Đỉnh Phong Học Phách

Chương 79: Nổi danh đại giới (2)

"Cái tên học sinh cấp ba đó đúng là hết nói nổi!"
"Sập rồi, câu hỏi thầy đưa ra vẫn còn treo trên diễn đàn, bây giờ ta căn bản không đăng nhập vào được, muốn xóa cũng không được. Lỡ thầy hứng lên vào xem, phát hiện ta vậy mà lại chạy vào phòng số nhỏ xin giúp đỡ, chắc chắn xong đời."
"Đừng nóng, ngươi đăng nhập không được thì thầy của ngươi chắc cũng đăng nhập không được."
"Ai, cái tên Kiều Dụ kia đăng đàn khoe khoang thì thôi đi, đã khoe khoang xong còn làm sập cả diễn đàn, ta đề nghị các lão làng trong giới toán học đứng ra phong sát hắn!"
"Phong sát? Thầy ta hôm nay khen Kiều Dụ lên tận mây xanh! Còn nói phán đoán của hắn quá chuẩn xác, dạy toán ở MIT đúng là một đống chính xác hoàn toàn. Còn bảo chúng ta học theo hắn, phải có năng lực phân biệt và học tập như vậy."
"Ha ha, hiểu rồi, lần sau có ai phỏng vấn ta, ta nhất định phải nói khoa toán của đại học Song Đán chúng ta đè bẹp tất cả, Princeton đến cũng chỉ là đàn em!"
"Đầu tiên, phải có đài truyền thông chính thống chịu phỏng vấn ngươi đã!"
"+1" "+2"...
Đoạn chat dừng lại ở chế độ xếp hàng.
Than thì than vậy, sự thật chứng minh khi người ta cố tình bôi nhọ một thứ gì đó, dùng cách giẫm đạp để thổi phồng N phương thức thì hiệu quả cực kỳ tốt. Tự nhiên sẽ có rất nhiều người đứng ra bênh vực nó.
Nếu Kiều Dụ chỉ nói nền toán học của tỉnh Xê Tê tệ hại thì có lẽ sẽ chỉ khiến nhiều người khó chịu ra mặt phản biện.
Nhưng Kiều Dụ lại tiện thể liệt kê ra một đống các trường đại học có khoa toán trong và ngoài nước mạnh hơn tỉnh Xê Tê, thì thật sự có rất nhiều người cảm thấy đứa nhỏ này nói quá đúng, thậm chí xem như tri kỷ.
Đương nhiên đối với Kiều Dụ thì những điều này cũng chẳng làm phiền hắn.
Hắn thấy sướng như vậy là đủ rồi, ngoại giới dù có náo loạn lật trời đi chăng nữa thì cũng có chỗ dựa là cổng trường An đại gia hết lòng bảo vệ hắn.
Đúng vậy, đối với Kiều Dụ, sau khi hoàn thành phỏng vấn, hắn đã trở lại cuộc sống bình thường.
Trường cấp ba Tinh Thiết an bài huấn luyện quân sự 9 ngày, từ ngày 23 tháng 8 đến ngày 31, nhiều hơn cấp hai ba ngày.
Ngày 1 tháng 9 báo danh và tổ chức lễ khai giảng cho khối cấp ba, mùng 2 chính thức nhập học.
Có lẽ vì nghe thông tin từ giới truyền thông biết trường đang huấn luyện quân sự, nên khoảng thời gian này cổng chính của trường Tinh Thiết gần như đã trở thành điểm check in của những người nổi tiếng trên mạng.
Dù sao nhỡ đâu có thể chạm mặt Kiều Dụ, tiện thể phỏng vấn dăm ba câu thì lượng view chẳng phải tăng lên vù vù sao?
Lúc này mới thấy được kinh nghiệm phong phú của bảo vệ An đại gia ở cổng trường quan trọng cỡ nào.
Chỉ cần liếc qua vài lần là có thể phân biệt được người không phận sự và phụ huynh đến đón con, rồi lập tức chuyển sang chế độ loa phóng thanh đuổi người.
Đừng thấy bảo vệ An ở cổng trường đã năm mươi tuổi, rõ ràng thể lực không mạnh.
Nhưng điện thoại trong phòng bảo vệ có chức năng triệu hồi cực mạnh, chỉ cần bấm số điện thoại một cách thuần thục, không đến 5 phút là có ít nhất hai chú mặc đồng phục bật đèn xe đến hiện trường.
Thông thường thì lúc này người không phận sự đã bị đuổi tản ra hết.
Nếu ai còn không biết điều, thì xe tuần tra với dòng chữ đặc biệt trên thân cũng sẽ đến ngay.
Trương Thiết Quân đã sớm lường trước được tình huống này, nên đã liên hệ trước với các ban ngành liên quan của trường. Với vấn đề an toàn trường học, Tinh Thành với tư cách là thành phố tỉnh lỵ, rất quan tâm. Ít nhất mỗi ngày vào giờ tan học, cổng trường đều sẽ có các chú làm nhiệm vụ túc trực bảo vệ.
Cũng may là cùng với quá trình huấn luyện quân sự diễn ra, độ hot của Kiều Dụ trên mạng cũng dần dần giảm nhiệt.
Cũng chỉ tốn hai ngày, cổng bảo vệ An đại gia đã gào đến khản cả giọng, phải bắt đầu ngậm kẹo thanh hầu để bảo vệ giọng thì mới không còn ai cố tình đứng ở cổng trường để chặn Kiều Dụ cùng những bạn học khác nữa.
Nên dù cho khoảng thời gian này Kiều Dụ thuộc về nhân vật nóng bỏng ngay chính tâm bão trên mạng thì cuộc sống của hắn thật sự không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Chẳng qua là mỗi khi huấn luyện quân sự, hắn sẽ được giáo viên chủ nhiệm và huấn luyện viên đặc biệt chiếu cố, thỉnh thoảng hỏi han quan tâm, thậm chí dặn dò riêng. Chẳng hạn như Kiều Dụ đứng ở bên phải đội hình, khi luyện tập di chuyển thì huấn luyện viên thường hay cố tình hoặc vô tình để người đứng bên phải đội hình có thể được đứng dưới bóng cây.
Ngoài ra, ánh mắt các bạn học nhìn hắn cũng khác đi nhiều, khi nói chuyện thì thế nào cũng có người lỡ lời gọi một tiếng "đại thần"; lúc mọi người quây tròn lại nghỉ ngơi, huấn luyện viên đề nghị mọi người thể hiện tài năng thì thể nào cũng có một đám nữ sinh ồn ào giục Kiều Dụ chủ động đứng ra biểu diễn, mở màn cho mọi người một tiết mục ra trò.
Kiều Dụ chỉ cảm thấy quá phiền phức.
Tuy rằng thật ra hắn có rất nhiều tài nghệ, nhưng phần lớn không tiện thể hiện ra —— ví dụ như làm thế nào để mấy đứa bạn bên cạnh vui vẻ gọi mình là "ba ba".
Cũng may là sau khi bị lôi kéo hát vài bài, mọi người cũng dần dần bỏ qua cho hắn.
Chuyện trong nhà cũng có thể sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Khi kết thúc huấn luyện quân sự, Hạ Khả Khả cũng đã xác định ngày 1 sau khai giảng sẽ phải bắt đầu làm quen với cuộc sống nội trú cấp 3, phòng ngủ cũng đã được phân rồi.
Ký túc xá mới 6 người một phòng, lão Hạ và Lưu Lộ đã đi xem qua, về nhà gặp ai cũng nói môi trường ở trường quân đội quá tốt. Còn tiện thể phổ cập khoa học cho mấy đồng nghiệp trong khu dân cư là Tinh Thành có nhà, muốn được vào ký túc xá trường quân đội thì nhất định phải vào lớp lý thực mới được.
Đương nhiên đây là đang khen môi trường của trường quân đội hay là đang khen cô con gái của nhà mình thi đỗ vào lớp lý thực của trường quân đội thì là chuyện tùy người nghe.
Dù mọi người có ý nghĩ nào đi nữa thì Kiều Dụ đều thẳng thắn mừng cho Hạ Khả Khả.
Không được đi nghỉ mát mà phải chọn ở lại trường cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Thời gian tan học tự học buổi tối ở trường cấp ba Dài Quận là 10:20.
Từ tiểu khu Thiết Lộ đến Dài Quận không kẹt xe thì mất khoảng 20 phút, nhưng vì trường học ở khu vực náo nhiệt nhất của Tinh Thành, nên rất khó để không bị kẹt xe. Nếu chọn đi xe bus, tàu điện ngầm thì mất khoảng nửa tiếng.
Thời gian tan học muộn như thế, Kiều Hi không yên tâm để Hạ Khả Khả tự về.
Thêm nữa lão Hạ và Lưu Lộ mấy ngày nay thường xuyên không về nhà, cũng không thể để các ông bà mỗi ngày đưa đón, chưa kể thứ hai đến thứ sáu mỗi sáng sớm 7:30 phải có mặt ở trường, nên ở nội trú là lựa chọn duy nhất.
Nhưng với Kiều Dụ mà nói, việc Hạ Khả Khả ở lại trường rất tốt. Như vậy đợi đến lúc khai giảng, ban đêm sẽ không có ai bất thình lình chạy đến "phanh phanh" gõ cửa nữa. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, không khí học tập trong trường danh tiếng rất tốt, thật sự khai giảng thì mọi người cứ mải miết đuổi theo nhau trên con đường học vấn, chắc không có ai nghĩ đến chuyện xàm xí nữa.
Tóm lại, Kiều Dụ vô cùng hài lòng khi Hạ Khả Khả có thể dựa vào thực lực của bản thân để vào học ở lớp tốt nhất của trường cấp 3 tốt nhất ở Tinh Thành.
Điều khiến hắn không hài lòng lắm là hai ngày trước khi kết thúc huấn luyện quân sự, hiệu trưởng Trương đột nhiên đến tìm hắn vào buổi sáng.
"Kiều Dụ à, trong lễ khai giảng cho học sinh mới ngày mùng 1, trường quyết định để con là đại diện học sinh mới phát biểu, hai ngày này con chuẩn bị bản thảo đi."
"Không phải, hiệu trưởng Trương, trước đó chúng ta đã nói rồi, xin đừng để con phát biểu, con ở trường có được mấy ngày đâu, vẫn là nên dành cơ hội này cho bạn học khác đi ạ."
"Haizzz, vốn ta cũng không muốn ép buộc con. Để các con gánh vác việc này ta cũng đã hoàn toàn chính xác tìm nhiều bạn học khác nói chuyện, ví dụ như Diêu Thấm Hân trong lớp con, nhưng mọi người đều cảm thấy có con trong lớp, áp lực vẫn là quá lớn. Nên cân nhắc nhiều mặt thì vẫn hy vọng con sẽ là đại diện tân sinh."
Kiều Dụ nhìn hiệu trưởng Trương mà không nói gì.
Lý do này có chút mùi hố trẻ con.
Kiều Dụ căn bản sẽ không tin là chủ nhiệm lớp muốn cầu cạnh ai đó trong lớp đứng ra làm đại diện tân sinh, bọn họ sẽ không đồng ý thôi.
"Thôi được rồi, thật ra còn có phương diện khác phải cân nhắc. Con nghĩ xem, những chuyện như Đại Hội Tân Sinh kiểu gì cũng phải đăng lên trang công của trường, các thầy bên bộ môn chính trị đều cảm thấy để con làm đại diện tân sinh thì vẫn tốt hơn.
Con nghĩ xem, sau này lớn lên con sẽ trở thành một đại danh nhân trong giới toán học Trung Quốc, vậy video và hình ảnh của buổi Đại Hội Tân Sinh lần này không phải sẽ trở thành kinh điển sao? Sau này có thể mang ra dùng đi dùng lại, cũng coi như cho trường cũ chút kỷ niệm.
Trước đó ta đã nói rồi, một cậu nhóc đẹp trai như con nên thường xuyên xuất hiện trước ống kính một chút. Hơn nữa việc này con vốn dĩ am hiểu mà, đúng không?"
Nói xong, Trương Thiết Quân thân thiết đưa tay lên vỗ vai Kiều Dụ để động viên.
Hiệu trưởng Trương đã nói đến nước này rồi, thêm nữa nghĩ đến khoản tiền thưởng tổng quan mà trường hứa với mình, Kiều Dụ thấy mặt mũi này cũng nên nể một chút.
Thế là gật đầu hỏi: "Vậy con vẫn phải huấn luyện quân sự, vậy bản thảo có thể để trường chuẩn bị không ạ?"
Trương Thiết Quân liếc Kiều Dụ một cái, giọng còn thân thiết hơn: "Bản thảo phát biểu đương nhiên là do con tự viết rồi! Trường học cũng không phải không thể cung cấp, nhưng để thầy cô viết thì con có thấy gượng gạo quá không? Chẳng có ý nghĩa gì cả!
Các con là người trẻ tuổi thời đại mới, đây là độ tuổi có nhiều ý tưởng nhất. Ta vẫn nói câu trước đó, cứ mạnh dạn mà viết, mạnh dạn mà phát biểu, có ta đây gánh vác. Nhưng viết xong thì vẫn phải đưa cho ta xem trước.
Hơn nữa, con còn là tuyển thủ thi văn cấp 3 đạt điểm tối đa, viết một bản phát biểu có khó khăn gì đâu? Như vậy đi, hai ngày huấn luyện quân sự sắp tới ta sẽ xin cho con nghỉ, nhiệm vụ của con là ở nhà chuẩn bị bản thảo phát biểu cho lễ khai giảng, được không?"
Kiều Dụ miễn cưỡng gật đầu, nói: "Vậy thì...được thôi. Thật ra con vẫn muốn cùng các bạn tham gia huấn luyện quân sự hơn, dù sao cũng là một tập thể thì nên đồng cam cộng khổ chứ. Nhưng vì để có thể viết ra một bài phát biểu cho lễ khai giảng thật chất lượng, không làm trường mất mặt, thì hai ngày huấn luyện quân sự cuối này con cũng chỉ có thể không tham gia thôi."
Trương Thiết Quân cười, lại đưa tay lên vỗ vai Kiều Dụ. Hắn có chút say mê cảm giác này, cứ cảm thấy giờ mà không vỗ thêm thì sợ sau này sẽ không còn nhiều cơ hội vỗ vai Kiều Dụ như vậy nữa.
Dù sao mới 15 tuổi, chỉ số IQ và EQ đều cao như vậy, lại còn có thể không biết xấu hổ như thế, chỉ có thể nói là tiền đồ vô lượng!
Đổi lại học sinh khác, Trương Thiết Quân sợ chúng sẽ đắc ý quá mà sinh kiêu, tương lai dễ gãy, nhưng với thể chất bọt biển của Kiều Dụ, hắn chỉ lo cậu nhóc này sẽ hút quá nhiều mực vào, nhỡ đâu rò rỉ một chút thì cũng có thể nhuộm đen cả môi trường.
"Được rồi, con mau về nhà đi. Nhớ viết xong bản phát biểu thì cho ta xem trước, à, đến 10 giờ tối ngày 31 phải gửi cho ta đấy nhé."
"Yên tâm đi hiệu trưởng Trương, người khác dặn dò con chưa chắc để bụng, nhưng chuyện người dặn dò con thì con đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Trương Thiết Quân nghe xong câu này thì vẫn điềm tĩnh gật đầu, sau đó rất tự nhiên rút điện thoại từ trong túi ra, hướng về Kiều Dụ, nói: "Nào, nói lại lần nữa, ghi âm lại đã. Ta hy vọng thói quen tốt này con sẽ duy trì ít nhất một năm!"
"Ha ha, hiệu trưởng Trương, người thật là... ngày càng hài hước."
"Không không, không phải hài hước, ta nói thật lòng đấy. Con mau lên..."
. . .
Kiều Dụ vẫn cảm thấy hiệu trưởng Trương quá hài hước, vậy mà còn ép hắn phải nói lại cái câu sáo rỗng gây vui đó một lần.
Chuyện này cũng làm Kiều Dụ bắt đầu cảnh giác.
Tuổi vị thành niên không biết xấu hổ thì có ưu thế đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là người lớn phải nhường nhịn chút, nếu bọn họ cũng bắt đầu không biết xấu hổ thì đúng là lì lợm cực kỳ.
Vẫn phải có phương án giải quyết mới được, trước khi hắn có thực lực tuyệt đối để nói không, thì lần sau gặp những lời khách sáo như thế này, nhất định phải lợi dụng khi xung quanh có người. Hơn nữa người đó phải khiến cái A chú, A bà có chút cố kỵ, tránh bị mất mặt.
Loại tình huống xung quanh không có ai như thế này, tốt nhất nên nói thêm vài lời chân thành hơn là khách sáo.
Về đến nhà, Kiều Hi có chút bất ngờ, nhìn ra ngoài, trời nắng đẹp như thế mà không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay về sớm vậy? Không cần huấn luyện quân sự à?"
"Đúng vậy, vì con trai của mẹ nuôi rất ưu tú nên được trường coi trọng. Cho nên hiệu trưởng quyết định cho con nghỉ hai ngày, để con có thể an tâm ở nhà chuẩn bị bản thảo phát biểu đại diện tân sinh." Kiều Dụ trang trọng giải thích.
Kiều Hi suy nghĩ rồi hỏi: "Cái ông hiệu trưởng Trương đến nhà lần trước?"
Kiều Dụ vừa thay giày vừa gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Kiều Hi nhận xét: "Ha, đó là cáo già đó, nhìn đôi mắt là biết ngay, rõ ràng khôn ranh lắm lại còn thích giả ngơ."
Kiều Dụ đặt mông ngồi xuống cạnh Kiều Hi, kinh ngạc nói: "Mẹ còn biết nhìn người nữa à?"
"Ờ... mẹ chỉ là không thích tiếp xúc với người khác thôi mà." Kiều Hi cười trừ rồi miễn cưỡng giải thích.
"Thật ra người khác cũng rất tốt." Kiều Dụ đáp lại một câu.
Không nhắc đến mấy cái trò trêu đùa ác ý thì Kiều Dụ thấy lão Trương thật sự không tệ. Nếu không thì hắn căn bản sẽ không để ý đến những yêu cầu vô lý thế này.
"Không mâu thuẫn, cho thấy ông ta là một cáo già rất không tồi." Kiều Hi lạnh nhạt đáp.
Tranh cãi là một trong những hình thức giao tiếp cực kỳ bình thường của hai người, ai nổi nóng trước người đó sẽ thua.
Nhưng Kiều Dụ lười tranh luận với Kiều Hi về chuyện này, lấy điện thoại ra định xem Wechat.
Hành động này làm Kiều Hi đột nhiên vỗ trán một cái, nói: "Có chuyện suýt chút quên nói cho con."
"Hửm? Chuyện gì?"
"Hôm qua lúc con đi ngủ thì có người gọi vào số của mẹ, nói là nhân viên của Microblogging, hỏi con có sử dụng sản phẩm của họ không. Nghe ý của họ thì mặc kệ con có sử dụng Microblogging hay không, nếu cần thì có thể liên hệ họ 24/24, họ có thể giúp con làm cái chứng nhận tích xanh gì đó."
"Lừa đảo à?" Kiều Dụ nghi ngờ hỏi.
Kiều Hi lắc đầu, nói: "Chắc không phải đâu. Nếu là lừa đảo thì rõ ràng lừa một mình mẹ dễ hơn, người ta sẽ không luôn ám chỉ là có thể kêu con ra mặt, người ta trực tiếp nói với con rồi. Mà, sao hôm qua con ngủ sớm vậy? Mới có 9 giờ đã ngủ rồi?"
Kiều Dụ buồn rầu nói: "Mẹ yêu, huấn luyện quân sự mệt lắm luôn! Mẹ không thấy mấy ngày nay Khả Khả cũng gầy đi hả? Mà mẹ có đăng ký Microblogging không?"
Kiều Hi dứt khoát đáp: "Không có, mẹ đăng ký cái đó làm gì? Mẹ có phải là fan cuồng đâu."
Kiều Dụ nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi được rồi, cho con mượn điện thoại, con liên hệ lại hỏi cho rõ xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận