Đỉnh Phong Học Phách
Chương 02: Cấp cao ăn cướp, có thể dùng truyền thụ tri thức phương thức!
Chương 02: Cướp bóc cấp cao, có thể dùng phương thức truyền thụ tri thức! Trường trung học số Một Tinh Thành, văn phòng tổ bộ môn toán học của khối trung học phổ thông.
Lan Kiệt ngồi trước bàn làm việc, nhìn thiếu niên gầy gò đối diện, trong đầu vẫn còn nhớ lại tình cảnh vừa xảy ra ở quán net. Rõ ràng, hắn không thấy tên nhóc tên Kiều Dụ này có gì đáng sợ. Dù hắn đã biết từ Mã Vũ Phi rằng tên này chỉ là học sinh lớp ba trung học cơ sở, nhưng người ta căn bản không thèm để ý hắn, thậm chí còn suýt chút nữa xảy ra xung đột! Cuối cùng Lan Kiệt đành phải dùng chiêu bài mạnh nhất. Nếu Kiều Dụ vẫn không ngoan ngoãn, hắn sẽ lập tức gọi điện đến cục văn hóa khiếu nại việc quán net nhận trẻ vị thành niên lên mạng, sau đó mang theo ảnh của cậu ta đến nhắc nhở tất cả các quán net lân cận không được chứa chấp, cuối cùng mới khiến tên nhóc trông có vẻ gầy yếu này chịu khuất phục. Vì thế, hắn thậm chí quyết định tạm thời không gọi điện thoại khiếu nại quán net kia, chỉ mang theo ba học sinh trước khi đi dùng điện thoại chụp lại tên quán net — quán net hẻm hoa quế.
Nghĩ đến những chuyện này, hắn lại theo bản năng nhớ tới lúc mình kéo tên nhóc này đi, cậu ta vẫn không quên nhặt những thứ lộn xộn trên bàn. Rồi hắn vô ý thức liếc qua túi đồ của thiếu niên, chà, tên nhóc này đúng là không sợ thầy giáo mà!... Trầm mặc hồi lâu, sau khi cho ba học sinh đủ áp lực, Lan Kiệt cuối cùng thu ánh mắt từ gương mặt gầy gò, tái nhợt kia về, bình tĩnh nhìn Mã Vũ Phi và Lư Gia, nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Hai học sinh ưu tú nhất khối phổ thông liếc nhìn nhau, Mã Vũ Phi hoạt bát hơn lúng búng nói: “Dạ, là hồi tuần trước, thầy giao cho tụi em một bài toán sau khi học bồi dưỡng Olympic, em và Lư Gia không giải ra, liền nghĩ tối tự học trốn ra quán net xem có tìm được đáp án trên mạng không. Kết quả trên mạng không có. Sau đó lúc tụi em mở máy đúng ngay bên cạnh Kiều ca, à không, Kiều Dụ, cậu ấy liền tiện thể giảng cho tụi em một lần, thế là bài đó làm được. Về sau tụi em cứ gặp bài nào không hiểu là lại đến quán net hỏi cậu ấy.” Rõ ràng trong lòng vẫn gọi Kiều ca, Kiều ca, không hề có áp lực tâm lý. Nhưng trước mặt thầy giáo hai đứa bé vẫn còn ngại, không dám gọi Kiều ca, đành phải gọi thẳng tên.
Lan Kiệt lại chuyển ánh mắt sang Kiều Dụ. So với bạn bè đồng trang lứa lớp ba, cậu nhóc này trông gầy gò hơn hẳn. Có lẽ vì ít khi ra nắng mà gương mặt tái nhợt của cậu rất bình thản, thậm chí có chút khinh thường, rõ ràng là chẳng hề quan tâm đến những gì hai người kia đang nói. “Vậy em nói xem, em là học sinh lớp nào lớp ba, chủ nhiệm lớp là ai? Không lo học buổi tối, chạy ra quán net chơi game, chuyện này thầy giáo của em có biết không?”
“Lớp 13, chủ nhiệm lớp là thầy Viên, em không cần học buổi tối.” Kiều Dụ biết mình không thể tránh, dứt khoát nói. Nếu không phải tên này đe dọa muốn khiến tất cả quán net quanh đây không cho cậu lên mạng, Kiều Dụ tuyệt đối không ngoan ngoãn đứng ở đây thế này. Nhưng hết cách, cậu biết, với việc danh tính đã bị bại lộ, cậu có trốn cũng chắc chắn sẽ bị thầy cô trong trường tìm tới, rất phiền phức. Sớm biết thế đã không tham chút tiền sinh hoạt ít ỏi của mấy tên học sinh cấp ba này.
"Cái gì? Lớp 13?" Lan Kiệt ngẩn người. Tuy hắn là giáo viên cấp ba, nhưng khu trung học cơ sở và khu phổ thông của trường cũng chỉ cách nhau một cái sân, các loại tình hình hắn đều biết. Năm nay khối lớp 3 của trường có tất cả 13 lớp. Ba lớp đầu lần lượt là một lớp mũi nhọn và hai lớp bồi dưỡng, mỗi lớp 40 người. Lớp 4 đến 12 là các lớp đại trà, lớp 13 “đinh” cuối cùng này là nơi tập trung học sinh yếu kém. Dù hình thức chia lớp như này bị cấm nhưng trong tình hình áp lực thi vào cấp 3 ngày càng lớn, tất cả các trường đều sẽ phân loại học sinh. Hơn nữa, khối trung học cơ sở vốn không có học buổi tối. Nhưng do áp lực học hành lớn nên cho phép 120 học sinh đứng đầu năm được tự nguyện học thêm buổi tối. Học sinh lớp đại trà nếu muốn học thêm phải làm đơn xin với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm đồng ý thì mới được lên học. Tuy nói là phải xin phép, nhưng vì đối với phụ huynh học sinh việc học buổi tối là miễn phí, đối với thầy cô giáo thì một lớp cũng vậy, mà một người cũng vậy. Nên cơ bản các lớp từ 1 đến 12 đều đăng ký học. Chỉ có lớp 13 là lớp bị bỏ mặc, không cần học thêm buổi tối, dù sao lũ trẻ lớp này cũng không có khả năng thi đỗ lên cấp 3. Dù sao điểm môn địa lý và sinh học năm lớp hai thi cấp thành phố cũng đã thất bại rồi, tổng điểm hai môn 40, các chương trình học sinh kém này chỉ được 30, 40 thậm chí thấp hơn. Với tình hình thi vào cấp 3 khốc liệt hiện nay, bọn trẻ đã tự cắt đứt con đường vào phổ thông trung học. Tổng điểm thi cấp 3 của Tinh Thành là 700, dựa theo tình hình năm trước, phải được ít nhất 610 điểm mới có cơ hội vào phổ thông, mà điểm hai môn địa và sinh học đã chiếm 80 điểm… Nhưng điều khiến Lan Kiệt không ngờ là, một tên nhóc lớp ba vừa chơi game vừa có thể dễ dàng giải được bài toán hóc búa làm khó cả tuyển thủ Olympic thế giới, thế mà lại chui vào lớp 13? Tên nhóc này đúng là nghịch thiên! Sao thế, chẳng lẽ bây giờ lại lưu hành kiểu lên trung cấp rồi nghịch tập sao?
“Đúng vậy, lớp 13, nên không cần học thêm buổi tối, thầy Lan, nếu không có chuyện gì thì em đi trước. Lần sau em sẽ không giúp hai cậu ta giải đề nữa.” Thấy cái tên thích lo chuyện bao đồng này ngơ ngác, Kiều Dụ nói một câu rồi định chuồn. “Đứng lại!” Lan Kiệt nghiêm nghị nói, rồi trừng mắt nhìn hai người khác đang lo lắng bất an nói: “Hai em về lớp chuẩn bị học buổi tối đi.”
“Chào thầy Lan.” Hai người nhẹ cả người vừa định cúi đầu rời đi thì lại bị Lan Kiệt gọi giật lại: “Chờ một chút.” Hai người khựng lại, sợ sệt nhìn về phía Lan Kiệt. “Thầy thấy tối hai đứa chỉ gặm hai cái bánh bao, có phải là tiền sinh hoạt đều cho tên nhóc kia hết rồi không?” Lan Kiệt hỏi một câu. Nhìn thấy mặt mày tiu nghỉu của hai đứa trẻ, Lan Kiệt thở dài trong lòng, nói: “Được rồi, thầy cho hai đứa mượn tạm mỗi đứa 100 tệ, tự mà đi mua phiếu ăn hay làm tiền tiêu vặt, tối nhớ ăn chút gì vào, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe. Sau này đừng có làm mấy chuyện như thế nữa.” Nói xong, Lan Kiệt mở ngăn tủ tốt nhất của bàn làm việc, lấy ra hai tờ giấy bạc màu hồng đưa tới. Trường học không cho phép mang điện thoại, học sinh cũng không có cách nào dùng di động để thanh toán, cho nên trong bàn làm việc của Lan Kiệt luôn có một ít tiền mặt dự phòng.
"Cảm ơn thầy Lan."
"Đi đi."
Nhìn theo hai người rời đi, lại nhìn Kiều Dụ im lặng, mặt mày khó coi, Lan Kiệt thở dài trong lòng, rồi lục lọi ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu vàng. Đây là sổ liên lạc nội bộ do trường in, bên trong ghi chép số điện thoại liên lạc của các phòng ban và số điện thoại nội bộ của giáo viên. Giáo viên mới vào trường sẽ được phát một thẻ điện thoại, sau khi nhập vào hệ thống, các số điện thoại nội bộ chỉ cần nhập bốn số cuối là có thể thực hiện cuộc gọi miễn phí, thẻ này nhất định phải dùng, dù sao cái nghề giáo viên cũng rất đặc thù, lúc nào khẩn cấp cũng cần phải liên lạc được.
Rất nhanh Lan Kiệt đã tìm thấy số điện thoại của thầy Viên dạy lớp ba, giáo viên ngữ văn Viên Viện, hắn còn có chút ấn tượng, đã từng đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện. Năng lực quản lý chắc không tệ, còn trình độ dạy học thì phải bàn sau. Nói thẳng ra thì, giáo viên làm chủ nhiệm ở lớp cuối thường là người có tài năng nhất định, nhưng cũng có nhược điểm rõ ràng. "Alo, thầy Viên à, tôi là Lan Kiệt, tổ toán trường phổ thông."
Với tư cách là tổ trưởng bộ môn toán của khối phổ thông, Lan Kiệt trong trường cũng có chút danh tiếng, đầu dây bên kia rất nhanh đã có phản hồi nhiệt tình: "A, thầy Lan à, chào thầy, có việc gì không?" "Là thế này, hôm nay tôi bắt được một học sinh tên Kiều Dụ ở quán net hẻm hoa quế, cậu ta nói là học sinh lớp thầy, tôi đang giữ cậu ta ở phòng làm việc, thầy xem có tiện qua đây một chút không, tôi muốn hỏi rõ thêm về tình hình của học sinh này."
"À? Kiều Dụ? Không phải mẹ nó nhắn wechat nói nó ốm, xin nghỉ hai ngày rồi sao? Nó chạy ra quán net bị thầy bắt được à? Chờ một lát, tôi qua liền."
Cúp điện thoại, nhìn cái tên thiếu niên trước mặt, vẻ mặt không cầu gì, Lan Kiệt thật sự hết cách rồi. Lượng tin tức này lớn quá, cái gia đình này kiểu gì vậy? Mẹ xin phép cho con nghỉ ốm để con trốn học đi chơi net? Cảm giác như tên này căn bản không phải là tan học mới đi, mà là cả ngày ngâm ở quán net? Bảo sao phải lừa học sinh cấp 3 để cậy net, tiêu như thế này thì tiền đâu mà cho đủ!
Lan Kiệt ngồi trước bàn làm việc, nhìn thiếu niên gầy gò đối diện, trong đầu vẫn còn nhớ lại tình cảnh vừa xảy ra ở quán net. Rõ ràng, hắn không thấy tên nhóc tên Kiều Dụ này có gì đáng sợ. Dù hắn đã biết từ Mã Vũ Phi rằng tên này chỉ là học sinh lớp ba trung học cơ sở, nhưng người ta căn bản không thèm để ý hắn, thậm chí còn suýt chút nữa xảy ra xung đột! Cuối cùng Lan Kiệt đành phải dùng chiêu bài mạnh nhất. Nếu Kiều Dụ vẫn không ngoan ngoãn, hắn sẽ lập tức gọi điện đến cục văn hóa khiếu nại việc quán net nhận trẻ vị thành niên lên mạng, sau đó mang theo ảnh của cậu ta đến nhắc nhở tất cả các quán net lân cận không được chứa chấp, cuối cùng mới khiến tên nhóc trông có vẻ gầy yếu này chịu khuất phục. Vì thế, hắn thậm chí quyết định tạm thời không gọi điện thoại khiếu nại quán net kia, chỉ mang theo ba học sinh trước khi đi dùng điện thoại chụp lại tên quán net — quán net hẻm hoa quế.
Nghĩ đến những chuyện này, hắn lại theo bản năng nhớ tới lúc mình kéo tên nhóc này đi, cậu ta vẫn không quên nhặt những thứ lộn xộn trên bàn. Rồi hắn vô ý thức liếc qua túi đồ của thiếu niên, chà, tên nhóc này đúng là không sợ thầy giáo mà!... Trầm mặc hồi lâu, sau khi cho ba học sinh đủ áp lực, Lan Kiệt cuối cùng thu ánh mắt từ gương mặt gầy gò, tái nhợt kia về, bình tĩnh nhìn Mã Vũ Phi và Lư Gia, nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Hai học sinh ưu tú nhất khối phổ thông liếc nhìn nhau, Mã Vũ Phi hoạt bát hơn lúng búng nói: “Dạ, là hồi tuần trước, thầy giao cho tụi em một bài toán sau khi học bồi dưỡng Olympic, em và Lư Gia không giải ra, liền nghĩ tối tự học trốn ra quán net xem có tìm được đáp án trên mạng không. Kết quả trên mạng không có. Sau đó lúc tụi em mở máy đúng ngay bên cạnh Kiều ca, à không, Kiều Dụ, cậu ấy liền tiện thể giảng cho tụi em một lần, thế là bài đó làm được. Về sau tụi em cứ gặp bài nào không hiểu là lại đến quán net hỏi cậu ấy.” Rõ ràng trong lòng vẫn gọi Kiều ca, Kiều ca, không hề có áp lực tâm lý. Nhưng trước mặt thầy giáo hai đứa bé vẫn còn ngại, không dám gọi Kiều ca, đành phải gọi thẳng tên.
Lan Kiệt lại chuyển ánh mắt sang Kiều Dụ. So với bạn bè đồng trang lứa lớp ba, cậu nhóc này trông gầy gò hơn hẳn. Có lẽ vì ít khi ra nắng mà gương mặt tái nhợt của cậu rất bình thản, thậm chí có chút khinh thường, rõ ràng là chẳng hề quan tâm đến những gì hai người kia đang nói. “Vậy em nói xem, em là học sinh lớp nào lớp ba, chủ nhiệm lớp là ai? Không lo học buổi tối, chạy ra quán net chơi game, chuyện này thầy giáo của em có biết không?”
“Lớp 13, chủ nhiệm lớp là thầy Viên, em không cần học buổi tối.” Kiều Dụ biết mình không thể tránh, dứt khoát nói. Nếu không phải tên này đe dọa muốn khiến tất cả quán net quanh đây không cho cậu lên mạng, Kiều Dụ tuyệt đối không ngoan ngoãn đứng ở đây thế này. Nhưng hết cách, cậu biết, với việc danh tính đã bị bại lộ, cậu có trốn cũng chắc chắn sẽ bị thầy cô trong trường tìm tới, rất phiền phức. Sớm biết thế đã không tham chút tiền sinh hoạt ít ỏi của mấy tên học sinh cấp ba này.
"Cái gì? Lớp 13?" Lan Kiệt ngẩn người. Tuy hắn là giáo viên cấp ba, nhưng khu trung học cơ sở và khu phổ thông của trường cũng chỉ cách nhau một cái sân, các loại tình hình hắn đều biết. Năm nay khối lớp 3 của trường có tất cả 13 lớp. Ba lớp đầu lần lượt là một lớp mũi nhọn và hai lớp bồi dưỡng, mỗi lớp 40 người. Lớp 4 đến 12 là các lớp đại trà, lớp 13 “đinh” cuối cùng này là nơi tập trung học sinh yếu kém. Dù hình thức chia lớp như này bị cấm nhưng trong tình hình áp lực thi vào cấp 3 ngày càng lớn, tất cả các trường đều sẽ phân loại học sinh. Hơn nữa, khối trung học cơ sở vốn không có học buổi tối. Nhưng do áp lực học hành lớn nên cho phép 120 học sinh đứng đầu năm được tự nguyện học thêm buổi tối. Học sinh lớp đại trà nếu muốn học thêm phải làm đơn xin với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm đồng ý thì mới được lên học. Tuy nói là phải xin phép, nhưng vì đối với phụ huynh học sinh việc học buổi tối là miễn phí, đối với thầy cô giáo thì một lớp cũng vậy, mà một người cũng vậy. Nên cơ bản các lớp từ 1 đến 12 đều đăng ký học. Chỉ có lớp 13 là lớp bị bỏ mặc, không cần học thêm buổi tối, dù sao lũ trẻ lớp này cũng không có khả năng thi đỗ lên cấp 3. Dù sao điểm môn địa lý và sinh học năm lớp hai thi cấp thành phố cũng đã thất bại rồi, tổng điểm hai môn 40, các chương trình học sinh kém này chỉ được 30, 40 thậm chí thấp hơn. Với tình hình thi vào cấp 3 khốc liệt hiện nay, bọn trẻ đã tự cắt đứt con đường vào phổ thông trung học. Tổng điểm thi cấp 3 của Tinh Thành là 700, dựa theo tình hình năm trước, phải được ít nhất 610 điểm mới có cơ hội vào phổ thông, mà điểm hai môn địa và sinh học đã chiếm 80 điểm… Nhưng điều khiến Lan Kiệt không ngờ là, một tên nhóc lớp ba vừa chơi game vừa có thể dễ dàng giải được bài toán hóc búa làm khó cả tuyển thủ Olympic thế giới, thế mà lại chui vào lớp 13? Tên nhóc này đúng là nghịch thiên! Sao thế, chẳng lẽ bây giờ lại lưu hành kiểu lên trung cấp rồi nghịch tập sao?
“Đúng vậy, lớp 13, nên không cần học thêm buổi tối, thầy Lan, nếu không có chuyện gì thì em đi trước. Lần sau em sẽ không giúp hai cậu ta giải đề nữa.” Thấy cái tên thích lo chuyện bao đồng này ngơ ngác, Kiều Dụ nói một câu rồi định chuồn. “Đứng lại!” Lan Kiệt nghiêm nghị nói, rồi trừng mắt nhìn hai người khác đang lo lắng bất an nói: “Hai em về lớp chuẩn bị học buổi tối đi.”
“Chào thầy Lan.” Hai người nhẹ cả người vừa định cúi đầu rời đi thì lại bị Lan Kiệt gọi giật lại: “Chờ một chút.” Hai người khựng lại, sợ sệt nhìn về phía Lan Kiệt. “Thầy thấy tối hai đứa chỉ gặm hai cái bánh bao, có phải là tiền sinh hoạt đều cho tên nhóc kia hết rồi không?” Lan Kiệt hỏi một câu. Nhìn thấy mặt mày tiu nghỉu của hai đứa trẻ, Lan Kiệt thở dài trong lòng, nói: “Được rồi, thầy cho hai đứa mượn tạm mỗi đứa 100 tệ, tự mà đi mua phiếu ăn hay làm tiền tiêu vặt, tối nhớ ăn chút gì vào, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe. Sau này đừng có làm mấy chuyện như thế nữa.” Nói xong, Lan Kiệt mở ngăn tủ tốt nhất của bàn làm việc, lấy ra hai tờ giấy bạc màu hồng đưa tới. Trường học không cho phép mang điện thoại, học sinh cũng không có cách nào dùng di động để thanh toán, cho nên trong bàn làm việc của Lan Kiệt luôn có một ít tiền mặt dự phòng.
"Cảm ơn thầy Lan."
"Đi đi."
Nhìn theo hai người rời đi, lại nhìn Kiều Dụ im lặng, mặt mày khó coi, Lan Kiệt thở dài trong lòng, rồi lục lọi ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu vàng. Đây là sổ liên lạc nội bộ do trường in, bên trong ghi chép số điện thoại liên lạc của các phòng ban và số điện thoại nội bộ của giáo viên. Giáo viên mới vào trường sẽ được phát một thẻ điện thoại, sau khi nhập vào hệ thống, các số điện thoại nội bộ chỉ cần nhập bốn số cuối là có thể thực hiện cuộc gọi miễn phí, thẻ này nhất định phải dùng, dù sao cái nghề giáo viên cũng rất đặc thù, lúc nào khẩn cấp cũng cần phải liên lạc được.
Rất nhanh Lan Kiệt đã tìm thấy số điện thoại của thầy Viên dạy lớp ba, giáo viên ngữ văn Viên Viện, hắn còn có chút ấn tượng, đã từng đại diện trường tham gia cuộc thi hùng biện. Năng lực quản lý chắc không tệ, còn trình độ dạy học thì phải bàn sau. Nói thẳng ra thì, giáo viên làm chủ nhiệm ở lớp cuối thường là người có tài năng nhất định, nhưng cũng có nhược điểm rõ ràng. "Alo, thầy Viên à, tôi là Lan Kiệt, tổ toán trường phổ thông."
Với tư cách là tổ trưởng bộ môn toán của khối phổ thông, Lan Kiệt trong trường cũng có chút danh tiếng, đầu dây bên kia rất nhanh đã có phản hồi nhiệt tình: "A, thầy Lan à, chào thầy, có việc gì không?" "Là thế này, hôm nay tôi bắt được một học sinh tên Kiều Dụ ở quán net hẻm hoa quế, cậu ta nói là học sinh lớp thầy, tôi đang giữ cậu ta ở phòng làm việc, thầy xem có tiện qua đây một chút không, tôi muốn hỏi rõ thêm về tình hình của học sinh này."
"À? Kiều Dụ? Không phải mẹ nó nhắn wechat nói nó ốm, xin nghỉ hai ngày rồi sao? Nó chạy ra quán net bị thầy bắt được à? Chờ một lát, tôi qua liền."
Cúp điện thoại, nhìn cái tên thiếu niên trước mặt, vẻ mặt không cầu gì, Lan Kiệt thật sự hết cách rồi. Lượng tin tức này lớn quá, cái gia đình này kiểu gì vậy? Mẹ xin phép cho con nghỉ ốm để con trốn học đi chơi net? Cảm giác như tên này căn bản không phải là tan học mới đi, mà là cả ngày ngâm ở quán net? Bảo sao phải lừa học sinh cấp 3 để cậy net, tiêu như thế này thì tiền đâu mà cho đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận