Kiều Dụ liên tục gật đầu, vẻ mặt vô tội như một đứa trẻ con. "Thật mà! Sư gia gia, là con vừa mới đột nhiên nghĩ ra thôi." Viên lão cười, nói: "Vậy được, ngươi về trước đi ngẫm lại cho hoàn chỉnh quá trình chứng minh, tốt nhất tranh thủ thời gian sửa sang lại. Đừng để linh cảm lãng phí, sau đó ta sẽ chọn một ngày để ngươi lên chủ giảng, chúng ta sẽ chuẩn bị bàn ghế tốt cho ngươi, ngươi cứ mạnh dạn lên nói, không cần sợ." Kiều Dụ lập tức gật đầu. Hắn vốn dĩ cũng không có gì không dám, hiện tại có Viên lão nói câu này, lại càng thoải mái. "Còn nữa, mặc kệ ý tưởng của ngươi là đúng hay sai, nhớ tìm một lúc mời Phan giáo sư đi ăn một bữa cơm. Ta sẽ giúp ngươi đặt lịch, để cảm tạ Phan giáo sư." "Không thành vấn đề, sư gia gia, vậy con về trước." Kiều Dụ liên tục gật đầu, sau đó trực tiếp đứng lên vụng trộm chạy đi. Lão tiên sinh nói rất đúng, tiếp theo công đoạn chứng minh vẫn phải tự mình mình làm thôi. Hiện tại bị các vị giáo sư kia gọi lên gọi xuống, Kiều Dụ cũng không còn gì để nói thêm. Giống như hắn vừa mới trình bày, bây giờ chỉ mới dựng được một phản ví dụ, còn quá trình luận chứng cụ thể thì phải suy nghĩ cẩn thận lại, vẫn là câu nói đó, chứng minh toán học tuyệt đối không thể có lỗ hổng Logic. ... Kiều Dụ đi rồi, buổi thảo luận thậm chí tranh luận trên bục giảng vẫn tiếp tục. Dưới đài cũng có những giáo sư không lên tham gia thảo luận trên bục giảng mà nhìn thấy Kiều Dụ lén lút chạy đến cạnh Viên lão, hai người nhỏ giọng nói vài câu rồi đứa trẻ kia khúm núm như mèo, lén lút chạy đi, trong lòng đại khái là hâm mộ. Một số giáo sư khác thì cầm điện thoại thông qua các ứng dụng nhắn tin để cùng nhau thảo luận, nghiên cứu phản ví dụ mà Kiều Dụ vừa đưa ra. Tóm lại, lúc này trong phòng họp mọi nơi đều ồn ào. Nhất là trên bục giảng, thanh âm càng lúc càng lớn. Trên bảng đen, ngoài hai phương trình Kiều Dụ để lại, các dòng suy luận bên cạnh thì xóa đi viết lại, viết rồi lại xóa, đã thay đổi qua mấy lượt. Dưới đài, Viên lão cứ như vậy trên mặt nở nụ cười, lẳng lặng nhìn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, giống như đang nhớ lại một thời gian tươi đẹp đã qua. Phan Kính Nguyên cũng đứng trên bục giảng, im lặng quan sát, việc ông lên đây là vì có quá nhiều người đứng chắn mất tầm nhìn đến bảng đen. Thỉnh thoảng cũng có người đến nói chuyện nhỏ với ông vài câu, nhưng ông chỉ khẽ lắc đầu, không đáp lời. Thật ra mà nói, ông có lẽ là người duy nhất ở hiện trường theo kịp mạch suy nghĩ của Kiều Dụ, dù sao Kiều Dụ vẫn luôn nghiên cứu và thảo luận một loạt vấn đề với ông, nhưng lúc này ông lại không muốn nói gì cả. Không chỉ là vì sáu năm tâm huyết bị một thiếu niên mười sáu tuổi tìm ra lỗ hổng, nên cảm thấy đắng chát, mà mấu chốt là thiếu niên này chỉ mất khoảng một tháng là làm được! Điều này làm ông bỗng cảm thấy những việc trước đây mình đã làm, đều không còn chút cảm giác thành tựu nào. Ai, mệt mỏi trong lòng! ... Ra khỏi phòng họp Kiều Dụ cũng không có thời gian để bận tâm đến tâm trạng của các giáo sư vẫn còn ở lại hiện trường. Đầu óc của hắn không ngừng hoạt động, một mặt muốn suy nghĩ làm sao để chứng minh hoàn chỉnh, mặt khác hắn còn phải suy nghĩ có phương pháp gì có thể giải quyết được vấn đề mà chính mình đã đặt ra. Loại vấn đề này chỉ cần tìm được một phản ví dụ thì Kiều Dụ cảm thấy có thể tìm ra rất nhiều phản ví dụ khác, đến mức làm định lý không còn hiệu lực. Tỷ như sau khi đã khai thông mạch suy nghĩ, những điểm kỳ dị tương tự mà kết cấu tọa độ cục bộ của nó lại sinh ra vô vàn nhiễu loạn cao giai trong quá trình phân giải thông thường. Như vậy các mô hình p-adic hoặc kết cấu hình xương sống ở những điểm kỳ dị này biểu hiện ra những đặc tính phân dạng, căn bản là không có cách dùng một số hữu hạn các mô hình cục bộ để miêu tả hết được tính phức tạp của nó. Do đó các hàm số suy ra như thế nào cũng không thể thỏa mãn được tính thống nhất trong phạm trù đồng luân. Không thể đẳng cấu, định lý liền không có cách nào thành lập được. Đương nhiên cũng có thể tiếp tục đưa ra các điều kiện hạn chế để loại bỏ phản ví dụ này. Nhưng nếu làm như vậy thì cái gọi là thành quả đã chứng minh về hình học phỏng đoán Lãng Lan Tư cũng sẽ giảm bớt tầm ảnh hưởng đi rất nhiều. Dù sao một định lý mà không thể được thiết lập hoàn toàn trong bối cảnh hình học trơn tru, ứng dụng vào thực tế sẽ bị hạn chế rất nhiều. Chỉ là làm thế nào để vá được chỗ sơ hở này, so với việc tìm ra nó thì khó hơn rất nhiều. Chuyện này cũng giống như trong thực tế, phá hoại lúc nào cũng dễ hơn là xây dựng. Kiều Dụ tạm thời không biết phải làm gì, nhưng hắn có thể sắp xếp lại một số mạch suy nghĩ. Nếu như có thể tìm ra giải pháp thì cũng có thể công bố vào thời điểm thích hợp. Tóm lại, tự đặt ra câu hỏi cho mình rồi tự giải đáp, vốn là một hình thức học tập. Đương nhiên, lúc này tâm trạng Kiều Dụ vẫn rất hưng phấn. Trận đấu trí đỉnh cao này, hắn đã thắng được một nửa ván, sau đó vấn đề sẽ ném đến cho đội ngũ chứng minh phỏng đoán hình học Lãng Lan Tư, chờ sau khi hắn công bố toàn bộ quá trình chứng minh thì cứ xem đối phương có giải quyết được vấn đề này trong thời hạn đã định của bọn họ không. Đáng tiếc, loại trò chơi này trong thực tế chỉ là đánh theo lượt, không có kích thích như game FPS hay MOBA. Nhưng thực ra điều đó không quan trọng. Vui vẻ trở về phòng mình, Kiều Dụ duỗi lưng một cái, vừa định bật máy tính lên thì có tiếng gõ cửa. Kiều Dụ lại đứng dậy mở cửa, thì ra Trần sư huynh đang đứng bên ngoài. Cũng đúng thôi, Kiều Dụ có thể thấy ánh mắt của sư huynh nhìn mình rất quái dị, hơn nữa còn không nói lời nào, cứ nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, lại càng thêm quái dị. Kiều Dụ theo bản năng sờ sờ mặt, trơn bóng non nớt, tuy rằng hôm nay thật sự hắn có dùng sữa rửa mặt, nhưng cũng không đến nỗi đẹp trai đến mức làm sư huynh kinh ngạc chứ? "Vậy, Trần sư huynh, trên mặt ta có gì à?" Kiều Dụ hỏi một câu. Trần Trác Dương lắc đầu, nói: "Không phải, tiểu sư đệ, hôm nay em lại nổi danh quá rồi đấy!" Cái giọng điệu kia, hoàn toàn không che giấu được vẻ ghen tị. Kiều Dụ lập tức phản bác: "Không phải, sư huynh. Tuy rằng quan hệ của chúng ta rất tốt, nhưng nếu huynh nói xấu về em, thì em cũng sẽ tố cáo tội phỉ báng đấy. Em là một người đàng hoàng, làm sao có thể làm loạn được? Huynh cứ đi hỏi đội huấn luyện IMO xem, có ai mà không biết Kiều Dụ em luôn đóng vai trò thấp nhất!" Trần Trác Dương nhìn Kiều Dụ, ghen ghét nói: "Đừng giả bộ nữa, vừa rồi khi anh đang cùng lão bản thương lượng việc biện hộ tốt nghiệp, thầy Đàm ở trung tâm nghiên cứu đã gửi một video tới, là cảnh em lên giảng đường trình bày với một phòng giáo sư. Lão bản xem say sưa ngon lành, xem xong còn nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng mà điều làm anh khó chịu nhất không phải điều này, lão bản còn gửi cái video mà em làm náo động cho anh! Bảo anh xem cho kỹ cách em đã làm như thế nào! Với lại, tiểu sư đệ, hôm nay có phải báo cáo của em đâu mà?" Trần thuật đầy oán niệm. Quả nhiên, con người vẫn sợ nhất so sánh. Kiều Dụ có thể tưởng tượng ra cái hình ảnh đó, vốn là sinh viên và lão sư kính trọng nhau, mặt đối mặt thảo luận về chuyện tốt nghiệp. Phải biết đối với những sinh viên ưu tú của Điền Ngôn Chân thì cơ hội này vô cùng hiếm có. Có lẽ vì Trần Trác Dương vẫn luôn ở lại trung tâm nghiên cứu làm mấy việc vặt, thêm cả Kiều Dụ có giúp anh ta nói vài lời, nên mới có được cơ hội này. Còn đối với những thiên tài khác bình thường thì mấy chuyện này chắc chỉ qua Wechat vài ba câu là xong rồi. Vốn dĩ nên là một kỷ niệm tươi đẹp, kết quả lại bị một cái video làm thay đổi, quả thật là một chuyện đáng buồn. Nhưng mà Kiều Dụ cảm thấy chuyện này hoàn toàn không liên quan đến hắn, Trần sư huynh nên trách thầy Đàm đã gửi video mới phải chứ... Nhưng thấy bộ dạng thất vọng của Trần Trác Dương, Kiều Dụ cũng không nói ra những lời thoái thác trách nhiệm kia, nghĩ ngợi rồi rất thẳng thắn khích lệ nói: "Sư huynh à, thực ra huynh không thấy rằng so với em, huynh chỉ là thiếu một chút tự tin sao?" Trần Trác Dương buồn bã nói: "Chỉ thiếu chút tự tin thôi sao?" Kiều Dụ chém đinh chặt sắt nói: "Đương nhiên rồi! Huynh không đi tham gia buổi tọa đàm hôm nay, nếu huynh đi thì chắc cũng có ý tưởng, mà đã có ý tưởng thì càng nên nói lớn ra. Nên là huynh thực sự chỉ thiếu tự tin thôi. Còn em không có gì khác, chỉ là đủ tự tin."