Đỉnh Phong Học Phách

Chương 130: Cái này so với ta cháu trai ruột thân thiết hơn! (2)

Chương 130: Cái này còn thân thiết hơn cháu trai ruột của ta! (2)
Thế giới này, ngoài việc dựa vào quan hệ m.á.u mủ để có được vốn liếng, thì có vinh quang nào có thể dễ dàng đạt được? Một đám học sinh chỉ vì muốn nghỉ ngơi một ngày mà than khổ, vậy có nghĩ đến những người năng lực hơn họ, vẫn đang âm thầm phấn đấu không?
Lý Lập Hành nhận thấy lão nhân có chút cảm khái, liền đúng lúc xin phép: “Viên lão, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Ừ, cậu đi đi.” Lão nhân khẽ gật đầu.
Nhìn theo Lý Lập Hành quay người rời đi, lão nhân lúc này mới đeo lại kính mắt, bắt đầu xem xét kỹ quá trình chứng minh của Kiều Dụ, cùng với quá trình bổ túc của Lý Lập Hành và Ronald hai vị giáo sư.
Quá trình rất đặc sắc! Nhưng điều khiến người khác chú ý nhất vẫn là sáu dòng luận chứng ngắn gọn mà tinh diệu của Kiều Dụ. Trực tiếp xây dựng một hệ thống Logic tinh diệu và chặt chẽ, thể hiện mối quan hệ sâu sắc giữa hàm số toàn cục và các biến đổi nhóm. Thông qua định nghĩa tính bất biến của tầng Huệ Đặc Khắc, rõ ràng dẫn vào tính chất tầng đặc thù, rồi thông qua phép chiếu để xác nhận tính bất biến của nó. Vận dụng nguyên lý co vào phạm trù hóa, đã chứng minh được tính đồng nhất của phép chiếu, cuối cùng liên kết hàm số toàn cục với tầng Huệ Đặc Khắc, cho thấy sự hài hòa thống nhất giữa các cấu trúc toán học.
Thảo nào Lý Lập Hành liên tục khen ngợi Kiều Dụ t.h.i.ê.n phú, bởi vì trong đó điều đáng ngưỡng mộ nhất chính là tư tưởng toán học được thể hiện, trừu tượng mà ngắn gọn, giống như một thanh k.i.ế.m cắm thẳng vào trọng tâm vấn đề. Khiến lão nhân cũng không nhịn được vỗ bàn tán thưởng.
Sau khi xem xong, lão nhân cầm điện thoại di động lên nhìn. Tiểu gia hỏa này có chuyện gì cũng báo cáo, đạt thành tích lớn như vậy mà không tìm hắn xin c.ô.ng? À... đây là sợ mình lại khen khiến nó kiêu ngạo sao?
Đang có ý định hỏi trên Wechat, đột nhiên ý nghĩ chợt lóe, liền đứng dậy khỏi vị trí, đi ra khỏi văn phòng.
“Chuẩn bị xe, đưa ta đến Trung tâm nghiên cứu Toán học Quốc tế đối diện một chuyến.”
“Hả? Viên lão, Trung tâm Nghiên cứu Toán học Quốc tế Yến Bắc ạ?”
“Đối diện còn có cái nào khác à?”
“Cái này... có cần thông báo trước với bên kia không ạ?”
“Không cần, ta chỉ tùy t.i.ệ.n qua xem thôi.” Lão nhân khoát tay, cự tuyệt.
Điền Ngôn Chân còn có thể đến Hoa Thanh, hắn có lý gì không thể đến Yến Bắc?...
Nửa giờ sau, Viên lão xuất hiện ở cổng Trung tâm Nghiên cứu Toán học Quốc tế Yến Bắc.
Thong thả bước vào đại môn trung tâm nghiên cứu, Viên Chính Tâm hơi do dự. Kiều Dụ thì có nói là ở một góc nào đó trong trung tâm nghiên cứu, nhưng không nói vị trí cụ thể. Đang lo không biết có nên gọi điện thoại cho tiểu tử kia ra đón không, thì vừa vặn có người nh.ậ.n ra.
"Viên lão?"
Viên Chính Tâm nghiêng đầu nhìn, thấy một người ăn mặc giống một giáo sư trẻ tuổi.
“Ừm, đúng là ta, xin hỏi cậu là?”
“Viên lão, chào ngài, tôi là Tiết Tùng, phó giáo sư trung tâm nghiên cứu.”
Đúng vậy, người nhận ra Viên Chính Tâm giáo sư chính là Tiết Tùng. Hắn đang định ra ngoài làm chút việc, vừa tới cửa liền thấy Viên Chính Tâm đứng ở đó.
“À, Tiết giáo sư, cậu khỏe. Ta nghe Kiều Dụ nhắc tới cậu, cậu trước kia ở Đại học Dư Giang?” Viên Chính Tâm gật đầu nhẹ, hỏi.
“Vâng, cũng mới đến đây năm nay.” Tiết Tùng có chút thấp thỏm đáp. Hắn không biết Kiều Dụ đã giới thiệu mình với vị lão nhân trước mắt như thế nào. Nếu như tiểu tử Kiều Dụ kia nói ra lý do hắn bái Điền Ngôn Chân làm thầy, Tiết Tùng cảm thấy lão nhân có lẽ sẽ không chào đón hắn lắm.
Đương nhiên, Tiết Tùng thấy cái này cũng không thể trách hắn được. Lúc đó trong điện thoại hắn chỉ có phương thức liên lạc của Điền Ngôn Chân, chứ không có Viên Chính Tâm. Nếu có thì, hắn có thể đã làm như Kiều Dụ, gửi luận văn ngày đó làm hai bản, rồi xem vị đại lão nào sẽ để ý tới đồ đệ như vậy.
Cũng may, lão nhân không có biểu hiện gì khác thường, chỉ cười nói: “Không tệ, ta nghe Kiều Dụ nói cậu đã chỉ bảo nó rất nhiều, cậu vất vả rồi.”
Tiết Tùng vội vàng đáp: “Thật ra Kiều Dụ không cần chỉ gì nhiều, tôi chỉ giúp cậu ấy hoạch định một chút tương lai thôi. Đúng rồi, lần này ngài đến là tìm viện sĩ Điền ạ? Tôi đưa ngài qua đó.”
Viên Chính Tâm lắc đầu: “Không cần, ta chỉ đến thăm Kiều Dụ thôi. Ta nghe nhóc nói nó ở bên này, đến xem hoàn cảnh nó ở thế nào. Nếu Tiết giáo sư không bận, thì tiện đường đưa ta qua chỗ Kiều Dụ xem một chút được không?”
"Thong thả, thong thả, ngài đi th.e.o tôi.” Nói rồi, Tiết Tùng liền dẫn lão nhân đi về phía tòa nhà nằm khuất ở góc trung tâm nghiên cứu, nơi Kiều Dụ ở.
“Đúng rồi, trước khi đến, ngài không thông báo trước cho cậu ấy một tiếng sao?” Vừa đi Tiết Tùng vừa hỏi. Nếu sớm thông báo, tiểu tử này còn không ra đón tiếp một chút, coi như quá đáng rồi. Để lúc nào đó hắn phải nghiêm khắc p.h.ê bình tiểu tử này.
"Không có, ta đột nhiên nổi hứng, với lại từ khi bên này xây xong, ta còn chưa qua xem lần nào.” Lão nhân vừa nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, vừa đáp.
“À, vậy thì không biết cậu ấy có ở đó không nữa. Kiều Dụ gần đây hay đi nghe một vài buổi giảng.”
"Không sao, cứ đi xem trước đã, không có ở đây thì tính sau."
“Vâng.” Sân nhỏ cũng không lớn, dù Tiết Tùng cố tình chậm bước chân thì cũng không mấy chốc đã đến trước tòa nhà Kiều Dụ ở.
Nhìn qua cửa sổ, thấy thiếu niên trong phòng đang chăm chú đọc sách, Tiết Tùng coi như nhẹ nhõm. Tiểu tử này không ra ngoài là tốt rồi. Tuy lão nhân miệng nói không để ý, nhưng vất vả lắm mới tới một lần, mà lại hụt thì trong lòng ít nhiều vẫn sẽ thất vọng mà?
“Chính là chỗ này.” Tiết Tùng dừng chân, chỉ vào căn phòng nhỏ.
Viên Chính Tâm khẽ gật đầu, thật ra ông vừa nãy đã thấy rồi, dù không phải ở trong phòng làm việc của ông, nhưng nhìn qua cửa sổ là thấy được Kiều Dụ lúc đọc sách vẫn nghiêm túc như vậy. Không đi học, trong tình huống không ai giám sát, mà vẫn chọn tự đọc sách, còn có thể tự giác như vậy. Nhất là vào lúc vừa đạt được thành tích mà vẫn giữ được tâm thái này, không tranh công, không kiêu ngạo, tĩnh lặng tự nhiên. Vẫn duy trì khát vọng tri thức và lòng cầu tiến... Mức độ này, ngay cả một vài giáo sư của Hoa Thanh cũng không bì được. Mới có chút thành tích liền đắc chí, tổ chức ăn mừng linh đình, còn mời ông tới nữa chứ... Khoảng cách giữa người với người sao lại lớn đến thế này chứ?
...
Kiều Dụ đang đọc sách say sưa, chắc chắn không thể nghĩ đến, sư gia gia của mình ngoài phòng đang không ngớt lời khen cậu đến cả vạn lần. Thậm chí có người còn bị ông gh.é.t bỏ nhiều hơn.
Thật đấy, hôm nay cậu vốn định ra ngoài ăn mừng một chút rồi tiện giải quyết một vấn đề khó, ai ngờ Dư Vĩ đột nhiên xông tới, khoe ra một tràng cái sự giàu có của phú nhị đại, khiến cậu mất hết hứng thú mà ở yên. Dù sao người ta cũng phải có lúc thư giãn chứ, mới tốt. Nhưng có đôi khi lại trùng hợp như vậy. Nhất là với người như Viên Chính Tâm mà nói, đôi mắt nhìn đời thấu suốt của ông sớm đã chán ngán những lời đảm bảo. Đa phần thời gian ông chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, cho dù tốt hay xấu.
"Cốc cốc cốc." Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khiến Kiều Dụ tỉnh khỏi trạng thái đọc sâu, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, rồi lập tức đứng dậy mở cửa.
"Ồ, sư gia gia, Tiết giáo sư, sao hai người lại đi cùng nhau vậy?"
Mở cửa ra, Kiều Dụ ngạc nhiên hỏi. Lão Tiết đến chỗ của cậu thì là chuyện bình thường, nhưng Viên lão thì khác rồi. Điểm này có thể thấy được từ việc sư huynh Trần ở trung tâm nghiên cứu đợi 5 năm mà chưa một lần gặp sư gia gia, biết rằng tình huống này hiếm thấy đến mức nào.
“Viên lão đến thăm em, vừa hay anh gặp ở cửa, liền đưa tới luôn.” Tiết Tùng giải thích.
“À, thì ra là vậy. Sư gia gia, Tiết giáo sư, mời mau vào.” Kiều Dụ vội vàng nhường chỗ.
“Ta chỉ đưa Viên lão tới thôi, buổi chiều còn bận chút việc, ta không vào đâu, cậu cứ tiếp Viên lão cho tốt. Viên lão, ta xin phép đi trước.” Tiết Tùng vội vàng nói.
Sư gia gia và đồ tôn nói chuyện, vui vẻ hòa thuận, hắn là người ngoài nên dù không có việc gì cũng không nên ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận