Đỉnh Phong Học Phách

Chương 73: Trận chung kết bài danh (1)

Chương 73: Trận chung kết xếp hạng (1)
Tháng tám ở Tinh Thành rất nóng. Thật ra thì chỉ cần là các thành phố náo nhiệt về đêm thì nhiệt độ không khí mùa hè phần lớn đều rất nóng bức khó chịu. Tỷ như Tinh Thành, Giang Thành, Song Khánh, Tây Lâm các thành phố lớn đều như vậy. Mùa hè ở Tinh Thành đặc biệt khiến người ta cảm thấy khó chịu vẫn là cái cảm giác nóng ẩm. Rời khỏi phòng máy lạnh không được vài phút, liền sẽ lập tức cảm thấy cả người giống như dính một lớp đồ vật sền sệt, cả người đều không sạch sẽ. Cho dù là lúc chạng vạng tối, mặt trời lặn đi dạo cũng sẽ thấy vậy.
Cho nên Kiều Dụ vẫn cho rằng biện pháp tốt nhất để ứng phó với mùa hè ở Tinh Thành, chính là ở lỳ trong phòng máy lạnh, không đi đâu cả. Đáng tiếc không những phải quân huấn, càng không thể chịu nổi việc lão mụ mỗi ngày đều sẽ đuổi hắn ra ngoài. Chủ yếu vẫn là vì nữ giới thường hay dễ bị rơi vào những cảm xúc lo lắng. Kiều Dụ cũng không hiểu vì sao Kiều Hi luôn có thể vào mùa hè, trên các phần mềm lại đọc được những cái gọi là nội dung được các bác sĩ chứng nhận đặc biệt nhắc nhở: Tuyệt đối không nên ở trong phòng máy lạnh quá lâu, để tránh bị bệnh điều hòa, phải ra ngoài vận động. Sau đó hắn liền sẽ bị Kiều Hi, Hạ Khả Khả hai người phụ nữ cưỡng ép lôi ra khỏi cửa.
Nếu như chỉ là tản bộ quanh tiểu khu thì thôi đi, hai người phụ nữ này còn luôn có những chủ ý mới mẻ. Nơi nào đó có một con đường được cải tạo thành chợ đêm nghe nói rất náo nhiệt mau mau đến xem; cửa hàng trà sữa nào đó có sản phẩm mới ra mắt phải đi nếm thử; nhãn hiệu nào đó đang đại hạ giá giảm mạnh không đi tìm xem có món nào hợp không thì thật là quá thua lỗ… Chỉ có thể nói bộ máy theo thời đại làm việc thật là quá tuyệt vời, Kiều Dụ đến giờ chưa bao giờ thấy được những tin tức đó, nhưng hai nàng này về phương diện này tin tức lại rất thạo. Hận không thể cái u cục sừng trâu nào đó ở Tinh Thành mà có mở một cửa hàng bán đồ nữ thì các nàng cũng đều có thể nhận được thông tin.
Đặc biệt là sau khi Hạ Khả Khả kết thúc kỳ thi thử trong tuần tháng tám, Kiều Dụ cảm giác mỗi đêm ra ngoài tựa như thành nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, ban ngày phải quân huấn, chiều tối còn phải ra ngoài, không thể chịu nổi cái sự giày vò này. Thứ duy nhất có thể làm cho hắn vui vẻ một chút là việc hắn từ Tiêu Châu về Tinh Thành, nhất thời hứng chí vô tình — kéo Dư Vĩnh Tuấn cùng Dư Vĩ cùng nhau lập nhóm.
Mấy ngày đầu cái nhóm này một mực duy trì sự yên tĩnh tuyệt đối, căn bản không ai nói chuyện. Cho đến ngày nào đó Dư Vĩnh Tuấn đăng ảnh chụp màn hình một đề bài vào trong nhóm, rồi hỏi một câu: "Bài này các ngươi biết làm không?" Còn tiện tay @ hai người. Kiều Dụ mở ra xem lướt qua, trực tiếp trả lời: "Không biết." Dư Vĩ thì trực tiếp gửi một cái biểu tượng im lặng. Dư Vĩnh Tuấn trực tiếp làm lơ câu không biết của Kiều Dụ một cách đẹp đẽ, sau đó nói trong nhóm một câu: "Đồ ăn thì nên luyện nhiều vào!"
Hiển nhiên Dư Vĩ không chịu nổi sự kích bác, lập tức hỏi ngược lại: "@da dục, ngươi nói ai đồ ăn?" "Ha ha, ngươi nhạy cảm vậy làm gì? Có lẽ ta đang nói ai đó trong nhóm là kim bài tuyển thủ đó thôi? Hay là... kim bài tuyển thủ mà ta nói chính là ngươi a?" Kiều Dụ vui vẻ nhìn hai người cãi nhau, đang định xem tiếp thì Dư Vĩ trực tiếp không đáp trả, lặng lẽ rút lui. Thật là phiền… Không còn gì vui để xem.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, nửa tiếng sau, 've không biết tuyết' trực tiếp liên tiếp gửi ba tấm ảnh, Kiều Dụ mở ra xem, quả nhiên là quá trình giải bài mà lúc trước da dục đăng lên. Viết rất tỉ mỉ, không tìm ra được lỗi nào. Nhưng sự tình chưa dừng lại ở đó, 've không biết tuyết' cũng đăng một bài, @ hai người, rồi ném lại một câu: "Cái vị nào tự giác thấy mình 'gà' có dám tới luyện một chút không?"
Kiều Dụ lại mở bài ra xem, sau đó giống như lúc nãy nhanh chóng trả lời: "Không biết!" Dư Vĩnh Tuấn thì xông lên đáp: "U, bài này khó thật đấy, làm bảo bảo sợ quá đi!" Dư Vĩ không đáp lời, chỉ gửi một biểu tượng miệt thị. Trong nhóm lại im lặng, nhưng sau năm phút, Kiều Dụ nhắn: "Đại lão cứu mạng, ngươi xem đi, bài của hắn ra đúng là quá khó nha! Cứu cứu ta đi, cũng không thể để tên kia coi thường! Thế thì quá mất mặt!" Chuyện này Kiều Dụ đã quá quen, lập tức trả lời: "Phí tư vấn một trăm tệ! Mười phút sau có thể để ngươi thành người ‘trong sáng’ nhất nhóm."
Dư Vĩnh Tuấn gửi một biểu tượng sợ hãi, theo sau: "Không phải chứ, đại lão, ngươi thật đó hả?" Kiều Dụ lớn tiếng đáp lại: "Nói thừa! Ngươi thấy ta giống người đem chuyện tiền bạc ra đùa giỡn sao? Ngươi đến Thiết Nhất Trung ở Tinh Thành hỏi một chút xem, từ học sinh đến thầy giáo ai mà không biết Kiều Dụ ta rất coi trọng tiền bạc." "Má, đừng lấy tiền, đổi thành kêu ba ba có được không?" "Cái trước không được, cái sau có thể."
Đối diện tỉnh táo một phút, gửi một biểu tượng tủi thân, rồi nhắn: "Ba ba, cho con xin bớt chút được không? Tiền tiêu vặt của con không nhiều!" Hành động không biết xấu hổ như vậy khiến Kiều Dụ hết hồn, nghĩ nghĩ một lúc, rồi đáp: "Được rồi, lập tức chuyển khoản cho ta 50 tệ, tặng ngươi một thẻ trải nghiệm dịch vụ tư vấn VIP nửa giá trong kỳ nghỉ hè." Rất nhanh, 'da dục' liền gửi một cái hồng bao 50 tệ.
Kiều Dụ mở khung chat nhóm ra, xem lại một lượt đề mà Dư Vĩ gửi tới, rồi lấy giấy bút ra nhanh chóng bắt đầu giải, cũng mất tầm mười phút thì xong, chụp ảnh gửi cho Dư Vĩnh Tuấn. "Cảm ơn ba ba, ba ba vất vả rồi!" Không để ý đến những lời không biết xấu hổ kia, Kiều Dụ quay lại khung chat nhóm, vốn tưởng Dư Vĩnh Tuấn sẽ gửi lên nhóm ngay, không ngờ lại đợi đến bảy tám phút, ảnh mới bắt đầu xuất hiện lác đác trong nhóm. Không phải ảnh mà lúc trước hắn gửi, nét chữ đã hoàn toàn không giống, dùng giấy nháp mà bên trên còn có dòng chữ nhỏ 'Ba Sơn Trung học Song Khánh', rõ ràng thằng nhóc mập mất thời gian tự mình kiểm tra lại một lần. Quả nhiên, chỉ cần không vướng bận toán học, phần lớn đều là những kẻ rất kỹ tính, dù là đang vội muốn ‘thể hiện’ cũng sẽ không để lại sơ hở nào.
Sau khi gửi đáp án, ‘da dục’ tự nhiên lại @ ‘ve không biết tuyết’ một câu. "Oa, bài này khó thật đấy! Thế mà làm mất của ta tận hai mươi ba phút đồng hồ đấy! Ay da, xin lỗi nha, quên mất vừa nãy ngươi phải mất 35 phút đồng hồ mới ra được đáp án, tốn thời gian của đại lão rồi! Hay là lần sau tôi sẽ giúp cậu bổ túc nha?" Dư Vĩ cũng không đáp lại ngay, chắc là đi xem đáp án rồi, mấy phút sau mới trả lời trong nhóm một câu: "Vậy lại tới?" Kết quả 'da dục' trực tiếp ném lại một câu: "Xin lỗi nha, tôi phải đi học đây, mặc dù là nghỉ hè nhưng ca đây vẫn rất bận!" Rồi liền biến mất không dấu vết.
Lúc đó, Kiều Dụ đang đứng ngoài xem toàn bộ quá trình rất cảm khái, hắn còn đang định đợi hai người ầm ĩ lên, sẽ nói vài câu công bằng để khích tướng song phương một lần. Đáng tiếc là thằng nhóc mập vẫn sợ, vậy mà lại dùng bài 'đi học' để trốn tránh, lúc ấy Kiều Dụ còn cảm thấy hơi có chút tiếc nuối.
Nhưng dần dần kể từ ngày 'phá băng', cái nhóm này liền náo nhiệt lên, thường xuyên tin nhắn liền sẽ tràn cả màn hình. Tuy chỉ có ba người bọn hắn, nhưng thường khi Kiều Dụ xem xong video buổi sáng, mở Wechat lên xem, thì hai người này vậy mà đã có hơn chục đoạn chat. Nhưng vẫn là Dư Vĩnh Tuấn nói nhiều, Dư Vĩ nói ít. Nhưng Kiều Dụ có thể thấy, vị phú nhị đại kia thường bị thằng nhóc mập trêu chọc đến suýt chút là bùng nổ. Có đôi khi hắn còn vừa hay gặp những trận chiến trong khung chat.
Nhưng mỗi lần hắn nhắn: "Hay là ta nói vài câu công bằng đi… " Đều trực tiếp bị hai người phớt lờ. Đương nhiên, đối với Kiều Dụ, việc nhóm chat trở nên náo nhiệt cũng không chỉ để hắn xem trò vui đơn giản như vậy, một tháng qua, ngoại trừ lần đầu tiên được năm mươi tệ, tiểu đồng bọn này lại trả cho hắn 280 tệ tiền tư vấn. Sở dĩ không chia hết cho năm mươi là vì thằng nhóc mập này quá không biết xấu hổ. Cứng rắn đòi trả thẻ trải nghiệm dịch vụ tư vấn VIP từ giá năm mươi tệ xuống còn có mười tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận