Đỉnh Phong Học Phách

Chương 130: Cái này so với ta cháu trai ruột thân thiết hơn! (3)

"Ừm, cảm ơn ngài, giáo sư Tiết."
"Ngài đừng khách khí."
Nói xong, Tiết Tùng quay người rời đi.
Đi đến chỗ rẽ, nghĩ nghĩ, vẫn là lấy điện thoại di động ra gọi cho Điền Ngôn Chân một cuộc điện thoại, sau khi điện thoại kết nối, liền đem việc lão Viên đến đây thăm Kiều Dụ báo cho đối phương.
"À, ta biết rồi. Ta đang ở bên ngoài họp, đợi khi về xem lão Viên đã đi chưa."
"Ừm, tôi chỉ muốn báo với ngài một tiếng."
"Cảm ơn, giáo sư Tiết."
Cúp điện thoại, Tiết Tùng đột nhiên cảm thấy hình như mình có chút bị ảnh hưởng bởi Kiều Dụ... Trước đây, anh có vẻ không thích làm những chuyện này. Nhưng từ khi biết Kiều Dụ, nhìn cậu thiếu niên thiên tài này mở miệng một tiếng gọi Điền đạo, một tiếng sư gia gia, trong lòng có một sợi dây như được buông lỏng. Thử nghĩ xem, một thiếu niên tài năng như vậy, các đại lão đều tận lực đối đãi, còn anh đạt được chút thành tựu này, đáng là gì chứ! Có gì đáng tự cao cơ chứ? !
...
Trong phòng, thiếu niên đang gãi đầu.
"Cái đó, gia gia, chỗ cháu không có lá trà, hay là... Ngài chờ cháu một chút, cháu ra văn phòng Điền đạo lấy trộm ít trà ngon về pha cho ngài một ly nhé?"
Một câu nói làm lão nhân vui vẻ cười: "Ha ha, không cần, không cần, ta chỉ tới xem cháu thế nào, tùy tiện nói chuyện vài câu rồi phải về. Gia gia còn có rất nhiều việc mà."
Kiều Dụ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cháu thấy đấy, những việc vặt vãnh đó nên giao cho người khác làm, ngài cứ nắm vững phương hướng là được rồi, Hoa Thanh có nhiều giáo sư như vậy mà. Điều quan trọng nhất là ngài nên chăm sóc sức khỏe của mình."
"Yên tâm đi, sức khỏe của ta rất tốt, sống thêm mười năm tám năm chắc chắn không vấn đề gì. Dù thế nào đi nữa, ta vẫn muốn tận mắt chứng kiến cháu nhận giải thưởng Fields." Lão nhân vui vẻ nói.
Kiều Dụ khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy gia gia cứ yên tâm, cháu nhất định đợi đến năm bốn mươi tuổi mới đi nhận giải."
Lão nhân giơ ngón tay chỉ Kiều Dụ, cưng chiều phê bình: "Lại nói linh tinh! Cháu đó, ta thấy 21 tuổi là được rồi! Nhất định có thể đoạt được."
Đây là kỳ vọng cậu có thể đạt được thành tựu lớn trước cả đại hội toán học thế giới ở giới hạ giới này.
Kiều Dụ cười cười, không trả lời. Có đoạt được hay không đâu phải do cậu quyết định. Hiện tại cậu cũng không nghĩ đến những chuyện xa xôi như vậy. Cậu còn trẻ, thực sự không vội suy xét mấy chuyện này.
"Chỗ này của cháu thực sự hơi nhỏ. Điền Ngôn Chân làm trò gì vậy? Sân trường lớn như thế mà không tìm được cho một phòng ở đàng hoàng? Ngay cả nhà vệ sinh cũng không có, điều kiện quá khó khăn. Vậy thì, dù sao cháu giờ cũng đang là liên kết đào tạo, dứt khoát ở lại Hoa Thanh đi, ta tìm cách cho cháu một phòng ở." Viên Chính Tâm nhìn xung quanh phòng đơn của Kiều Dụ, bá khí mười phần nói.
"Hả? Gia gia, thật ra ở đây cũng không tệ mà. Bên cạnh đi lên tầng hai là phòng tắm, sư huynh Trần còn giúp cháu làm một máy nước nóng năng lượng mặt trời, cuộc sống sinh hoạt vẫn rất thuận tiện. Trước đó cháu cũng đã đồng ý với Điền đạo. Nếu không thế này nhé? Cháu ở đây học hai năm, đến lúc đó nhất định sẽ qua Hoa Thanh. Quan trọng nhất là cháu thấy bản thân vẫn chưa đủ tuổi để được hưởng thụ." Kiều Dụ vội vàng nói.
Thật ra đối với cậu ở đâu cũng không khác, bất quá hồ sơ học tập hiện tại vẫn còn ở đại học Yến Bắc, người mà chạy đến đại học Hoa Thanh ở, thế nào cũng sẽ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Viên Chính Tâm trừng mắt nhìn Kiều Dụ một cái, sau đó thở dài, nói: "Ai... Được rồi, vậy ta gọi điện thoại cho Điền Ngôn Chân, cháu của ta ở Yến Bắc học hành không thể để đãi ngộ như thế được. Đúng rồi, cháu vừa mới đang đọc sách gì vậy?"
Kiều Dụ thuận tay lấy quyển «Principle S of Algebr AIc Geometry » trên bàn đưa cho lão nhân.
"Đây là cuốn « Nguyên lý hình học đại số », ngài và Điền đạo đều khuyên cháu nên đọc."
Lão nhân nhận lấy sách Kiều Dụ đưa, tiện tay mở ra, nói: "Ừm, cuốn sách này Philip cùng Joseph hợp tác viết về hình học đại số, có thể coi là kinh điển trong lĩnh vực hình học đại số, thảo luận rất sâu sắc về các nhóm đại số và hình học phức, rất đáng để cháu đọc kỹ."
Nói xong, lại giống như vô tình nói: "Hôm nay giáo sư Lý cố ý đến tìm ta, nói là muốn cảm ơn ta đã giới thiệu cháu vào nhóm đề tài của hắn, ta nghe mà buồn bực cả một buổi, nếu ta không đến hỏi cháu, có phải cháu không định giải thích với ta chuyện gì đã xảy ra hay không?"
"À, chuyện này ạ!" Kiều Dụ lập tức nở nụ cười trên mặt, nói: "Gia gia, trong khoảng thời gian này, cháu đích thực vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, sau đó vẫn không nghĩ ra. Hôm nay cũng là tình cờ, cháu hôm nay đi học ké một buổi ở viện triết học, vừa hay sư huynh Trần gọi điện cho cháu, ngài đoán làm gì? Đột nhiên cháu có linh cảm liền. Kết quả bữa trưa ăn chưa xong, cháu đã chạy về viết quá trình chứng minh rồi gửi cho giáo sư Lý. Bất quá tuy nhiên cháu thấy mạch suy nghĩ chắc chắn không có vấn đề, nhưng giáo sư Lý bên kia vẫn chưa xác định, cũng không tiện nói với ngài. Lỡ sai lại làm ngài vui mừng hụt."
Viên Chính Tâm lắc đầu, thở dài một tiếng: "Giáo sư Lý và giáo sư Ronald đã cùng nhau xem lại quá trình chứng minh của cháu, bọn họ đều cho rằng quá trình chứng minh của cháu không có vấn đề. Nếu không, họ cũng không đến cảm ơn ta. Kiều Dụ à, ta nên khen cháu như thế nào đây? Ta cho cháu gia nhập nhóm đề tài của giáo sư Lý, vốn là muốn cháu làm quen với hình thức nghiên cứu đề tài hợp tác quốc tế này, là muốn rèn luyện cháu, để cháu có thể tiến bộ trong giao lưu quốc tế. Kết quả giáo sư Lý nói cháu gần như là một mình giải quyết được vấn đề này. Cháu có học được điều gì ở nhóm đề tài không thì ta không biết, nhưng cháu thực sự đã làm cho đạo sư của mình và ta nở mày nở mặt. Thấy cháu nỗ lực như vậy ta đương nhiên vui mừng, nhưng nghĩ lại thì thấy chua xót. Kiều Dụ, cháu cũng ép mình quá rồi, học tập vẫn là nên có chừng mực thì hơn."
Kiều Dụ cảm giác lão nhân gia hiểu lầm gì đó... Dù sao Viên lão luôn nổi tiếng là người yêu cầu nghiêm khắc với học sinh. Mỗi lần gặp mặt xong lúc chia tay, Viên lão đều sẽ dặn dò cậu nhất định không được kiêu ngạo. Ở độ tuổi này thì phải nỗ lực học tập, không muốn để bị những thanh âm ồn ào bên ngoài ảnh hưởng, vân vân... Nay ngây thơ, có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Dụ nghe được từ miệng lão nhân gia câu nói "Học tập vẫn là nên có chừng mực thì hơn", cảm thấy rất kỳ lạ.
Thật ra, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, buổi chiều hôm nay vốn định đi ra ngoài thư giãn một chút, đánh vài quả bóng, đây chẳng phải vì bị đám phú nhị đại kích thích sao...
"Cái đó, gia gia, cháu biết mà, không giấu gì ngài, thật ra cháu thả lỏng lắm, mỗi ngày cũng không mệt như ngài nghĩ..."
"Được rồi, cháu không cần nói nữa, gia gia cũng từng ở tuổi của cháu, biết cháu vất vả. Chính là dinh dưỡng cũng phải theo kịp, cháu xem một chút, giữa trưa không ăn cơm đã chạy về viết chứng minh, như thế sao được? Lần sau không được như thế nữa, thật sự không được thì bảo Điền Ngôn Chân sắp xếp cho cháu một đầu bếp nhỏ, muốn ăn lúc nào cũng có người làm cho cháu." Viên Chính Tâm rất nghiêm túc nói, vẻ mặt rất chăm chú khiến Kiều Dụ cảm thấy hơi bất thường.
Ở đại học Yến Bắc mà có phòng tự học riêng đã là đủ khoe khoang để khiến người khác ước ao ghen tị, thế mà còn có thể được thiên vị... Lão nhân gia cái này não mở rộng hơi quá rồi đấy. Cậu cảm thấy nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, có lẽ cậu sẽ bị người ta đánh cho bất tỉnh luôn! Dù sao đây cũng là đãi ngộ mà ngay cả các giáo sư đại học cũng không được hưởng, cậu có tài đức gì chứ! Điền đạo ăn cơm còn thường xuyên phải để trợ lý đến nhà ăn lấy phần ăn hộ mà...
"Gia gia, cái này không cần đâu, cơm ở căn tin Yến Bắc đủ rồi, hơn nữa thời gian cũng linh hoạt, đói thì có thể tùy ý ăn. Cháu còn trẻ mà, chạy thêm vài bước đường cũng không sao cả. Với cả không muốn đi bộ thì còn có xe đạp của trường nữa mà."
"Thật sự không cần sao?" Viên Chính Tâm lại lần nữa ân cần hỏi một câu.
Kiều Dụ kiên quyết lắc đầu, nói: "Thật không cần đâu. Với lại không thể đặt bếp ở trong trung tâm nghiên cứu được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận