Đỉnh Phong Học Phách

Chương 164: Việc vui lâm môn (2)

Chương 164: Việc vui đến nhà (2)
Với những thành tựu này, cộng thêm có Điền Ngôn Chân và Viên Chính Tâm đứng sau lưng hắn, rất khó nói Kiều Dụ lúc nào có thể thành viện sĩ. Nhưng có một điều có thể khẳng định, tuyệt đối sẽ không vượt quá ba mươi tuổi. Thậm chí có thể sẽ không vượt quá hai mươi lăm tuổi. Không có cách, vì có một ít người giỏi đến mức không cần danh hiệu viện sĩ làm rạng danh, ngược lại là khi giới viện sĩ cần thu nạp Kiều Dụ vào để chứng minh tính chuyên nghiệp và công bằng, thì cái gọi là vấn đề tuổi tác thật ra không còn quan trọng nữa.
Nếu không thì sao bây giờ? Chủ nhân giải thưởng Phil trẻ tuổi nhất toàn thế giới, ở Hoa Hạ lại không lọt vào mắt một đám viện sĩ toán học? Thật khó nói tình huống này truyền ra thì ai là người xấu hổ. Nhằm vào nguyên nhân này, liên quan đến việc thảo luận về Kiều Dụ đã sớm không chỉ trong giới toán học. Thậm chí liên quan đến biểu hiện lần này của Kiều Dụ tại hội nghị toán học Hoa Hạ cũng không được đưa tin rầm rộ. Không phải không đáng đưa tin, mà thật ra cũng là cân nhắc đến tuổi của Kiều Dụ, không muốn hiện tại đã nâng quá cao. Đương nhiên từ một góc độ khác mà nói cũng là để cho một đám các đại lão toán học giữ thể diện. Dù sao cứ ra sức tuyên truyền Kiều Dụ, thì những giáo sư nhận giải trong hội nghị sẽ nghĩ thế nào?
Hôm qua Trương Tả Lâm tại một bữa tiệc, mọi người còn đang nghị luận về Kiều Dụ. Hắn vẫn rất may mắn vì lần trước hợp tác xem trọng mặt mũi Điền Ngôn Chân, trực tiếp dựa theo mức phí cố vấn cùng cấp cho Kiều Dụ. Ai ngờ đến hôm nay lại từ miệng Lưu Hạo nghe được tên Kiều Dụ.
"Ta nhớ trước đây Lục giáo sư nói số liệu của các cậu còn chưa đủ, phân tích không ra kết quả gì?"
"Đúng vậy, Kiều Dụ nói hắn dùng một biện pháp mới. Đúng rồi, tôi còn đang giữ hắn ở phòng thí nghiệm đây. Dự định tối nay mời hắn ăn một bữa cơm. Dù sao lần này hắn thật sự đã giúp chúng ta một đại ân."
"Ồ? Hắn còn ở đây à? Vậy thì thế này đi, tôi bây giờ qua đó một chuyến. Cậu đặt trước một phòng ở trung tâm quốc tế bác nhã, bữa cơm này tôi mời."
"Được, vậy tôi gọi điện thoại đi đặt món ngay bây giờ."
"Ừm."
. . .
Trong lúc chờ phòng thí nghiệm ra kết quả, Kiều Dụ vẫn ngồi trước máy vi tính ở văn phòng, xem qua các tài liệu liên quan đến phân tách pha của vật liệu tổng hợp khối và kỹ thuật bổ sung hạt nano tròn. Muốn hợp tác thì phải biết người biết ta.
Ngoài ý muốn của hắn là, trên phương diện nghiên cứu này, thật ra trong nước vẫn còn dẫn trước ở một vài phương diện. Các nghiên cứu tương đối mạnh lại là các nơi đã đến tham gia hội nghị không lâu trước đây, là Đại học Giao thông Lâm Hải và Đại học Song Đán Lâm Hải. Tỉ như, một nhóm nghiên cứu của Đại học Giao thông Lâm Hải năm ngoái đã công bố một bài báo trên Advanced Materials, miêu tả tỉ mỉ sự tiến triển trong nghiên cứu vật liệu nhiều lỗ có cấu trúc hai liên tục, được tổng hợp dựa trên vật liệu khối pha.
Thông qua việc điều chỉnh chiều dài liên kết của khối và tính phân cực, có thể khống chế việc hình thành các cấu trúc pha hơi dạng hình cầu, hình trụ, dạng lớp, từ đó ảnh hưởng trực tiếp đến tính năng vật liệu. Như vậy, nếu cấu trúc pha hơi có thể được khống chế trực tiếp thông qua con đường mô phỏng, điều này đồng nghĩa với việc có thể tối ưu hóa hành vi phân tách pha từ góc độ hình học. Cân nhắc đến những điểm kỹ thuật quan trọng, tỷ lệ bổ sung hạt nano tròn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cường độ đứt gãy và khả năng tự phục hồi của vật liệu. Phần này hẳn là cũng có thể trực tiếp liên hệ với mật độ phân bố của dạng mô phỏng.
Kiều Dụ cảm thấy chỗ nghiên cứu kỹ thuật mấu chốt chắc chắn sẽ dùng đến thành quả của Đại học Giao thông Lâm Hải và Đại học Song Đán. Dù sao thì trong nước trên phương diện nghiên cứu cụ thể đã có những thành quả nổi bật, có ưu thế dẫn trước. Điểm yếu và thiếu sót lại nằm đúng ở khối mô hình lý luận này. Nhất là so với các nghiên cứu lý luận hóa ở nước ngoài, trong nước còn có khoảng cách rất lớn trong việc xây dựng mô hình và dự đoán các hệ thống hành vi phức tạp, đặc biệt là khi kết hợp mô phỏng động thái đa chiều và các công cụ hình học kiểu mới.
Nói một cách đơn giản thì, các lý thuyết hóa chất như cơ học thống kê cao phân tử, mô phỏng trường lý thuyết… thì độ trưởng thành còn kém so với nước ngoài. Đồng thời việc phân tích hệ thống phức tạp như các hệ thống đồng phân hóa hành vi và hệ thống đa hợp chất cũng tương đối lạc hậu.
Vừa hay, hắn vừa ra tay liền đánh vào chỗ có uy hiếp đến thành quả nghiên cứu trước mắt của trong nước. Căn cứ theo phương pháp được đề cập trong luận văn, cùng với các công cụ trích dẫn, có thể thấy rằng Viện nghiên cứu Cao phân tử Max Planck của Đức đứng đầu trong lĩnh vực thiết kế và tối ưu hóa vật liệu tổng hợp khối có tính năng. Còn khối xây dựng lý thuyết mô hình thì MIT và phân hiệu Berkeley là lợi hại nhất.
Thật đấy, sau khi thu thập được những tin tức này, Kiều Dụ chỉ cảm thấy thế giới này thật nhiều trùng hợp đến khó tin, có chút giống như giả. Hắn muốn làm một chút chuyện, thì chướng ngại vật trước mặt vừa hay lại là trường cũ và trường hiện tại của vị giáo sư Phất Lan Khắc kia.
Càng xảo hơn chính là, vật liệu khối pha và vật liệu nano tổng hợp đều được liệt vào danh sách công nghệ then chốt bị bó buộc cổ. Nói cách khác, phương diện này cho dù muốn đưa công nghệ tiên tiến ở nước ngoài vào, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Rất tốt, hiện tại còn thiếu liên hệ với bên chỗ kỹ thuật mấu chốt kia. Nếu có thể thực hiện được lần hợp tác này, danh tiếng của hắn chắc sẽ được đánh lên.
Trong lòng lên kế hoạch cho tương lai, thì thấy Lưu Hạo dẫn đến một người — một ông lão trông khoảng bốn mươi tuổi, khô khan mang theo kính mắt. Không phải Kiều Dụ thích khinh bỉ người khác, chủ yếu là mỗi sáng thức dậy soi gương, hắn lại nhìn thấy một khuôn mặt còn rất non, cho nên chỉ cần thấy người trên ba mươi tuổi, thì đều giống như ông lão khô khan.
"Kiều Dụ, để tôi giới thiệu một chút, đây là đạo sư của tôi, cũng là giáo sư của viện hóa học trường ta, nhân tài lĩnh quân cấp quốc gia, giáo sư Trương Tả Lâm."
A, đây chính là ông lớn kim chủ đứng sau màn.
Kiều Dụ lập tức đứng lên. Dù sao người ta trước đó đã bỏ ra hơn một trăm vạn vàng bạc cho hắn. Hơn nữa số tiền đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, đối mặt với kim chủ thì Kiều Dụ trước giờ đều rất lễ phép.
"Chào giáo sư Trương. Thầy Điền vẫn luôn nói thầy là một trong những giáo sư có tiền đồ nhất của viện hóa học trường, sư huynh Lưu cũng nói thầy là một vị đạo sư đặc biệt tốt và đặc biệt có trách nhiệm. Tôi luôn rất tiếc vì không có cơ hội gặp mặt thầy. Hôm nay thật sự quá vinh hạnh!"
Mời... Ngài. . . Cất giữ _6Ⅰ9Ⅰ sách Ⅰ nhé (sáu \ \ \ chín \ \ \ sách \ \ \ đi! )
Kiều Dụ lúc nào cũng có thể nói những lời thương mại như vậy. Tiện thể nhắc luôn đến thầy Điền và sư huynh Lưu, khiến lời nói của hắn càng thêm thuyết phục. Dù sao mỗi một người có thể không chút do dự mà chia cho mình hai trăm vạn lợi nhuận, đều đáng để tôn trọng như vậy.
Trương Tả Lâm giật mình. Thật đấy, dựa theo ấn tượng trước đây của ông về những học sinh thiên tài của viện toán, ông vốn cho rằng sẽ đối diện với một gã không quá giỏi giao tiếp. Ai ngờ miệng của Kiều Dụ có vẻ còn giỏi nói hơn cả ông. Trực tiếp dẫn đến việc ông vừa đưa tay ra, thì đầu óc lại bị đơ mất một giây, quên mất mình vừa định nói gì.
Cũng may các giáo sư trong khoa đều là cáo già, trong nháy mắt đã phản ứng kịp. Hai tay bắt chặt lấy nhau, đồng thời ngay lập tức tổ chức được ngôn ngữ: "Ờ... Thật ra tôi mới là người vinh hạnh. Kiều Dụ à, hôm qua lúc ăn cơm cùng mấy vị giáo sư trường khác, mọi người vẫn còn nhắc đến cậu đấy. Ai cũng khen cậu! Đúng rồi, về chuyện lần trước, tôi còn chưa có mặt cảm ơn cậu, lần này đề tài lại là nhờ có cậu. Cậu nói vậy làm tôi cảm thấy ngại quá. Cậu quả thật là thiếu niên anh tài."
Lưu Hạo đứng ở một bên giữ nụ cười. Nhưng trong lòng có cười hay không thì không chắc. Dù sao nhìn một thiếu niên mười sáu tuổi đang nói chuyện thương mại với đạo sư của mình, có lẽ cũng là một trải nghiệm rất mới lạ. Điều khiến anh cạn lời là, anh đứng ở bên cạnh hoàn toàn không thể xen vào lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận