Đỉnh Phong Học Phách

Chương 102: Những thiên tài kia đối thủ cùng không theo sáo lộ ra bài thiếu niên (1)

Chương 102: Đối thủ của những thiên tài kia và thiếu niên không đi theo lối mòn (1)
Ngày 5 tháng 2 năm 2025, mùng 8 tháng Giêng âm lịch năm Tỵ.
Ga tàu cao tốc nam Tinh Thành, sân ga số 3.
Lão Hạ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết không ngừng thở dài, khiến Lưu Lộ bên cạnh bực mình, không nhịn được oán trách: "Ông đủ rồi đấy! Chẳng phải chỉ đưa người đi thôi sao! Khó khăn lắm mới có mấy ngày nghỉ Tết ở nhà, ông đừng có suốt ngày thở ngắn than dài được không?"
Lão Hạ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, phàn nàn: "Không thấy con gái mình ôm chặt người ta vào rồi à?"
Lưu Lộ cười khẩy, sau đó nói: "Cứ như năm xưa ông không ôm tôi ấy."
Lão Hạ giật mình, sau đó theo bản năng lẩm bẩm: "Ít ra cũng phải tránh người chứ, năm đó tôi nào dám làm thế trước mặt người lớn?"
Lưu Lộ càng cười khẩy hơn, khinh bỉ nói: "À, cái bộ dạng nhát gan của ông mà còn thấy vẻ vang nữa hả?"
Được thôi, lão Hạ xem như hiểu, hóa ra người phụ nữ ở nhà mình cũng không vui vẻ gì, chỉ có thể thở dài nói: "Haizz, nếu là thằng nhóc Kiều Dụ kia chủ động ôm con gái ta thì ta cũng không nói làm gì. Đằng này con gái ta lại chủ động ôm người ta! Cũng không phải nói Kiều Dụ không tốt, nhưng người ta đi đại học Yến Bắc rồi, nhỡ gặp người nào đó ưu tú hơn Khả Khả thì... Haizz, nếu như Kiều Dụ không ưu tú như thế thì còn dễ nói, đằng này nó lại làm cho Khả Khả kén cá chọn canh, ta sợ sau này Khả Khả đến tuổi yêu đương thật rồi lại cứ mang Kiều Dụ ra so sánh thì khổ."
Lưu Lộ trầm giọng nói: "Thôi đi, đúng là thích lo hão! Cùng lắm sau này con Khả Khả nhà ta không lấy chồng, chẳng lẽ không nuôi nổi chắc? Hơn nữa người ta Kiều Dụ cũng không phải loại người như vậy đâu."
"Con nít mười lăm tuổi, đã có cái gì chắc chắn?"
"Ông còn nói nữa đúng không?"
"Khụ khụ..."
Lúc này Kiều Dụ đang bất lực nhìn Kiều Hi bên cạnh.
Lão Hạ và Lưu Lộ dù sao cũng là cán bộ công nhân viên của mình, tuy không có quyền cho Kiều Dụ đi tàu cao tốc miễn phí đến kinh thành, nhưng với tấm thẻ công tác thì đưa một đứa bé đi cửa ưu tiên, tiện thể sắp xếp xe cũng không thành vấn đề.
Ai ngờ Hạ Khả Khả vừa đến sân ga đã nhào vào ôm Kiều Dụ khóc nức nở.
Không nói một lời, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trên vai Kiều Dụ, cả người vùi đầu vào ngực Kiều Dụ, không ngừng nức nở, cách lớp áo Kiều Dụ cũng cảm thấy ngực mình hơi ẩm ướt.
Nếu chỉ có hai người thì còn đỡ, đằng này lão Hạ với Lưu Lộ lại đứng ngay bên cạnh, khiến Kiều Dụ không biết để tay vào đâu.
Cậu cũng không thể trực tiếp giơ tay lên được chứ?
Cuối cùng chỉ có thể thận trọng đặt tay lên lưng cô bé, nhẹ nhàng vỗ về...
Hy vọng Kiều Hi có thể khuyên Hạ Khả Khả nín, nhưng Kiều Hi chỉ thờ ơ quay mặt đi chỗ khác, nhìn về hướng xa xa nơi tàu cao tốc sắp đến.
Được thôi, không trông cậy được gì vào ai.
Kiều Dụ liếc mắt nhìn lão Hạ và vợ ở xa xa, thấy hai người tạm thời không có ý định tiến lên thì mới cúi đầu, nhẹ giọng bịa chuyện: "Thôi được rồi, bản tướng quân đảm bảo lần này đi chinh phạt Yến Bắc nhất định sẽ sống trở về, được chưa?"
Hai tay đang nắm chặt áo Kiều Dụ khẽ buông ra, sau đó đánh vào người Kiều Dụ một cái. Hừ, rất nhẹ, không đau chút nào.
"Thế vẫn chưa đủ hả? Vậy được, bản tướng quân lại đảm bảo nhất định sẽ không bị mấy cô gái di tộc ở Yến Bắc làm lay động tâm can, đảm bảo độc thân đi, độc thân về, như vậy được chưa?"
"Xí, hiếm có!" Hạ Khả Khả rốt cuộc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, trừng mắt với Kiều Dụ, vành mắt vẫn còn ửng hồng, phản quang cả lên, chỉ là vẫn không e dè dính lấy cậu.
"Khụ khụ, con gái lớn muốn tránh cha mà!" Lần này Kiều Dụ gần như là thì thầm, rất sợ giọng của mình theo gió bay vào tai lão Hạ.
Dù sao thì cái nguyên nhân quan trọng làm cho lão Hạ nín bặt không dám nói nữa, là chính bản thân cậu còn cảm thấy mình không oan.
Bởi vì cái gọi là trong lòng không muốn đừng đổ lên đầu người khác, nếu như sau này có thằng nhóc nào dám nói với con gái ông những lời này thì Kiều Dụ cảm thấy thằng nhóc đấy về già còn có thể tự chống đỡ, nghĩa là ông bố này làm không tốt vai trò của mình.
Đàn ông mà, phần lớn là như vậy, có một số việc, mình làm được, nhưng người khác thì tuyệt đối không được.
"Kiều Dụ, đừng có làm loạn!"
"Tốt tốt tốt, không làm loạn nữa, nhưng ít nhất cậu cũng phải cho tớ nói tạm biệt với dì chứ?"
"Dì à, Kiều Dụ hắn muốn đi rồi còn bắt nạt con."
"Ừm?" Kiều Hi thu ánh mắt về, đảo qua Kiều Dụ và Hạ Khả Khả, khổ não suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nói ra một câu: "Kiều Dụ, nhớ kỹ, đã bắt nạt con gái người ta thì phải chịu trách nhiệm!"
"Hả? !" Kiều Dụ ngơ ngác, Hạ Khả Khả thì ngại ngùng cười, tuy rằng vành mắt vẫn còn đỏ hoe như thỏ con, ừ, đúng là thỏ lưu manh.
Kiều Dụ không biết Hạ Khả Khả đang vui vẻ cái gì, khi còn bé cậu trêu ghẹo con gái nhà người ta còn nhiều hơn thế, nhưng đều là phụ trách nhiệm, cậu mệt chết đi được!
Thấy hai đứa trẻ cuối cùng cũng tách ra được một chút, lão Hạ cũng lôi Lưu Lộ tiến tới, không quên ho hắng hai tiếng: "Khụ khụ..." sau đó đổi lấy cái liếc mắt đầy căm tức của Hạ Khả Khả.
Bất quá lão Hạ vẫn bất động, đàn ông đều nghĩ giống nhau cả thôi, cũng sắp phải đi học rồi, đâu phải thật sự ra chiến trường, cứ tiếp tục thế này, lão Hạ cảm thấy mình sắp nhịn hết nổi rồi.
"Kiều Dụ à, đi đại học Yến Bắc nhất định phải học thật giỏi, ừm, tuyệt đối không được phụ lòng cơ hội khó có này." Không đọc nhiều sách vở nên lão Hạ nghĩ nát óc cũng chỉ thốt ra được câu khích lệ thế này.
"Yên tâm đi chú, chuyện này cháu làm tốt nhất ạ."
"Ừ!" Lão Hạ nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn về phía Kiều Hi.
Đáng ra làm mẹ cũng phải nói vài câu chứ, không thì cứ để hai đứa trẻ dính lấy nhau thế này thì không ổn.
Kiều Hi nhìn Kiều Dụ, thật lòng nói: "Ở kinh thành đừng gây chuyện, mẹ gánh không nổi đâu, mẹ vẫn muốn con được sống tốt."
"Mẹ, con có bao giờ gây chuyện đâu, mẹ yên tâm đi! Mà đừng nói đạo sư của con năng lực xử lý sự việc giỏi lắm!"
"Thôi được rồi, Khả Khả, lại đây, hành khách cũng bắt đầu xuống sân ga rồi, tí nữa tàu đến đấy." Lưu Lộ vẫy tay về phía Hạ Khả Khả.
Đúng thật, phía xa xa sân ga đã có một lượng lớn hành khách mang theo vali kéo về phía sân ga.
Hạ Khả Khả quyến luyến nhìn Kiều Dụ thêm một cái nữa, cuối cùng cũng buông tay ra, quay về bên cạnh mẹ, nhưng ánh mắt vẫn không rời Kiều Dụ.
"Vậy cậu cũng phải cố gắng lên nhé, còn hai năm rưỡi nữa, đừng đến lúc đấy không thi đậu được đại học Yến Bắc rồi lại khóc nhè đấy!" Cuối cùng cũng có thể đường hoàng dạy dỗ Kiều Dụ một câu.
"Cậu yên tâm đi! Tớ nhất định thi đậu được Yến Bắc!" Hạ Khả Khả không phục đáp trả một câu, làm cho lão Hạ chỉ cảm thấy lạnh hết cả người.
Cái gia đình này là sao vậy, hở một tý lại Yến Bắc, Yến Bắc... Con gái ông mà thi đậu đại học Yến Bắc thật thì tối thiểu ông phải làm 50 mâm chứ?
Nghĩ tới đây, thấy Kiều Dụ đi đại học Yến Bắc, thậm chí ngay cả một câu chúc mừng người ta cũng không có, vừa rồi cảnh hai đứa trẻ thân mật lại tự động nhảy ra khỏi đầu lão Hạ.
Đứa nhỏ Kiều Dụ này, có thể tự mình đi Yến Bắc đại học bằng bản lĩnh của mình thì phía sau chắc cũng phải ngậm đắng nuốt cay không ít. Ai, cũng khó khăn thật!...
Đoàn tàu rốt cuộc cũng dừng lại trong sự lo lắng muộn phiền của gã đàn ông thô lỗ mà ruột mềm là lão Hạ.
Kiều Dụ soát vé lên tàu, được nhân viên phục vụ hướng dẫn để hành lý xong xuôi, vẫy tay về phía cửa sổ, cửa xe liền đóng lại.
Tàu cao tốc không chỉ nhanh mà tỷ lệ chính xác cũng rất cao, chỉ dừng lại ở ga nam Tinh Thành ba phút, như vậy cũng tốt, hiệu suất cao luôn có thể làm dịu nỗi buồn ly biệt kéo dài. Chỉ là khi xe vừa chuyển bánh, nhìn thấy Hạ Khả Khả từ ngoài cửa sổ bỗng dưng thấy mắt cô lại có những giọt nước không ngừng chảy xuống, làm Kiều Dụ cảm thấy hơi xúc động.
Thôi được rồi, người cuối cùng còn nhớ tới cậu vẫn có thêm một người.
Haizz...
Làm một người đàn ông ưu tú, quá khó khăn!
Vừa hung hăng phẩy phẩy tay về phía cửa sổ, cho đến khi không còn thấy sân ga nữa, Kiều Dụ mới lấy laptop ra từ trong túi, thoải mái nửa tựa vào ghế hạng thương gia êm ái như ghế massage, cậu đột nhiên cảm thấy lời của Dư Vĩ hôm đó có lẽ không chỉ đơn giản là khoe khoang bản thân ưu tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận