Đỉnh Phong Học Phách
Chương 109: Tặng người hoa hồng, tay lưu dư hương (3)
Chương 109: Tặng người hoa hồng, tay còn vương hương (3) Loại đội nghiên cứu toán học tuyến ngoài cùng này, dù biết người có thể không ít, nhưng tuyệt đối không nhiều.
Đương nhiên, Viên lão hiểu rõ vô cùng, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao Viên lão lại chuyên môn nói với sư đệ những điều này, trong khi không hề có ý định kéo Kiều Dụ vào nhóm đề tài.
Nếu thêm vào việc gần đây Kiều Dụ có nghiên cứu vô cùng chính xác về luận văn của Schulz, thì càng có khả năng Viên lão đang cố tình kéo sư đệ vào cuộc.
Nghe nói bản thân Schulz không tham gia nghiên cứu cương lĩnh hình học Langlands này, nhưng lý thuyết của ông lại là tiền đề quan trọng để giải quyết vấn đề, cho nên vị Viên lão kia hình như rất muốn kéo sư đệ theo.
Viên lão hồ đồ rồi!
Cũng may sư đệ là người tỉnh táo, cự tuyệt, chứ không thì mười lăm tuổi đã tham gia nhóm đề tài đỉnh cấp thế giới như này, bảo bọn họ, những sư huynh này phải sống sao? !
Đương nhiên, không thể nói như vậy được, Trần Trác Dương chỉ đành che giấu lương tâm, tiếc nuối nói: "Ai, sư đệ à, cơ hội tốt như vậy... Giống như em nói, hoàn toàn có thể vào rèn luyện một chút, học hỏi thêm từ các bậc lão làng, sao em lại từ chối?"
Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn sư huynh Trần, nghiêm túc nói: "Sư huynh Trần, anh nông cạn quá! Thầy Điền của chúng ta cũng là đại lão mà, hơn nữa vào mấy nhóm đề tài này, lúc công bố thành quả tên đều ở cuối. Có tìm cũng chẳng thấy ai, sau này ai nhớ đến mình chứ?
Có thời gian đó, chi bằng học thêm từ thầy và sư gia, sau này tự mình mở đề tài, như vậy nghiên cứu thành quả thì chúng ta mới là người đầu tiên, như thế sảng khoái hơn nhiều! Vậy nên gấp làm gì?
Mà nan đề toán học thì nhiều vô kể, mấy cái nan đề thiên niên kỷ treo trên bảng danh sách bao nhiêu năm rồi mà có ai giải quyết được đâu. Mấy cái không treo bảng danh sách còn nhiều nữa, sợ gì sau này không có đề tài chứ? Vậy nên anh phải nhìn xa ra một chút, chúng ta cần phải tích lũy kiến thức, không lên tiếng thì thôi, một khi cất tiếng phải làm kinh thiên động địa!"
Nghe Kiều Dụ nói giọng ông cụ non, trong đầu Trần Trác Dương không tự chủ được hiện lên tên viết tắt của hệ thống phòng ngự tên lửa đạn đạo của Hoa Hạ.
Nói nghe thì dễ... mấy nan đề thiên niên kỷ...
Mấy thứ đó là thứ mà người bình thường có thể chạm vào được sao?
Không biết bao nhiêu người hùng tâm tráng chí chọn mấy đề tài đó, rồi cả đời chỉ vùi đầu vào đó, phí hoài tuổi xuân, không có thành tích nào ra hồn, đúng là đánh cược mạng...
Hắn muốn nhắc nhở sư đệ, rằng năm đó sư gia của hắn cũng cự tuyệt đề nghị của thầy, không đi nghiên cứu giả thuyết Riemann trong số những nan đề thiên niên kỷ, mà đã thuận lợi đoạt được giải thưởng Fields.
Nếu như năm đó Viên lão thật sự chọn dấn thân vào giả thuyết Riemann, thì có khi đã không có giải thưởng Fields.
Nhưng... Thôi vậy...
"À mà, sư huynh, anh lại phải về văn phòng sao?"
Tiếng Kiều Dụ kéo Trần Trác Dương đang thả hồn trở lại, nhìn sư đệ bên cạnh có chút xấu hổ, đang mải hóng chuyện... Vội vàng thuận theo lời Kiều Dụ nói: "Ừm, đúng, vừa rồi viết dở luận văn quên mang, phải quay về lấy."
"Nói về luận văn, em nghe thầy nói anh đang nghiên cứu về hình học phân tích trên đa tạp phức?" Kiều Dụ bỗng trở nên hào hứng.
Trần Trác Dương cảnh giác nhìn Kiều Dụ, khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, sao thế?"
"Sư huynh à, em có một ý tưởng, anh xem này, mọi người đang nghiên cứu giả thuyết hình học Langlands, anh cũng nên tự mình thử thách bản thân một chút, đem lý thuyết về không gian hoàn hảo của Schulz vào nữa, em có một cảm giác rằng, chỉ cần hiểu rõ lý thuyết của Schulz thì luận văn tiến sĩ của anh nhất định có thể có đột phá."
Kiều Dụ nói rất nghiêm túc.
Trần Trác Dương ngẩn người, rồi cũng chăm chú nhìn Kiều Dụ, nói: "Vậy thì, sư đệ, em cứ lo cho mình đi là vừa rồi, thật đó, sư huynh nhận sai, lần đầu gặp em không nên coi em là kẻ không biết giận. Em giúp sư huynh một chút đi, đừng nhắm vào luận văn của sư huynh."
Kiều Dụ chưa bỏ cuộc, khuyên nhủ: "Anh tin em đi, sư huynh, nếu anh bắt đầu cùng em nghiên cứu bây giờ, đến khi viết xong luận văn, thầy Điền nhất định sẽ lấy anh làm vinh dự! Chẳng lẽ anh cam tâm cứ như vậy tốt nghiệp bác sĩ ở trung tâm nghiên cứu một cách tầm thường, rồi đến một trường đại học trọng điểm bình thường, lại còn phải từ vị trí giảng viên quèn leo lên sao?"
Trần Trác Dương vui vẻ nói: "Sư đệ, có chuyện tốt như vậy sao? Không giấu gì em, sư huynh rất muốn được làm giảng viên tại một trường đại học trọng điểm bình thường đấy. Đến lúc đó em có thể giúp anh nhờ thầy giúp tiến cử lên được không?"
Kiều Dụ: "Sư huynh anh..."
Nói sao nhỉ, sư huynh Trần này có vẻ không ham hố gì cho lắm, khiến Kiều Dụ vô cùng thất vọng.
Làm cái giảng viên thì có ý nghĩa gì chứ, lại còn phải từ từ leo lên phó giáo sư, giáo sư... Cả đời chẳng phải phí thời gian sao?
Hắn vốn cho rằng đệ tử của Điền đạo học thì phải đều là người có chí lớn chứ.
Trần Trác Dương thở dài: "Ai, sư đệ à, thật ra trước đây anh cũng là người có chí lớn lắm. Thật đó, năm xưa anh cũng không kém bất kỳ ai, nhưng mà cứ làm nghiên cứu toán học... Nhìn tóc anh bây giờ là em hiểu rồi đấy.
Thầy thật ra cũng nói anh nghiên cứu chẳng có gì mới, chỉ được mỗi chút công lao, nhưng anh có làm sao biết được chứ? Nhiều thứ học mà không phải học là được! Đồ của Schulz anh cũng muốn học chứ, luận văn của ông ấy anh cũng đọc rồi, nhưng mà đọc không hiểu em có biết không?
Nên em biết vì sao anh lại chủ động chấp nhận làm mấy việc lặt vặt ở trung tâm nghiên cứu rồi không? Không phải chỉ là vì muốn thầy nhìn thấy anh dù không có công thì cũng có khổ, để lúc đó có thể kéo anh theo hay sao? Ai, thu một đứa đệ tử như anh, làm thầy cũng hổ thẹn!"
Lời giải thích này khiến Kiều Dụ kinh ngạc, hỏi: "Đọc không hiểu? Sư huynh, quá trình chứng minh luận văn của Schulz rất rõ ràng mà, logic mạch lạc, sao anh lại đọc không hiểu?"
Trần Trác Dương ngước mắt lên nhìn Kiều Dụ, ánh mắt phức tạp: "Luận văn của Schulz vừa có phân tích hàm số, vừa có lý thuyết xác suất, lại còn toán học vật lý, cái này anh không nói, mấu chốt là cái tính hoàn hảo và mấy khái niệm trừu tượng đó cơ bản là không có giải thích trực quan nào.
Chưa kể đến mấy định lý và công thức phức tạp. Như cái công thức định nghĩa dãy Cauchy thôi đã bao hàm mười mấy điều kiện và khái niệm giới hạn rồi, làm gì dễ hiểu như em nói chứ? Hôm hội thảo vừa rồi thầy Trương cũng nói rồi, cái đẹp của toán học nằm ở sự ngắn gọn.
Nhưng thầy nói chưa đúng, ngắn gọn thì ai cũng có thể hiểu, phức tạp mới khó! Như công thức Euler ấy, vừa ngắn gọn, vừa tao nhã lại vừa dễ học. Về mặt hình học thì càng trực quan, số phức e^ix thể hiện một vòng quay trên đường tròn đơn vị, còn cos(x) và sin(x) thì lần lượt thể hiện độ lớn theo chiều ngang và chiều dọc của vòng quay này.
Ai cũng có thể học dễ dàng. Nhưng mấy thứ trừu tượng tới cực hạn kia, không phải là không đẹp, mà là chỉ số ít người thật sự hiểu được thôi. Em hiểu không? Em có thể hiểu được dễ dàng thì không có nghĩa người khác cũng hiểu được.
Nói thế này, buổi hội thảo chiều qua của em, anh nghe chẳng hiểu gì... Em hiểu chưa? Đại khái đấy là lý do mà thầy Trương phê bình em đấy... Em quá không nghĩ cho đại đa số mọi người. Thế nên anh mới từ bỏ con đường nghiên cứu khoa học, nhưng anh cảm thấy làm giáo viên dạy toán chắc là không có vấn đề gì đâu."
Kiều Dụ im lặng gật đầu, nhìn sư huynh Trần đã gần hói, dưới đáy lòng dâng lên một chút cảm xúc đồng cảm.
Nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có cảm giác thấu hiểu, vì hắn vẫn không hiểu sao lại đọc không hiểu, cái này không phải chỉ cần có cái đầu là có thể hiểu được sao?
Đương nhiên, Viên lão hiểu rõ vô cùng, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao Viên lão lại chuyên môn nói với sư đệ những điều này, trong khi không hề có ý định kéo Kiều Dụ vào nhóm đề tài.
Nếu thêm vào việc gần đây Kiều Dụ có nghiên cứu vô cùng chính xác về luận văn của Schulz, thì càng có khả năng Viên lão đang cố tình kéo sư đệ vào cuộc.
Nghe nói bản thân Schulz không tham gia nghiên cứu cương lĩnh hình học Langlands này, nhưng lý thuyết của ông lại là tiền đề quan trọng để giải quyết vấn đề, cho nên vị Viên lão kia hình như rất muốn kéo sư đệ theo.
Viên lão hồ đồ rồi!
Cũng may sư đệ là người tỉnh táo, cự tuyệt, chứ không thì mười lăm tuổi đã tham gia nhóm đề tài đỉnh cấp thế giới như này, bảo bọn họ, những sư huynh này phải sống sao? !
Đương nhiên, không thể nói như vậy được, Trần Trác Dương chỉ đành che giấu lương tâm, tiếc nuối nói: "Ai, sư đệ à, cơ hội tốt như vậy... Giống như em nói, hoàn toàn có thể vào rèn luyện một chút, học hỏi thêm từ các bậc lão làng, sao em lại từ chối?"
Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn sư huynh Trần, nghiêm túc nói: "Sư huynh Trần, anh nông cạn quá! Thầy Điền của chúng ta cũng là đại lão mà, hơn nữa vào mấy nhóm đề tài này, lúc công bố thành quả tên đều ở cuối. Có tìm cũng chẳng thấy ai, sau này ai nhớ đến mình chứ?
Có thời gian đó, chi bằng học thêm từ thầy và sư gia, sau này tự mình mở đề tài, như vậy nghiên cứu thành quả thì chúng ta mới là người đầu tiên, như thế sảng khoái hơn nhiều! Vậy nên gấp làm gì?
Mà nan đề toán học thì nhiều vô kể, mấy cái nan đề thiên niên kỷ treo trên bảng danh sách bao nhiêu năm rồi mà có ai giải quyết được đâu. Mấy cái không treo bảng danh sách còn nhiều nữa, sợ gì sau này không có đề tài chứ? Vậy nên anh phải nhìn xa ra một chút, chúng ta cần phải tích lũy kiến thức, không lên tiếng thì thôi, một khi cất tiếng phải làm kinh thiên động địa!"
Nghe Kiều Dụ nói giọng ông cụ non, trong đầu Trần Trác Dương không tự chủ được hiện lên tên viết tắt của hệ thống phòng ngự tên lửa đạn đạo của Hoa Hạ.
Nói nghe thì dễ... mấy nan đề thiên niên kỷ...
Mấy thứ đó là thứ mà người bình thường có thể chạm vào được sao?
Không biết bao nhiêu người hùng tâm tráng chí chọn mấy đề tài đó, rồi cả đời chỉ vùi đầu vào đó, phí hoài tuổi xuân, không có thành tích nào ra hồn, đúng là đánh cược mạng...
Hắn muốn nhắc nhở sư đệ, rằng năm đó sư gia của hắn cũng cự tuyệt đề nghị của thầy, không đi nghiên cứu giả thuyết Riemann trong số những nan đề thiên niên kỷ, mà đã thuận lợi đoạt được giải thưởng Fields.
Nếu như năm đó Viên lão thật sự chọn dấn thân vào giả thuyết Riemann, thì có khi đã không có giải thưởng Fields.
Nhưng... Thôi vậy...
"À mà, sư huynh, anh lại phải về văn phòng sao?"
Tiếng Kiều Dụ kéo Trần Trác Dương đang thả hồn trở lại, nhìn sư đệ bên cạnh có chút xấu hổ, đang mải hóng chuyện... Vội vàng thuận theo lời Kiều Dụ nói: "Ừm, đúng, vừa rồi viết dở luận văn quên mang, phải quay về lấy."
"Nói về luận văn, em nghe thầy nói anh đang nghiên cứu về hình học phân tích trên đa tạp phức?" Kiều Dụ bỗng trở nên hào hứng.
Trần Trác Dương cảnh giác nhìn Kiều Dụ, khẽ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, sao thế?"
"Sư huynh à, em có một ý tưởng, anh xem này, mọi người đang nghiên cứu giả thuyết hình học Langlands, anh cũng nên tự mình thử thách bản thân một chút, đem lý thuyết về không gian hoàn hảo của Schulz vào nữa, em có một cảm giác rằng, chỉ cần hiểu rõ lý thuyết của Schulz thì luận văn tiến sĩ của anh nhất định có thể có đột phá."
Kiều Dụ nói rất nghiêm túc.
Trần Trác Dương ngẩn người, rồi cũng chăm chú nhìn Kiều Dụ, nói: "Vậy thì, sư đệ, em cứ lo cho mình đi là vừa rồi, thật đó, sư huynh nhận sai, lần đầu gặp em không nên coi em là kẻ không biết giận. Em giúp sư huynh một chút đi, đừng nhắm vào luận văn của sư huynh."
Kiều Dụ chưa bỏ cuộc, khuyên nhủ: "Anh tin em đi, sư huynh, nếu anh bắt đầu cùng em nghiên cứu bây giờ, đến khi viết xong luận văn, thầy Điền nhất định sẽ lấy anh làm vinh dự! Chẳng lẽ anh cam tâm cứ như vậy tốt nghiệp bác sĩ ở trung tâm nghiên cứu một cách tầm thường, rồi đến một trường đại học trọng điểm bình thường, lại còn phải từ vị trí giảng viên quèn leo lên sao?"
Trần Trác Dương vui vẻ nói: "Sư đệ, có chuyện tốt như vậy sao? Không giấu gì em, sư huynh rất muốn được làm giảng viên tại một trường đại học trọng điểm bình thường đấy. Đến lúc đó em có thể giúp anh nhờ thầy giúp tiến cử lên được không?"
Kiều Dụ: "Sư huynh anh..."
Nói sao nhỉ, sư huynh Trần này có vẻ không ham hố gì cho lắm, khiến Kiều Dụ vô cùng thất vọng.
Làm cái giảng viên thì có ý nghĩa gì chứ, lại còn phải từ từ leo lên phó giáo sư, giáo sư... Cả đời chẳng phải phí thời gian sao?
Hắn vốn cho rằng đệ tử của Điền đạo học thì phải đều là người có chí lớn chứ.
Trần Trác Dương thở dài: "Ai, sư đệ à, thật ra trước đây anh cũng là người có chí lớn lắm. Thật đó, năm xưa anh cũng không kém bất kỳ ai, nhưng mà cứ làm nghiên cứu toán học... Nhìn tóc anh bây giờ là em hiểu rồi đấy.
Thầy thật ra cũng nói anh nghiên cứu chẳng có gì mới, chỉ được mỗi chút công lao, nhưng anh có làm sao biết được chứ? Nhiều thứ học mà không phải học là được! Đồ của Schulz anh cũng muốn học chứ, luận văn của ông ấy anh cũng đọc rồi, nhưng mà đọc không hiểu em có biết không?
Nên em biết vì sao anh lại chủ động chấp nhận làm mấy việc lặt vặt ở trung tâm nghiên cứu rồi không? Không phải chỉ là vì muốn thầy nhìn thấy anh dù không có công thì cũng có khổ, để lúc đó có thể kéo anh theo hay sao? Ai, thu một đứa đệ tử như anh, làm thầy cũng hổ thẹn!"
Lời giải thích này khiến Kiều Dụ kinh ngạc, hỏi: "Đọc không hiểu? Sư huynh, quá trình chứng minh luận văn của Schulz rất rõ ràng mà, logic mạch lạc, sao anh lại đọc không hiểu?"
Trần Trác Dương ngước mắt lên nhìn Kiều Dụ, ánh mắt phức tạp: "Luận văn của Schulz vừa có phân tích hàm số, vừa có lý thuyết xác suất, lại còn toán học vật lý, cái này anh không nói, mấu chốt là cái tính hoàn hảo và mấy khái niệm trừu tượng đó cơ bản là không có giải thích trực quan nào.
Chưa kể đến mấy định lý và công thức phức tạp. Như cái công thức định nghĩa dãy Cauchy thôi đã bao hàm mười mấy điều kiện và khái niệm giới hạn rồi, làm gì dễ hiểu như em nói chứ? Hôm hội thảo vừa rồi thầy Trương cũng nói rồi, cái đẹp của toán học nằm ở sự ngắn gọn.
Nhưng thầy nói chưa đúng, ngắn gọn thì ai cũng có thể hiểu, phức tạp mới khó! Như công thức Euler ấy, vừa ngắn gọn, vừa tao nhã lại vừa dễ học. Về mặt hình học thì càng trực quan, số phức e^ix thể hiện một vòng quay trên đường tròn đơn vị, còn cos(x) và sin(x) thì lần lượt thể hiện độ lớn theo chiều ngang và chiều dọc của vòng quay này.
Ai cũng có thể học dễ dàng. Nhưng mấy thứ trừu tượng tới cực hạn kia, không phải là không đẹp, mà là chỉ số ít người thật sự hiểu được thôi. Em hiểu không? Em có thể hiểu được dễ dàng thì không có nghĩa người khác cũng hiểu được.
Nói thế này, buổi hội thảo chiều qua của em, anh nghe chẳng hiểu gì... Em hiểu chưa? Đại khái đấy là lý do mà thầy Trương phê bình em đấy... Em quá không nghĩ cho đại đa số mọi người. Thế nên anh mới từ bỏ con đường nghiên cứu khoa học, nhưng anh cảm thấy làm giáo viên dạy toán chắc là không có vấn đề gì đâu."
Kiều Dụ im lặng gật đầu, nhìn sư huynh Trần đã gần hói, dưới đáy lòng dâng lên một chút cảm xúc đồng cảm.
Nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có cảm giác thấu hiểu, vì hắn vẫn không hiểu sao lại đọc không hiểu, cái này không phải chỉ cần có cái đầu là có thể hiểu được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận