Đỉnh Phong Học Phách

Chương 101: Xuất phát, mục tiêu Yến Bắc đại học! (vạn chữ chương tiết) (3)

Chương 101: Xuất phát, mục tiêu Đại học Yến Bắc! (Chương vạn chữ) (3)
Dù đứng trước nữ thần toán học cao không thể chạm, Kiều Dụ vẫn thấy mình hơi kém, có chút lép vế, nhưng ít ra ta vẫn hơn 99,99% người khác. Đặc biệt là hơn hẳn đám phú nhị đại kia, đúng không?
Có nhận thức này, tự tin chẳng phải lại trở về rồi sao?
Thật ra việc học tập để đuổi theo các bạn cùng lớp rất khó tạo cảm giác vui vẻ. Nếu không thể nhận được đủ phản hồi tích cực từ việc này, người ta sẽ rất khó kiên trì.
Cũng giống như lương tháng chỉ có 3.100 tệ, chẳng ai muốn tăng ca; nhưng nếu ba vạn một tháng, có tăng ca cũng vẫn chấp nhận được. Lương bổng chính là con đường phản hồi chính phụ rõ ràng nhất và định lượng trực tiếp nhất.
Lương có thể tăng theo kinh nghiệm, không ngừng nâng cao.
Nhưng toán học thì khó nói lắm. Hứng thú thường chỉ là nhất thời, còn đả kích lại là vĩnh viễn, thậm chí xuyên suốt cả sự nghiệp của nhà toán học. Ngay cả thiên tài toán học như Fermat năm xưa, đưa ra một vấn đề, cũng phải dùng cách nói hài hước để làm dịu đi cái sự thật bản thân bất lực giải quyết nó.
Có lẽ đó cũng là một trong những lý do giới học thuật lập ra các loại giải thưởng. Chỉ cần có thành tích, liền được khẳng định, nhờ vậy mà các nhà toán học có thể cắn răng cố gắng, biết đâu hi vọng ở ngay phía trước?
Kiều Dụ cũng có cảm giác này, sau khi thu thập đủ năng lượng từ những lời ước ao, ghen tị trên Microblogging, thì lại thấy mấy video về hàm số zeta khó hiểu kia bỗng dễ dàng hẳn ra, não bộ cũng bắt đầu có dũng khí hoạt động.
Rõ ràng là hắn lại bắt đầu tư duy rồi!. . .
Học đến mười giờ đêm, Kiều Dụ lên giường đi ngủ đúng giờ. Chủ nhật, có thể nghỉ ngơi một ngày, nhưng hắn vẫn duy trì thói quen học buổi sáng, tối, còn buổi chiều thì làm bài.
Chỉ là buổi chiều có việc nhỏ chen ngang.
Đám bạn bè đang yên ắng bỗng lại nhao nhác.
Lại là Dư Vĩnh Tuấn, cái thằng vừa mới yên tĩnh được một ngày đã bắt đầu gây chuyện. Nhưng lần này Kiều Dụ cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, vì Dư Vĩnh Tuấn trực tiếp cắt ảnh bài đăng của Kiều Dụ trên Microblogging, rồi gửi vào nhóm, sau đó tag @ "Ve Không Biết Tuyết":
"Dư Vĩ, đừng có giả chết, mau ra đây xem lão đại ta chất vấn, ngươi muốn nói gì với anh trai ta? Cho ngươi cơ hội nói toẹt ra!"
Kiều Dụ nhìn giao diện Microblogging quen thuộc này, quyết định thu lại một ngôi sao trong bài đánh giá năm sao trước kia của Dư Vĩnh Tuấn.
Phải nói, có một thằng đàn em mặt dày như vậy cũng khá thoải mái.
Những việc hắn muốn làm nhưng lại không tiện, nó đều làm giúp một cách đường hoàng.
Nên dù Tuy Nhiên đã chú ý đến động tĩnh trong nhóm, Kiều Dụ vẫn không nói gì, quyết định hóng chuyện trước.
Quả nhiên, không bao lâu thì Dư Vĩ cũng bị ép ra, nhưng vẫn chỉ nhắn hai chữ: "thiểu năng trí tuệ!".
"Mẹ nó, Dư Vĩ, mày phản thiên, dám chửi lão đại tao thiểu năng trí tuệ? @ Dụ Sổ Lâm Phong, lão đại, thật không phải do em gây sự, cái thằng tiểu Vĩ tử này dám chửi anh thiểu năng trí tuệ!"
A... Vậy mà tag cả hắn, Kiều Dụ lười hóng chuyện, chỉ trả lời: "Ồ? Dư Vĩnh Tuấn, cậu cũng chơi Microblogging à?"
"Ha ha, lão đại, em không chơi Microblogging, nhưng mà bạn học em có người chơi! Cô ấy thấy bài đăng của anh thì chụp màn hình cho em, còn hỏi em xem ai là người đứng thứ ba ở cuộc thi CMO nữa. Anh đoán xem làm gì? Trong điện thoại em có ảnh Dư Vĩ đang ăn cơm, liền gửi cho bạn học của em luôn!"
"Hai người có bị bệnh không vậy?" Nghe thấy thế thì rõ ràng Dư Vĩ không thể nhịn được nữa.
"Đừng nóng, tiểu Vĩ tử, người muốn xin ảnh của mày là một bạn nữ, xinh lắm đó, tụi mình học chung nè, nàng khen mày đẹp trai lắm luôn á, chỉ kém lão đại một chút thôi! À đúng rồi, em còn giúp mày nói tốt nữa! Em bảo, ngoài trí thông minh hơi kém ra, thì mày cái gì cũng tốt! Để tao gửi ảnh nàng cho mày xem nha."
Nói rồi hắn ta gửi thật một tấm ảnh một cô gái. Trong ảnh cô ấy vừa phát hiện bị chụp trộm, đang định thu lại nụ cười. Tuy không trang điểm, nhưng ngũ quan rất tinh xảo, mắt sáng mày ngài, nụ cười tươi tắn, quý ở vẻ chân thật...
Nhưng hiển nhiên Dư Vĩ không hề bị mỹ nữ mê hoặc, vẫn nắm lấy trọng điểm: "Trí thông minh kém? Vậy ý mày là, cái người thứ ba này có trí thông minh thấp hơn người thứ 21 sao?"
Dư Vĩnh Tuấn trả lời cực nhanh: "Không có nha, tao đang nói mày so với lão đại trí thông minh thấp hơn thôi. Ủa? Sao lại so với tao? Mà thôi, mày quên lúc trước mày mắng tao là thiểu năng rồi à... Vậy mày thấy mình có trí thông minh cao hơn thằng thiểu năng thì vinh dự lắm sao?"
Rõ ràng là Dư Vĩ rất kém về khoản đấu võ mồm, hoặc có lẽ là không thể hạ mình xuống được, dù sao thì đối thủ còn tự xưng mình thiểu năng, ở khoản so sánh giới hạn này thì hắn đã thua rồi, mà còn thua triệt để.
Điều duy nhất khiến Kiều Dụ khó hiểu là, Dư Vĩ thường xuyên bất ngờ xuất hiện trong nhóm chat, thế mà hắn vẫn nhịn được từ đầu đến cuối không hề rời nhóm, cái nghị lực này thật là quá lớn.
Nhưng vào lúc này Dư Vĩ im lặng, thì đây là cơ hội tốt để Kiều Dụ lấp vào.
"Ồ? Vậy mà mình cũng có fan hâm mộ rồi á? Nhanh thật đấy, quả nhiên con mắt các cô gái xinh đẹp đều sáng như tuyết."
"A? Lão đại anh thích không? Có cần em đưa wechat cho anh không? Cô ấy tên Trầm Lâm Lâm, trước là hoa khôi lớp em đó."
Trong thoáng chốc Kiều Dụ suýt nữa thì đã muốn nói là gửi wechat cho đây đi, nhưng tay còn chưa kịp động, trong đầu bỗng hiện ra bộ dáng ai oán của Hạ Khả Khả, sau đó liền cảm thấy mất hết cả hứng.
Thế là hắn tùy tiện trả lời: "Anh chỉ khen mắt cô ấy tinh tường thôi, anh có bạn gái rồi, còn là hoa khôi của trường nữa."
Trả lời xong, Kiều Dụ định thoát wechat để bắt đầu giải đề.
Ai ngờ Dư Vĩ nãy giờ ẩn thân lại đột ngột xuất hiện.
Lần này hắn đăng một tấm ảnh chân dung cô gái, trông nàng có nét đẹp như công chúa trong truyện cổ tích.
Sau đó lạnh lùng nói một câu: "Cô ta đang theo đuổi tôi."
Mấy thằng con trai trẻ con, thích hơn thua không rõ lý do làm Kiều Dụ cũng ngơ ngác.
"Khụ khụ, có vài người làm ơn chú ý một chút nhé, thẻ vàng một lần, đây là nhóm học tập, nghiên cứu thảo luận về các bài toán khó! Không phải là nhóm hẹn hò, càng không phải là nhóm ghép cặp! Cho nên rốt cuộc các người có chịu học hành không? Suốt ngày anh đuổi em, em đuổi anh, thảo nào không được điểm tối đa."
"A... Xin lỗi, hình như là anh nói có bạn gái trước mà!" Dư Vĩ phản bác một câu.
"Chuyện giữa tôi và cô ấy, có thể so sánh với cái trò chơi trẻ con anh đuổi em, em đuổi anh của các cậu được sao?" Kiều Dụ khinh thường cãi lại.
"Ha ha... Yêu sớm thì có gì khác nhau chứ?" Dư Vĩ hỏi một câu cực kỳ thấm thía.
Kiều Dụ thấy cái này không thể nhịn được, nên có cần phải bắt đầu bịa một câu chuyện.
Dù sao thì cái tính thích hơn thua đáng ghét của đàn ông, tuyệt đối không thể để cho đối thủ tưởng tượng đè đầu trong bất cứ tình huống nào!
"Thôi đi, các cậu có biết tại sao năm lớp 8 tôi cố ý thi trượt cấp 3, chỉ để không phải vào trường cấp ba tốt nhất Tinh Thành không? Vì tôi biết yêu sớm sẽ trì trệ học tập. Để chúng tôi có thể gặp nhau tại trường đại học tốt nhất Hoa Hạ, nên tôi cố ý thi điểm thấp đó.
Làm vậy thì sau khi nàng ấy thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất Tinh Thành thì có thể toàn tâm toàn ý học tập! Còn tôi, để không ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, đã chọn tham gia kỳ thi toán học ở một cái trường cấp 3 bình thường mà các cậu còn chưa từng nghe tên.
Cự tuyệt yêu sớm, để không lỡ mất người tốt, tôi rất nghiêm túc! Ai, thôi đi, cái tinh thần hy sinh cao quý và tình cảm sâu sắc này của tôi, những người chỉ biết chìm đắm trong cảm xúc bản thân như các cậu không thể nào hiểu được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận