của một đề tài này nữa.
Nếu như bộ phương p·h·áp này thật sự có tác dụng, vậy thì bước tiếp theo Kiều Dụ nghĩ tới là làm thế nào để k·i·ế·m tiền... À, không đúng, phải là làm sao để mưu phúc lợi cho các tổ khóa đề lớn của Hoa Hạ mới đúng!
Cho nên Kiều Dụ hiện tại không chỉ là cố vấn toán học cho tổ khóa đề này, mà từ một ý nghĩa nào đó thì tổ khóa đề của Lưu Hạo cũng là tổ thí nghiệm của cậu, từ ý nghĩa này mà nói, hai bên đã là quan hệ hợp tác.
"Được thôi, chúng ta vào phòng thí nghiệm rồi nói tiếp." Kiều Dụ cười nói, vẻ mặt hoàn toàn tự tin đó cũng khiến tâm tình của Lưu Hạo thoải mái hơn nhiều.
Rất nhanh đến phòng thí nghiệm, Lưu Hạo không hề l·ừ·a anh, quả nhiên tất cả mọi người trong tổ khóa đề đều đã dừng tay làm việc, đang ở trong phòng họp chờ đợi cậu p·h·át lệnh chỉ huy.
Kiều Dụ cũng không hàn huyên với mọi người, sau khi chào hỏi xong, liền tiến vào trạng thái chỉ huy.
"Vậy, tôi thấy số liệu mà mọi người đã cung cấp, quan hệ giữa năng lượng liên kết p·h·ân t·ử và tỉ lệ giữa đơn phân tử và chất kết ngang đã được nắm bắt đúng không?"
"Ừm, phần này thì chúng tôi vẫn khá chắc chắn, vấn đề không lớn."
"Vậy được, hiện tại tôi cần điều chỉnh cường độ tác dụng p·h·ân t·ử trong khoảng 20-30 kJ/mol, mỗi 2kJ/mol thì tỉ lệ tương ứng giữa đơn phân tử và chất kết ngang đều chuẩn bị năm phần, có vấn đề gì không?"
"Hả? Khoảng cách nhỏ như vậy..." Trương Hạo Nguyên vừa định đặt câu hỏi thì Lưu Hạo đã trừng mắt liếc.
"Đừng nói nhảm, bảo sao thì làm vậy! Tần Trung Lương, cậu giúp Tiểu Trương cùng đi điều chế dung môi, nhớ kỹ nhất định phải cẩn t·h·ậ·n. Mỗi loại năm phần và phải ghi rõ."
"Đúng rồi, tôi không biết mỗi lần thí nghiệm cần ít nhất bao nhiêu dung môi, cái này mọi người rành hơn, nhưng số lượng cho mỗi mẫu phải ít nhất là hai phần ba. Tổng cộng yêu cầu ba mươi phần, nhất định đừng làm sai."
Kiều Dụ lại nhấn mạnh một câu.
"Yên tâm đi, loại này thuộc về thao tác cơ bản, họ sẽ không tính sai đâu. Chỉ là khoảng cách quá nhỏ, khả năng k·h·ố·n·g chế tỉ lệ đơn phân tử và chất kết ngang xuống đến chữ số thứ hai sau dấu phẩy thì hơi phiền."
"Ừm, cứ làm chậm thôi, dù sao cũng không vội."
"Đúng rồi, chuẩn bị nhiều như vậy thì hôm nay là muốn làm năm lần thí nghiệm sao?"
"Không phải, đây chỉ là lần đầu tiên. Tôi đã nói với anh trước đó rồi, tôi cần một số số liệu. Sau đó bước thứ hai..."
Được thôi, dưới sự duy trì của Lưu Hạo, các thao tác trong phòng thí nghiệm tiếp theo diễn ra rất thuận lợi. Mọi người có gì thắc mắc thì đều nhịn trước.
Đối với Kiều Dụ mà nói, thật ra cậu cũng không quen thuộc toàn bộ quá trình thao tác, cậu chỉ chịu trách nhiệm về kết quả số liệu thôi.
Còn về những người ở trong phòng thí nghiệm thì phải chịu trách nhiệm là biến ý kiến của Kiều Dụ thành hành động bằng phương pháp quen thuộc của họ.
Cũng may Kiều Dụ cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, nhiều nhất cũng chỉ là số lượng mẫu làm đồng thời nhiều hơn, thoạt nhìn có vẻ hơi lãng phí.
Hơn nữa lần này không giống với lần trước.
Mời. . . Ngài. . . . cất giữ _6Ⅰ9Ⅰ sách Ⅰ a (sáu \ \ \ chín \ \ \ sách \ \ \ đi! )
Vật liệu tiếp tế rất đầy đủ, dung môi cần thiết đều có thể pha chế ngay, sau khi pha chế xong thì tĩnh để dung dịch tiến hành phản ứng kết ngang.
Mấu chốt ảnh hưởng đến tính năng vật liệu chính là nhiệt độ, phản ứng của đơn phân tử và chất kết ngang trong quá trình hình thành chất keo thông qua trùng hợp gốc tự do.
Tỷ lệ các vật liệu khác nhau, nhiệt độ, thời gian tổng hợp, và những yếu tố tương tự khác đều có thể ảnh hưởng đến tính năng vật liệu cuối cùng được tạo ra.
Bận rộn hai tiếng đồng hồ, ba mươi mẫu đều đã được đặt trên bàn thí nghiệm của thùng phản ứng giữ nhiệt.
Mỗi mẫu đều được đánh số hiệu theo yêu cầu của Kiều Dụ, lặng lẽ sắp xếp ở điều kiện nhiệt độ ổn định khác nhau, chờ đợi phản ứng trùng hợp gốc tự do hoàn thành.
Không khí trong phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh khác thường, chỉ còn lại tiếng ù ù nhỏ phát ra từ thiết bị k·h·ố·n·g chế nhiệt trong thùng phản ứng.
Lưu Hạo rốt cuộc cũng có thời gian cùng Kiều Dụ thảo luận về những biểu đồ có vẻ như có quy luật kia.
"Đây đều là kết quả được phân tích từ số liệu của chúng ta sao?"
"Đúng vậy, nếu thành c·ô·ng thì phải cảm ơn sư huynh Trần, thời gian này anh ấy vất vả lắm. Số liệu của các anh rất hỗn loạn, muốn xử lý rõ những thứ đó cũng phiền phức đấy."
Kiều Dụ gật nhẹ đầu đáp.
Cụ thể làm như thế nào thì tạm thời cậu chưa có ý định tiết lộ, nhưng cũng nên thể hiện chút c·ô·ng sức cho Trần Trác Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận