Đỉnh Phong Học Phách
Chương 139: Khải hoàn mà về (3)
Chương 139: Khải hoàn mà về (3) "Không phải Kiều Dụ, nhưng bây giờ Kiều Dụ vẫn còn đang trông coi việc này. Bất quá không phải giải đề Olympic, hiện tại so trò chơi và tính nhẩm." Chu Lương hít một hơi thật sâu, sau đó trở lại giữa thang máy, xuống lầu tám, tìm đến sảnh Paradi, sau khi đi vào, quả nhiên rất náo nhiệt, nhưng cũng không tính quá ồn ào.
Trong không gian phòng họp gần hai trăm mét vuông, tối thiểu có khoảng trăm người, nhưng mọi người đều im lặng, lúc giao lưu thanh âm cũng không lớn. Đi vào cửa liền có thể thấy màn hình lớn của phòng họp đang chiếu một trò chơi bắn nhau.
Hai bên video trò chơi, mỗi bên hiển thị hai mươi số có bốn chữ số. Chu Lương nhìn quanh một vòng, phát hiện không chỉ có các tuyển thủ trung học tham gia thi đấu các quốc gia mà còn có rất nhiều đội trưởng và quan sát viên đang xem.
Chờ hắn chen vào, mới thấy, trên bàn đặt hai chiếc laptop, lưng quay về màn hình lớn. Kiều Dụ đeo tai nghe, ngồi bên trái máy tính, nhìn chằm chằm màn hình. Người ngồi bên phải cũng có vẻ là người châu Á, không biết là của đội đại diện nào.
Chu Lương cuối cùng cũng thấy Trương Trác Vĩ và Phó Thiếu Kiệt, đồng thời thấy mấy học viên nhà mình đang theo dõi trò chơi bên cạnh Kiều Dụ.
"Lần này lại quy tắc gì vậy?" Chu Lương tiến đến bên cạnh Trương Trác Vĩ, lên tiếng hỏi. Anh không sợ giọng quá lớn sẽ ảnh hưởng đến hai người.
"Trước khi trò chơi bắt đầu, hai bên sẽ viết hai mươi số có bốn chữ số lên giấy, quy tắc là lần lượt cộng và trừ, ai có kết quả cuối cùng chính xác thì thắng, cái này được mười điểm. Sau đó, trong game, mỗi mạng người tính một điểm, ai có được mười mạng trước thì trò chơi kết thúc. Điểm cuối cùng được tính bằng tổng điểm và số vòng, ai nhiều điểm hơn sẽ thắng. Trung bình một ván khoảng năm phút, đã thay ba người, Kiều Dụ đã liên tục thắng năm ván." Trương Trác Vĩ ngắn gọn giải thích.
Chu Lương lắc đầu, với Kiều Dụ, điều này quá đơn giản. Vẫn là trước đây tốt hơn, vừa chơi game vừa giải đề.
Nhưng không sao. Đến tham gia cuộc thi này đều là những người rất tự cao tự đại, nếu thất bại có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý.
"Thay ba người, thắng năm ván, thể thức ba ván hai thắng?" Chu Lương hỏi.
"Không phải, đội đại diện Mỹ đã thua hai ván, nhưng không chịu bỏ cuộc. Nhất định phải đấu thêm một ván." Phó Thiếu Kiệt giải thích.
"Ừm... không phải chứ? Thế này thì phá phòng rồi?" Chu Lương bỗng muốn cười, sau đó cố nhịn.
"Chắc là do chưa rõ trò chơi, Kiều Dụ nghe cậu ta nói là đội Mỹ, hỏi một câu cậu là giới tính gì, sau đó đứa trẻ đó hình như tức giận. Thực ra, đứa trẻ này rất giỏi, liên tục hai ván đều tính đúng, chỉ thua trong game một chút. Lần đầu thua năm điểm, lần hai thua hai điểm." Phó Thiếu Kiệt giải thích.
Chu Lương ngẩn người, rồi lắc đầu... Kiều Dụ nói những lời đó quả là hoàn toàn chính xác, tiểu tử này rất biết cách chọc tức người khác...
"What the F..."
"Phanh..."
Vừa giới thiệu xong thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chửi, trò chơi kết thúc, cái gã bên cạnh Kiều Dụ đã tháo tai nghe, quăng lên bàn. Chu Lương nhìn màn hình, chắc Kiều Dụ đã thắng, tỉ số hình như là 10:8.
"Kết quả là âm 3368." Kiều Dụ vẫn chưa tháo tai nghe, trực tiếp báo đáp án.
"Oa a, trâu bò!"
"Bada SS!"
"oh, Shut!"
"Incro áp BLe!"
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay, khiến Chu Lương giật mình.
Sau đó anh thấy mấy học viên của mình đang đứng sau lưng Kiều Dụ, lúc này tay vỗ đến mức như bị tàn phế, tay đỏ cả lên. Rõ ràng là đáp án Kiều Dụ báo ra chính xác. Điều này có nghĩa là đối phương có tính đúng đi nữa cũng vẫn thua. Dù sao số cũng đã có sẵn trên màn hình, cho dù tính nhẩm không được thì dùng điện thoại cũng tính ra.
"7629! ag AIn!" Tuyển thủ Mỹ bên cạnh báo kết quả rồi lại nhấc chuột lên.
"No, No, No, You 're out of the game. Maybe tomorrow." Kiều Dụ liếc nhìn đối phương, lắc đầu nói. Gã đến từ bang Connecticut đã thua ba ván, mà vẫn muốn gây sự. Kiều Dụ thì không ngại dạy cho gã một bài học, nhưng gã này còn muốn hưởng đặc ân nữa. Đối phương còn muốn nói thêm gì đó, Chu Lương cảm thấy không thể để mấy đứa trẻ này chơi tiếp nữa...
"Này, tôi nói vài câu. Hay là hôm nay đến đây thôi. Đội chúng tôi, kể cả Kiều Dụ, vừa xuống máy bay chưa lâu, hôm nay cần nghỉ ngơi sớm. Nếu mọi người hứng thú với trò chơi này thì có thể tiếp tục. Nếu muốn thách đấu Kiều Dụ thì có thể chờ sau lễ khai mạc ngày mai rồi chọn thời gian. Đương nhiên, sau khi thi mỗi ngày đều có thể."
Giọng Chu Lương rất lớn, Kiều Dụ đang đeo tai nghe cũng nghe rõ, nhìn về phía chỗ Chu Lương đứng, rồi tháo tai nghe xuống.
"Xin lỗi nhé, đội trưởng gọi bọn tôi về nghỉ ngơi, không phục thì ngày mai tiếp tục." Thành viên đội đại diện Hoa Hạ đều rút lui, nhưng trong phòng họp vẫn không ngừng chơi chỉ vì bọn họ đã rút lui. Sau khi Kiều Dụ rời đi, đã có người cầm laptop đến thay chỗ… Trò chơi này dường như rất được lòng mọi người. Thậm chí các đội trưởng các quốc gia đều không phản đối. Đương nhiên, đây cũng là kết quả sau khi trò chơi được giảm độ khó. Nếu như vẫn là vừa chơi game vừa giải đề Olympic như lần trước, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nhưng khi thấy mấy đứa nhỏ còn đang hăng, Chu Lương liền thấy bất lực. Vì sắp thi đấu, anh chỉ có thể khuyên nhủ: "Lần sau Kiều Dụ cùng chúng nó khiêu chiến buổi tối, các cậu phải đảm bảo thời gian nghỉ ngơi. Chuyện náo nhiệt này có gì hay mà tụ tập?"
"Vâng, đội trưởng." Mấy người trả lời yếu ớt.
"Được rồi, các cậu cùng thầy Trương và thầy Giao về phòng trước đi. Kiều Dụ, em ở lại một chút." Đợi mọi người đi rồi, Chu Lương mới thông báo quyết định cuối cùng của hội nghị cho Kiều Dụ.
"Tin tốt, ủy ban chỉ đạo đã bỏ phiếu quyết định, em có thể tham gia lần thi này."
"Vâng, vừa nhìn vẻ mặt của thầy là em đã đoán được rồi." Kiều Dụ cười nói, rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc. Đương nhiên, sự bình tĩnh này có lẽ là do Kiều Dụ từ trong thâm tâm thật ra không quá coi trọng lần IMO này. Dù sao không được thi thì cậu hiện tại cũng có cách khác để quảng bá cho trường cũ. Nói tóm lại, sẽ không làm những người tốt bụng như lão Trương thất vọng.
"Hả?" Chu Lương bắt đầu nghĩ lại, chẳng lẽ anh là người không giấu được cảm xúc như vậy sao?
"Vậy em cũng về nghỉ ngơi đây, thầy Chu. Cũng may thầy cho dừng trò chơi, em thật sự thấy hơi mệt. Đấu thêm mấy ván nữa thì có khi thua mất."
"Được thôi, em đi nghỉ sớm đi." Chu Lương xua tay.
Anh cũng cần thời gian để tự kiểm điểm bản thân, xem có phải mình quá sơ ý, để cho một thằng nhóc mười mấy tuổi tùy tiện nhìn thấu không?
Ngày thứ hai là lễ khai mạc IMO năm nay. Không có gì đáng nói, dù sao cảm nhận của Kiều Dụ về các hoạt động khai mạc đều giống nhau cả. Vốn dĩ cậu cũng có cơ hội lên phát biểu nhưng đã từ chối. Được thi là tốt rồi, không cần phô trương như vậy. Buổi sáng ban tổ chức có một buổi giao lưu và chụp ảnh, chủ yếu để các nhà tài trợ quảng bá cho hoạt động, nhưng chỉ có hai giờ. Dù sao sáng ngày thứ hai chính thức thi đấu rồi.
Nhưng đến khi các tuyển thủ về đến khách sạn, vòng hai của trò chơi + tính nhẩm cũng bắt đầu. Lần này còn có nhiều người tụ tập hơn. Rất nhanh, Kiều Dụ lại một lần nữa trở thành đại tướng trấn giữ, chuyên trị các kiểu người không phục.
Chu Lương thì để mọi người chơi thoải mái, rồi lần lượt đưa các thành viên đội Hoa Hạ đi nghỉ, ai cũng đều tiếc không được tham gia trò vui. Còn anh thì ngược lại, không bỏ qua từ đầu đến cuối. Có thể nói, kỹ thuật chơi game của Kiều Dụ quả thực rất giỏi. Không ít lần, đối phương vừa mới ló mặt ra, liền bị Kiều Dụ xử lý vài phát. Còn chuyện phải vừa chơi game vừa tính nhẩm thì Chu Lương cũng không mấy bận tâm. Với một người có thể vừa chơi game vừa giải đề Olympic như Kiều Dụ, Chu Lương nghĩ mấy chuyện này đều là chuyện vặt.
Nhưng hiệu quả cũng không tệ, rất rõ ràng, đến tối có không ít người đang chơi cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, tâm lý cũng nóng nảy hơn. Đáng tiếc là các đội trưởng và huấn luyện viên các quốc gia đều ở đó, thấy có đứa nhỏ nào tâm lý không ổn thì đều bị gọi về. Cứ như vậy đến hơn tám giờ tối thì trò chơi mới tàn. Nhưng theo Chu Lương thì như vậy mới là bình thường. Không thể để người khác coi là đồ ngốc được. Dù sao anh cũng không có ý định dùng chiêu này để làm gì, chỉ đơn giản là có còn hơn không thôi. Thành tích thi cử cuối cùng vẫn phải xem những đứa nhỏ này phát huy được bao nhiêu thực lực.
Dựa trên tình hình huấn luyện mấy lần gần đây, Chu Lương cảm thấy mấy đứa nhỏ này chắc không có vấn đề gì...
Sự thật dường như cũng đúng là như thế.
Ngày thi đầu tiên sau khi kết thúc, Chu Lương tìm Kiều Dụ hỏi một câu: "Sao rồi? Em thấy đề thi lần này độ khó thế nào?"
"Ừm, hơi phiền phức. Em đang phải cân nhắc xem dùng phương pháp giải đề nào thì sẽ được giám khảo chấp nhận. Dù sao theo như thầy nói, ban giám khảo có một bộ đáp án chuẩn và thứ tự chấm điểm." Kiều Dụ nghiêm túc đáp.
Chu Lương tức giận nói: "Các loại đề đều đã được phân tích, chỉ cần là giải pháp đúng mà không liên quan đến nội dung đại học thì chắc chắn được chấp nhận."
"Vậy thì không thành vấn đề, chắc chắn hoàn toàn chính xác."
Sau khi hai người nói chuyện, các tuyển thủ đội Hoa Hạ cũng lần lượt đi ra, bắt đầu vây quanh Kiều Dụ để đối đáp án. Chu Lương vốn muốn ngăn cản, nghĩ lại thôi. Anh mừng vì sau khi đối xong, ai nấy cũng đều vui vẻ. Điều này cho thấy ba câu đề của ngày đầu tiên mọi người đều làm được hết. Bất kể quá trình như thế nào thì kết quả hẳn là cũng không tệ. Tình hình ngày thứ hai cũng tương tự.
Nhưng với vai trò đội trưởng, Chu Lương phải đi làm việc, là đội trưởng các quốc gia còn phải cân đối bài thi chấm. Phó đội trưởng Trương Trác Vĩ thì để Kiều Dụ giúp viết lại quá trình giải sáu câu đề, sau đó cho cậu đi chơi game ở sảnh tầng tám. IMO năm nay đã không cần tổ chức nữa, chỉ cần có thời gian thì ở tầng tám sẽ có người giao chiến. Thậm chí nghe nói còn có vài thành viên của đội khác còn cá cược... Người ngoài nhìn vào thì thấy Kiều Dụ lần này đến IMO chỉ để xả hơi, chí ít thì cậu đã nghiện game và ngày nào cũng chơi đến mức chưa đã thèm. Những người còn lại thì ở lại, dựa theo đáp án Kiều Dụ cho để tự tính điểm.
Cuối cùng mọi người đưa ra điểm số khiến Trương Trác Vĩ vô cùng kinh hỉ, nếu mọi người không tính sai, thì tổng điểm năm nay sẽ rất cao, có thể đạt tới 245 điểm trở lên. Trong đó Dư Vĩ, Cung Gia Đào, Trương Nghị đều tự chấm cho mình điểm tối đa. Thêm Kiều Dụ là bốn người đạt điểm tối đa. Hai người còn lại thì lo rằng sẽ bị trừ điểm quá trình, Dư Vĩnh Tuấn tự chấm cho mình 40, người còn lại chấm 38,9 điểm. Tỷ lệ cả sáu người đều vượt qua mốc huy chương vàng. Đương nhiên đây chỉ là điểm số mà mọi người tự đánh giá. Dù so với năm 190 điểm thì thành tích năm nay cũng cao hơn rất nhiều. Điều này cũng làm cho mọi người vui vẻ hơn.
Thế là Trương Trác Vĩ vung tay, cả đám chạy đến tầng tám chơi game, ngay cả Dư Vĩ vốn không thích tham gia náo nhiệt cũng bị Dư Vĩnh Tuấn và Cung Gia Đào kéo ra ngoài. Hai ngày trước sợ ảnh hưởng đến tâm lý nên đội trưởng không cho bọn họ giao chiến, hôm nay thì không sợ nữa. Chỉ là lúc này Trương Trác Vĩ lại cảm thấy hơi đáng tiếc. Thiếu một chút nữa thôi thì đã có thể lập kỷ lục sáu huy chương vàng điểm tuyệt đối rồi. Lần đầu tiên tạo ra kỷ lục điểm tuyệt đối tại IMO là đội Mỹ từ thế kỷ trước.
Nhưng Hoa Hạ đã đạt được sáu huy chương vàng điểm tuyệt đối ở kỳ IMO thứ 63, coi như là ngang bằng kỷ lục. Nếu lần này đạt 252 điểm thì có thể vượt qua... Ba ngày đổi bài, cân đối, sau cùng hội nghị của bồi thẩm đoàn, đến buổi chiều ngày 25 tháng 7, lễ bế mạc chính thức bắt đầu, thành tích cũng trực tiếp được công bố. Mốc huy chương vàng năm nay là 34 điểm, tổng cộng có 52 người đoạt huy chương vàng. Mốc huy chương bạc là 27 điểm, tổng cộng 92 người, mốc huy chương đồng là 19 điểm, 175 người. Đội Hoa Hạ còn tốt hơn điểm tự đánh giá, đã đoạt được năm huy chương vàng điểm tối đa cùng một huy chương 38 điểm, tổng điểm 248 giành hạng nhất đồng đội.
Điều bất ngờ là hạng nhì năm nay thuộc về Romania, tổng điểm đồng đội 228. Đội Mỹ xếp thứ ba với 222 điểm. Thực tế, đội Mỹ lần này đã thể hiện rất tốt, có bốn điểm tuyệt đối, thêm một huy chương vàng 37 điểm. Nhưng bất đắc dĩ là có một người chỉ thi được 17 điểm… Còn kém huy chương đồng 2 điểm. Lúc trao giải, Chu Lương có thể cảm nhận được ánh mắt của giáo sư Andrew đội trưởng Mỹ nhìn anh có gì đó không đúng. Dù sao ánh mắt muốn đâm người thì không thể che giấu được. Chu Lương lúc này mới chú ý đến người chỉ thi được 17 điểm kia, hóa ra chính là thiếu niên đã đấu game với Kiều Dụ ngày hôm đó. Ngày thứ hai hình như gã còn đến khiêu chiến tiếp, nhưng vẫn không thể thắng, còn thua thảm hơn nữa.
Còn tên của thiếu niên này thì Chu Lương quên mất rồi… Hình như Kiều Dụ có nhắc qua thì phải. Nhưng không sao cả, dù sao ngày mai là phải cùng nhau về nước. Coi như là một bài học, bồi dưỡng khả năng chịu đựng tâm lý cho trẻ cũng rất quan trọng. Nếu chỉ chơi game mà đã sụp đổ tinh thần thì sau này gặp phải khó khăn toán học thì sẽ làm gì?
Về phần Kiều Dụ thì lại càng không quan tâm đến những điều này. Lần đi IMO này cậu chơi rất vui, sau nửa năm căng thẳng thần kinh thì mấy ngày nay đã hoàn toàn được thả lỏng. Điều tiếc nuối duy nhất là thời gian hơi ngắn chút. Nếu thời gian có thể dài thêm hai, ba ngày nữa thì sẽ càng hoàn hảo hơn. Dù sao cũng vẫn còn vài người bạn nước ngoài vẫn có vẻ chưa phục cậu lắm… Cũng may là kết quả cuối cùng vẫn coi như ai cũng vui vẻ.
Đặc biệt đối với trường cũ của cậu mà nói thì chắc chắn là rất hài lòng. Thế là sau khi trao giải, khi đối mặt với phóng viên, Kiều Dụ chỉ ngại ngùng nói một câu: "Có thể giành được thành tích này tôi rất vui, vì đã giúp trường cũ Tinh Thành Nhất Trung của tôi đạt được đột phá bằng không."
Cậu thực sự có chút ngượng ngùng. Khi tin tức được truyền về nước thì tên của Kiều Dụ cơ bản chỉ được liệt kê ở vị trí cuối cùng trong số các tuyển thủ điểm tuyệt đối, quả thật còn chẳng kịp để ý đến… Có lẽ nhiều phương tiện truyền thông đều cảm thấy một người mới nổi lên tin tức cách đây một tháng lại đạt huy chương vàng điểm tuyệt đối ở IMO, thực sự chẳng cần phải chúc mừng gì. Nhưng Tinh Thành Nhất Trung thì không nghĩ vậy. Ngay khi tin tức vừa truyền về, quả bóng bay hình vòm màu đỏ quen thuộc lại xuất hiện trước cổng trường, tràn ngập không khí vui mừng! (hết chương)
Trong không gian phòng họp gần hai trăm mét vuông, tối thiểu có khoảng trăm người, nhưng mọi người đều im lặng, lúc giao lưu thanh âm cũng không lớn. Đi vào cửa liền có thể thấy màn hình lớn của phòng họp đang chiếu một trò chơi bắn nhau.
Hai bên video trò chơi, mỗi bên hiển thị hai mươi số có bốn chữ số. Chu Lương nhìn quanh một vòng, phát hiện không chỉ có các tuyển thủ trung học tham gia thi đấu các quốc gia mà còn có rất nhiều đội trưởng và quan sát viên đang xem.
Chờ hắn chen vào, mới thấy, trên bàn đặt hai chiếc laptop, lưng quay về màn hình lớn. Kiều Dụ đeo tai nghe, ngồi bên trái máy tính, nhìn chằm chằm màn hình. Người ngồi bên phải cũng có vẻ là người châu Á, không biết là của đội đại diện nào.
Chu Lương cuối cùng cũng thấy Trương Trác Vĩ và Phó Thiếu Kiệt, đồng thời thấy mấy học viên nhà mình đang theo dõi trò chơi bên cạnh Kiều Dụ.
"Lần này lại quy tắc gì vậy?" Chu Lương tiến đến bên cạnh Trương Trác Vĩ, lên tiếng hỏi. Anh không sợ giọng quá lớn sẽ ảnh hưởng đến hai người.
"Trước khi trò chơi bắt đầu, hai bên sẽ viết hai mươi số có bốn chữ số lên giấy, quy tắc là lần lượt cộng và trừ, ai có kết quả cuối cùng chính xác thì thắng, cái này được mười điểm. Sau đó, trong game, mỗi mạng người tính một điểm, ai có được mười mạng trước thì trò chơi kết thúc. Điểm cuối cùng được tính bằng tổng điểm và số vòng, ai nhiều điểm hơn sẽ thắng. Trung bình một ván khoảng năm phút, đã thay ba người, Kiều Dụ đã liên tục thắng năm ván." Trương Trác Vĩ ngắn gọn giải thích.
Chu Lương lắc đầu, với Kiều Dụ, điều này quá đơn giản. Vẫn là trước đây tốt hơn, vừa chơi game vừa giải đề.
Nhưng không sao. Đến tham gia cuộc thi này đều là những người rất tự cao tự đại, nếu thất bại có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý.
"Thay ba người, thắng năm ván, thể thức ba ván hai thắng?" Chu Lương hỏi.
"Không phải, đội đại diện Mỹ đã thua hai ván, nhưng không chịu bỏ cuộc. Nhất định phải đấu thêm một ván." Phó Thiếu Kiệt giải thích.
"Ừm... không phải chứ? Thế này thì phá phòng rồi?" Chu Lương bỗng muốn cười, sau đó cố nhịn.
"Chắc là do chưa rõ trò chơi, Kiều Dụ nghe cậu ta nói là đội Mỹ, hỏi một câu cậu là giới tính gì, sau đó đứa trẻ đó hình như tức giận. Thực ra, đứa trẻ này rất giỏi, liên tục hai ván đều tính đúng, chỉ thua trong game một chút. Lần đầu thua năm điểm, lần hai thua hai điểm." Phó Thiếu Kiệt giải thích.
Chu Lương ngẩn người, rồi lắc đầu... Kiều Dụ nói những lời đó quả là hoàn toàn chính xác, tiểu tử này rất biết cách chọc tức người khác...
"What the F..."
"Phanh..."
Vừa giới thiệu xong thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chửi, trò chơi kết thúc, cái gã bên cạnh Kiều Dụ đã tháo tai nghe, quăng lên bàn. Chu Lương nhìn màn hình, chắc Kiều Dụ đã thắng, tỉ số hình như là 10:8.
"Kết quả là âm 3368." Kiều Dụ vẫn chưa tháo tai nghe, trực tiếp báo đáp án.
"Oa a, trâu bò!"
"Bada SS!"
"oh, Shut!"
"Incro áp BLe!"
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay, khiến Chu Lương giật mình.
Sau đó anh thấy mấy học viên của mình đang đứng sau lưng Kiều Dụ, lúc này tay vỗ đến mức như bị tàn phế, tay đỏ cả lên. Rõ ràng là đáp án Kiều Dụ báo ra chính xác. Điều này có nghĩa là đối phương có tính đúng đi nữa cũng vẫn thua. Dù sao số cũng đã có sẵn trên màn hình, cho dù tính nhẩm không được thì dùng điện thoại cũng tính ra.
"7629! ag AIn!" Tuyển thủ Mỹ bên cạnh báo kết quả rồi lại nhấc chuột lên.
"No, No, No, You 're out of the game. Maybe tomorrow." Kiều Dụ liếc nhìn đối phương, lắc đầu nói. Gã đến từ bang Connecticut đã thua ba ván, mà vẫn muốn gây sự. Kiều Dụ thì không ngại dạy cho gã một bài học, nhưng gã này còn muốn hưởng đặc ân nữa. Đối phương còn muốn nói thêm gì đó, Chu Lương cảm thấy không thể để mấy đứa trẻ này chơi tiếp nữa...
"Này, tôi nói vài câu. Hay là hôm nay đến đây thôi. Đội chúng tôi, kể cả Kiều Dụ, vừa xuống máy bay chưa lâu, hôm nay cần nghỉ ngơi sớm. Nếu mọi người hứng thú với trò chơi này thì có thể tiếp tục. Nếu muốn thách đấu Kiều Dụ thì có thể chờ sau lễ khai mạc ngày mai rồi chọn thời gian. Đương nhiên, sau khi thi mỗi ngày đều có thể."
Giọng Chu Lương rất lớn, Kiều Dụ đang đeo tai nghe cũng nghe rõ, nhìn về phía chỗ Chu Lương đứng, rồi tháo tai nghe xuống.
"Xin lỗi nhé, đội trưởng gọi bọn tôi về nghỉ ngơi, không phục thì ngày mai tiếp tục." Thành viên đội đại diện Hoa Hạ đều rút lui, nhưng trong phòng họp vẫn không ngừng chơi chỉ vì bọn họ đã rút lui. Sau khi Kiều Dụ rời đi, đã có người cầm laptop đến thay chỗ… Trò chơi này dường như rất được lòng mọi người. Thậm chí các đội trưởng các quốc gia đều không phản đối. Đương nhiên, đây cũng là kết quả sau khi trò chơi được giảm độ khó. Nếu như vẫn là vừa chơi game vừa giải đề Olympic như lần trước, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nhưng khi thấy mấy đứa nhỏ còn đang hăng, Chu Lương liền thấy bất lực. Vì sắp thi đấu, anh chỉ có thể khuyên nhủ: "Lần sau Kiều Dụ cùng chúng nó khiêu chiến buổi tối, các cậu phải đảm bảo thời gian nghỉ ngơi. Chuyện náo nhiệt này có gì hay mà tụ tập?"
"Vâng, đội trưởng." Mấy người trả lời yếu ớt.
"Được rồi, các cậu cùng thầy Trương và thầy Giao về phòng trước đi. Kiều Dụ, em ở lại một chút." Đợi mọi người đi rồi, Chu Lương mới thông báo quyết định cuối cùng của hội nghị cho Kiều Dụ.
"Tin tốt, ủy ban chỉ đạo đã bỏ phiếu quyết định, em có thể tham gia lần thi này."
"Vâng, vừa nhìn vẻ mặt của thầy là em đã đoán được rồi." Kiều Dụ cười nói, rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc. Đương nhiên, sự bình tĩnh này có lẽ là do Kiều Dụ từ trong thâm tâm thật ra không quá coi trọng lần IMO này. Dù sao không được thi thì cậu hiện tại cũng có cách khác để quảng bá cho trường cũ. Nói tóm lại, sẽ không làm những người tốt bụng như lão Trương thất vọng.
"Hả?" Chu Lương bắt đầu nghĩ lại, chẳng lẽ anh là người không giấu được cảm xúc như vậy sao?
"Vậy em cũng về nghỉ ngơi đây, thầy Chu. Cũng may thầy cho dừng trò chơi, em thật sự thấy hơi mệt. Đấu thêm mấy ván nữa thì có khi thua mất."
"Được thôi, em đi nghỉ sớm đi." Chu Lương xua tay.
Anh cũng cần thời gian để tự kiểm điểm bản thân, xem có phải mình quá sơ ý, để cho một thằng nhóc mười mấy tuổi tùy tiện nhìn thấu không?
Ngày thứ hai là lễ khai mạc IMO năm nay. Không có gì đáng nói, dù sao cảm nhận của Kiều Dụ về các hoạt động khai mạc đều giống nhau cả. Vốn dĩ cậu cũng có cơ hội lên phát biểu nhưng đã từ chối. Được thi là tốt rồi, không cần phô trương như vậy. Buổi sáng ban tổ chức có một buổi giao lưu và chụp ảnh, chủ yếu để các nhà tài trợ quảng bá cho hoạt động, nhưng chỉ có hai giờ. Dù sao sáng ngày thứ hai chính thức thi đấu rồi.
Nhưng đến khi các tuyển thủ về đến khách sạn, vòng hai của trò chơi + tính nhẩm cũng bắt đầu. Lần này còn có nhiều người tụ tập hơn. Rất nhanh, Kiều Dụ lại một lần nữa trở thành đại tướng trấn giữ, chuyên trị các kiểu người không phục.
Chu Lương thì để mọi người chơi thoải mái, rồi lần lượt đưa các thành viên đội Hoa Hạ đi nghỉ, ai cũng đều tiếc không được tham gia trò vui. Còn anh thì ngược lại, không bỏ qua từ đầu đến cuối. Có thể nói, kỹ thuật chơi game của Kiều Dụ quả thực rất giỏi. Không ít lần, đối phương vừa mới ló mặt ra, liền bị Kiều Dụ xử lý vài phát. Còn chuyện phải vừa chơi game vừa tính nhẩm thì Chu Lương cũng không mấy bận tâm. Với một người có thể vừa chơi game vừa giải đề Olympic như Kiều Dụ, Chu Lương nghĩ mấy chuyện này đều là chuyện vặt.
Nhưng hiệu quả cũng không tệ, rất rõ ràng, đến tối có không ít người đang chơi cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, tâm lý cũng nóng nảy hơn. Đáng tiếc là các đội trưởng và huấn luyện viên các quốc gia đều ở đó, thấy có đứa nhỏ nào tâm lý không ổn thì đều bị gọi về. Cứ như vậy đến hơn tám giờ tối thì trò chơi mới tàn. Nhưng theo Chu Lương thì như vậy mới là bình thường. Không thể để người khác coi là đồ ngốc được. Dù sao anh cũng không có ý định dùng chiêu này để làm gì, chỉ đơn giản là có còn hơn không thôi. Thành tích thi cử cuối cùng vẫn phải xem những đứa nhỏ này phát huy được bao nhiêu thực lực.
Dựa trên tình hình huấn luyện mấy lần gần đây, Chu Lương cảm thấy mấy đứa nhỏ này chắc không có vấn đề gì...
Sự thật dường như cũng đúng là như thế.
Ngày thi đầu tiên sau khi kết thúc, Chu Lương tìm Kiều Dụ hỏi một câu: "Sao rồi? Em thấy đề thi lần này độ khó thế nào?"
"Ừm, hơi phiền phức. Em đang phải cân nhắc xem dùng phương pháp giải đề nào thì sẽ được giám khảo chấp nhận. Dù sao theo như thầy nói, ban giám khảo có một bộ đáp án chuẩn và thứ tự chấm điểm." Kiều Dụ nghiêm túc đáp.
Chu Lương tức giận nói: "Các loại đề đều đã được phân tích, chỉ cần là giải pháp đúng mà không liên quan đến nội dung đại học thì chắc chắn được chấp nhận."
"Vậy thì không thành vấn đề, chắc chắn hoàn toàn chính xác."
Sau khi hai người nói chuyện, các tuyển thủ đội Hoa Hạ cũng lần lượt đi ra, bắt đầu vây quanh Kiều Dụ để đối đáp án. Chu Lương vốn muốn ngăn cản, nghĩ lại thôi. Anh mừng vì sau khi đối xong, ai nấy cũng đều vui vẻ. Điều này cho thấy ba câu đề của ngày đầu tiên mọi người đều làm được hết. Bất kể quá trình như thế nào thì kết quả hẳn là cũng không tệ. Tình hình ngày thứ hai cũng tương tự.
Nhưng với vai trò đội trưởng, Chu Lương phải đi làm việc, là đội trưởng các quốc gia còn phải cân đối bài thi chấm. Phó đội trưởng Trương Trác Vĩ thì để Kiều Dụ giúp viết lại quá trình giải sáu câu đề, sau đó cho cậu đi chơi game ở sảnh tầng tám. IMO năm nay đã không cần tổ chức nữa, chỉ cần có thời gian thì ở tầng tám sẽ có người giao chiến. Thậm chí nghe nói còn có vài thành viên của đội khác còn cá cược... Người ngoài nhìn vào thì thấy Kiều Dụ lần này đến IMO chỉ để xả hơi, chí ít thì cậu đã nghiện game và ngày nào cũng chơi đến mức chưa đã thèm. Những người còn lại thì ở lại, dựa theo đáp án Kiều Dụ cho để tự tính điểm.
Cuối cùng mọi người đưa ra điểm số khiến Trương Trác Vĩ vô cùng kinh hỉ, nếu mọi người không tính sai, thì tổng điểm năm nay sẽ rất cao, có thể đạt tới 245 điểm trở lên. Trong đó Dư Vĩ, Cung Gia Đào, Trương Nghị đều tự chấm cho mình điểm tối đa. Thêm Kiều Dụ là bốn người đạt điểm tối đa. Hai người còn lại thì lo rằng sẽ bị trừ điểm quá trình, Dư Vĩnh Tuấn tự chấm cho mình 40, người còn lại chấm 38,9 điểm. Tỷ lệ cả sáu người đều vượt qua mốc huy chương vàng. Đương nhiên đây chỉ là điểm số mà mọi người tự đánh giá. Dù so với năm 190 điểm thì thành tích năm nay cũng cao hơn rất nhiều. Điều này cũng làm cho mọi người vui vẻ hơn.
Thế là Trương Trác Vĩ vung tay, cả đám chạy đến tầng tám chơi game, ngay cả Dư Vĩ vốn không thích tham gia náo nhiệt cũng bị Dư Vĩnh Tuấn và Cung Gia Đào kéo ra ngoài. Hai ngày trước sợ ảnh hưởng đến tâm lý nên đội trưởng không cho bọn họ giao chiến, hôm nay thì không sợ nữa. Chỉ là lúc này Trương Trác Vĩ lại cảm thấy hơi đáng tiếc. Thiếu một chút nữa thôi thì đã có thể lập kỷ lục sáu huy chương vàng điểm tuyệt đối rồi. Lần đầu tiên tạo ra kỷ lục điểm tuyệt đối tại IMO là đội Mỹ từ thế kỷ trước.
Nhưng Hoa Hạ đã đạt được sáu huy chương vàng điểm tuyệt đối ở kỳ IMO thứ 63, coi như là ngang bằng kỷ lục. Nếu lần này đạt 252 điểm thì có thể vượt qua... Ba ngày đổi bài, cân đối, sau cùng hội nghị của bồi thẩm đoàn, đến buổi chiều ngày 25 tháng 7, lễ bế mạc chính thức bắt đầu, thành tích cũng trực tiếp được công bố. Mốc huy chương vàng năm nay là 34 điểm, tổng cộng có 52 người đoạt huy chương vàng. Mốc huy chương bạc là 27 điểm, tổng cộng 92 người, mốc huy chương đồng là 19 điểm, 175 người. Đội Hoa Hạ còn tốt hơn điểm tự đánh giá, đã đoạt được năm huy chương vàng điểm tối đa cùng một huy chương 38 điểm, tổng điểm 248 giành hạng nhất đồng đội.
Điều bất ngờ là hạng nhì năm nay thuộc về Romania, tổng điểm đồng đội 228. Đội Mỹ xếp thứ ba với 222 điểm. Thực tế, đội Mỹ lần này đã thể hiện rất tốt, có bốn điểm tuyệt đối, thêm một huy chương vàng 37 điểm. Nhưng bất đắc dĩ là có một người chỉ thi được 17 điểm… Còn kém huy chương đồng 2 điểm. Lúc trao giải, Chu Lương có thể cảm nhận được ánh mắt của giáo sư Andrew đội trưởng Mỹ nhìn anh có gì đó không đúng. Dù sao ánh mắt muốn đâm người thì không thể che giấu được. Chu Lương lúc này mới chú ý đến người chỉ thi được 17 điểm kia, hóa ra chính là thiếu niên đã đấu game với Kiều Dụ ngày hôm đó. Ngày thứ hai hình như gã còn đến khiêu chiến tiếp, nhưng vẫn không thể thắng, còn thua thảm hơn nữa.
Còn tên của thiếu niên này thì Chu Lương quên mất rồi… Hình như Kiều Dụ có nhắc qua thì phải. Nhưng không sao cả, dù sao ngày mai là phải cùng nhau về nước. Coi như là một bài học, bồi dưỡng khả năng chịu đựng tâm lý cho trẻ cũng rất quan trọng. Nếu chỉ chơi game mà đã sụp đổ tinh thần thì sau này gặp phải khó khăn toán học thì sẽ làm gì?
Về phần Kiều Dụ thì lại càng không quan tâm đến những điều này. Lần đi IMO này cậu chơi rất vui, sau nửa năm căng thẳng thần kinh thì mấy ngày nay đã hoàn toàn được thả lỏng. Điều tiếc nuối duy nhất là thời gian hơi ngắn chút. Nếu thời gian có thể dài thêm hai, ba ngày nữa thì sẽ càng hoàn hảo hơn. Dù sao cũng vẫn còn vài người bạn nước ngoài vẫn có vẻ chưa phục cậu lắm… Cũng may là kết quả cuối cùng vẫn coi như ai cũng vui vẻ.
Đặc biệt đối với trường cũ của cậu mà nói thì chắc chắn là rất hài lòng. Thế là sau khi trao giải, khi đối mặt với phóng viên, Kiều Dụ chỉ ngại ngùng nói một câu: "Có thể giành được thành tích này tôi rất vui, vì đã giúp trường cũ Tinh Thành Nhất Trung của tôi đạt được đột phá bằng không."
Cậu thực sự có chút ngượng ngùng. Khi tin tức được truyền về nước thì tên của Kiều Dụ cơ bản chỉ được liệt kê ở vị trí cuối cùng trong số các tuyển thủ điểm tuyệt đối, quả thật còn chẳng kịp để ý đến… Có lẽ nhiều phương tiện truyền thông đều cảm thấy một người mới nổi lên tin tức cách đây một tháng lại đạt huy chương vàng điểm tuyệt đối ở IMO, thực sự chẳng cần phải chúc mừng gì. Nhưng Tinh Thành Nhất Trung thì không nghĩ vậy. Ngay khi tin tức vừa truyền về, quả bóng bay hình vòm màu đỏ quen thuộc lại xuất hiện trước cổng trường, tràn ngập không khí vui mừng! (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận