Đỉnh Phong Học Phách
Chương 18: Ta có thể làm (cầu nguyệt phiếu)
Chương 18: Ta có thể làm (cầu nguyệt phiếu)
Kiều Dụ thái độ lạnh nhạt, khiến Lan Kiệt suýt chút nữa đứng hình.
Rõ ràng hôm qua còn kháng cự như vậy, hôm nay liền muốn gì được nấy rồi? Tính tình đứa nhỏ này thay đổi sao có thể nhanh như vậy?
Được thôi, chỉ có thể nói về chuyện k·i·ế·m tiền, tiểu gia hỏa này đúng là rất thành thật.
"Được, ngươi bằng lòng bỏ t·h·u·ố·c là tốt. Lịch huấn luyện lớp Olympics của trường là thứ hai, tư, sáu mỗi tuần từ bốn giờ chiều đến năm giờ rưỡi, vậy tháng này buổi chiều tiết ba ngươi không cần học nữa, trước bốn giờ đến phòng học điện tử 302 tòa nhà này là được. Lịch huấn luyện ngày nghỉ, đến lúc đó sẽ thông báo riêng."
Sau khi thu xếp lại tâm trạng, Lan Kiệt cẩn thận bắt đầu dặn dò.
Kiều Dụ gật đầu nhẹ, rồi chủ động hỏi: "Cũng chỉ có ba buổi mỗi tuần thôi sao? Bình thường ta nên xem sách gì? Ở nhà bây giờ ta chỉ có một cuốn «Introduction to Riemannian Geometry »."
"Riemannian? Ngươi xem cái đó làm gì?" Lan Kiệt ngẩn người, hỏi một câu.
"Tự học cái này không có ích gì cho t·h·i đua sao?" Kiều Dụ hỏi ngược lại.
Lan Kiệt nuốt một ngụm nước miếng, rồi dứt khoát lắc đầu, nhấn mạnh một câu: "Không có, không có một chút trợ giúp nào hết."
"À, vậy tốt rồi." Kiều Dụ cũng thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ đề thi Olympics xem ra thật sự rất đơn giản.
"Cuốn sách đó ngươi hiểu được à?" Lan Kiệt không nhịn được hỏi một câu.
Nói thật, nội dung Riemannian, lúc Lan Kiệt học thạc sĩ mới tiếp xúc chính x·á·c, nhưng cũng chỉ hiểu lơ mơ một chút, dù sao những thứ hắn học không cần phải hiểu những thứ này một cách sâu sắc.
"Không hiểu hoàn toàn." Kiều Dụ thành thật lắc đầu, nói: "Phần trước nói về các đa tạp, nghiên cứu thảo luận không gian tiếp tuyến còn được, nhưng đến phần độ lượng Riemann, liên kết và độ cong thì cảm thấy có hơi khó."
"Ngươi còn tự học qua vi tích phân, đại số tuyến tính và tô pô?" Lan Kiệt rất kinh ngạc, đây là chuyện hắn không biết.
Nếu muốn hiểu được cơ sở đa tạp Riemannian, nhất định phải học hệ th·ố·n·g các ngành học này, nếu không thì không thể nào hiểu được đa tạp trơn, không gian tiếp tuyến và trường vectơ các khái niệm.
Tương tự, nếu chưa tiếp xúc qua đại số tuyến tính, và tô pô, thì không thể hiểu không gian vectơ, ánh xạ tuyến tính, cơ sở, hệ tọa độ, tập mở, tập đóng, ánh xạ liên tục, các khái niệm đó.
Không hiểu những thứ này thì căn bản không có cách nào hiểu được cấu trúc đa tạp trong sách.
Kiều Dụ gật nhẹ đầu: "Trên m·ạ·n·g xem được khá nhiều video rời rạc, còn mượn được mấy quyển sách ở thư viện nữa."
Lan Kiệt lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Nội dung thi Toán học Olympics về hình học, chủ yếu là hình học phẳng, hình học không gian, liên quan đến hình học Euclid và hình học tam giác. Thực tế, tất cả đề Olympics, sẽ không bao hàm nội dung toán học đại học. Nhưng tình huống của ngươi bây giờ..."
Nói đến đây, Lan Kiệt do dự một chút, rồi vẫn xoay người mở ngăn tủ dưới bàn làm việc, một lát sau lôi ra ba quyển sách đưa cho cậu.
"Nếu sau khi học xong, thời gian còn nhiều, muốn nghiên cứu toán học cao cấp thì có thể xem hệ th·ố·n·g ba cuốn sách này, nếu có gì không hiểu có thể hỏi ta."
Kiều Dụ nhận sách từ tay Lan Kiệt, xem kỹ tên sách.
Một cuốn là « Nguyên lý giải tích toán học quyển 1» tác giả là Fikhtengol'ts Grigorii, cuốn thứ hai cũng là «Nguyên lý giải tích toán học» nhưng tác giả là Rudin, một cuốn khác thì là « Nhập môn đại số và lý thuyết số » tác giả họ Phùng Khắc Cần.
Sau đó Kiều Dụ lại trả lại quyển «Nguyên lý giải tích toán học quyển 1» của Fikhtengol'ts · Grigorii: "Cảm ơn thầy Lan, nhưng cuốn này không cần, giải tích toán học của ông ta tôi đã tự học qua rồi."
"Tự học rồi?" Lan Kiệt có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì thêm, cầm sách lại, nói: "Vậy em thử đọc lướt cuốn của Rudin, hai cuốn này có vài phương pháp bổ sung cho nhau."
"Dạ, thưa thầy Lan."
Lan Kiệt nhếch môi, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, nói: "À phải, thầy không rõ lắm tình hình em nắm vững toán cao cấp, em có thể đi tham gia kỳ t·h·i toàn cầu do công ty búp bê tổ chức xem sao.
Nếu có thể vào chung kết, đạt được thành tích tốt, thì có tiền thưởng. Giải vàng là ba vạn đô la, giải khuyến khích cũng có hai ngàn đô la. Trên trang web chính thức cũng có luyện tập t·h·i, tiện thể làm quen với hệ thống t·h·i, em cũng có thể tải đề thi của các kỳ trước xuống xem, kiểm tra trình độ toán học của mình."
"T·h·i mà được thưởng ba vạn đô la, chẳng phải là hơn hai trăm ngàn tiền Việt? Có phải đóng thuế không? Đổi ra tiền Việt có mất phí thủ tục không?" Kiều Dụ trong nháy mắt hỏi liên tục ba câu.
Lan Kiệt hơi sửng sốt, sau đó thấy trong mắt Kiều Dụ ánh lên sự lấp lánh.
Thật đó, hắn cũng chỉ nói tùy tiện vậy thôi, dù sao cũng đã nói đến chủ đề này. Chỉ là không ngờ tên này n·h·ạ·y c·ả·m với tiền thưởng đến vậy. Đặc biệt là người ta đang quan tâm trọng điểm là có được t·h·i hay không, mà gia hỏa này lại nghĩ xem có phải đóng thuế không...
"Tiền thưởng đương nhiên phải đóng thuế. Nhưng em không có thu nhập nào khác, nếu có thật có tiền thưởng, đến tháng ba năm sau, mẹ em có thể làm thủ tục hoàn thuế. Về phần trả đô la là vì đây là cuộc t·h·i hướng đến toàn cầu, đổi ra tiền Việt thì có lẽ không cần phí thủ tục."
Lan Kiệt giải thích qua.
Không quá kỹ, vì hắn cũng không dám nói chắc, đúng là không biết.
"Hơn hai mươi vạn." Kiều Dụ thở dài.
Nếu hắn có thể giành được giải vàng thì tốt rồi, k·i·ế·m được số tiền đó, tài sản gia đình trong nháy mắt tăng vọt hai trăm phần trăm. Ít nhất cũng có thể khiến cậu yên tâm tham gia cuộc t·h·i.
Lan Kiệt cảnh giác nhìn Kiều Dụ, cảnh cáo: "Ý nghĩa của cuộc thi toán học toàn cầu em biết không? Những người cạnh tranh với em không phải là bạn đồng lứa đâu, trong nước có thạc sĩ, tiến sĩ từ Thanh Hoa, Bắc Đại, còn có các cao tài sinh đại học nước ngoài như Cambridge, Harvard.
Hơn nữa tuy rằng vòng loại là cứ đăng ký là tham gia, và t·h·i trực tuyến, nhưng vào đến vòng chung kết sẽ có biện p·h·áp giám thị nghiêm ngặt. Nên em đừng có nghĩ đến chuyện g·i·a l·ậ·n gì, đến lúc đó có giành được giải cũng vô dụng thôi."
Cũng không trách Lan Kiệt lo lắng.
Hắn có thể cảm giác được sự chấp nhất của Kiều Dụ đối với chuyện k·i·ế·m tiền.
Thì cũng thôi đi, mấu chốt là tiểu tử này còn mang theo tà khí.
Lan Kiệt không chút nghi ngờ, nếu Kiều Dụ thật sự tìm được biện p·h·áp g·i·a l·ậ·n, vì tiền thưởng, chắc chắn sẽ không ngần ngại chơi một ván.
"Yên tâm đi thầy Lan, trong lòng em hiểu mà. Thật tình mà nói, từ nhỏ đến giờ đi t·h·i, em chưa từng g·i·a l·ậ·n bao giờ." Kiều Dụ đáp lời.
Nói thật, Lan Kiệt vẫn không yên tâm lắm. Hắn tin rằng từ nhỏ đến giờ Kiều Dụ chưa g·i·a l·ậ·n, ít nhất cấp hai là chắc chắn không có, vì thành tích trên trường không thể thụt lùi nhiều hơn nữa. Nhưng dù sao thì những kỳ thi đó không có tiền thưởng mà.
Định nói gì đó nữa, nhưng nghĩ Kiều Dụ cũng chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi, đang tuổi nổi loạn, vẫn nên nín lại không nói gì thêm.
Khơi dậy tâm lý nổi loạn thì vốn chẳng có chuyện gì cũng sẽ trở nên không tốt. Thế là Lan Kiệt dứt khoát chuyển đề tài sang chuyện t·h·i cấp ba: "Nghe cô Viên nói, em định thi cấp ba bình thường hả?"
Kiều Dụ gật đầu đáp: "Dạ."
"Có tự tin không?" Lan Kiệt hỏi.
"Ít nhất qua điểm sàn trường phổ thông thì em thấy không vấn đề." Kiều Dụ nói rất dè dặt.
Lan Kiệt không phủ nhận, gật đầu, rồi rất thản nhiên nói: "Kiều Dụ, em có t·h·i·ê·n phú, chỉ cần em bằng lòng thể hiện ra, thầy tin rằng tương lai dù đi đâu cũng sẽ được khám phá ra. Nhưng thầy vẫn hy vọng em có thể ở lại trường nhất trung.
Trong đó không chỉ là lo cho em, thực ra thầy cũng có chút tư tâm. Nhưng có một điều, chỉ ở nhất trung, thầy mới có thể bảo đảm lời hứa trước kia cho em đều được thực hiện. Nói thật, với tình hình của em, cá nhân thầy thấy thi cấp ba năm nay vẫn là có rủi ro, em có chắc là năm nay nhất định phải thi không?"
Kiều Dụ ngẩng đầu lên, cười rất tự tin, nói: "Thầy cứ yên tâm, lần t·h·i thử sau, em sẽ làm bài nghiêm túc, nếu cộng cả thành tích thể dục và sinh địa, mà điểm số vẫn chưa đủ 620 thì em sẽ nghe theo thầy sắp xếp."
Lan Kiệt do dự một lát, rồi nói: "Vậy thì… được thôi."
"Vậy em về trước nhé?"
"Ừm, đừng quên ngày mai 4 giờ chiều đến phòng học 302."
"Dạ, em chào thầy."
"Chờ chút, thêm Wechat đã."
"À, xin lỗi thầy Lan, hôm nay em không mang điện thoại."
Trong khoảnh khắc này, Kiều Dụ lại nhớ đến Hạ Khả Khả, thấy đó, đều là tại cô nhóc đó gây họa.
"Hả?" Lan Kiệt lườm Kiều Dụ: "Vậy được, 13XXXXXXXX em nhớ số điện thoại của thầy vào, về nhà thì kết bạn."
"Ấy, chờ đã, đừng đi vội mà, thầy cũng cho em xin số đi chứ."
Kiều Dụ thái độ lạnh nhạt, khiến Lan Kiệt suýt chút nữa đứng hình.
Rõ ràng hôm qua còn kháng cự như vậy, hôm nay liền muốn gì được nấy rồi? Tính tình đứa nhỏ này thay đổi sao có thể nhanh như vậy?
Được thôi, chỉ có thể nói về chuyện k·i·ế·m tiền, tiểu gia hỏa này đúng là rất thành thật.
"Được, ngươi bằng lòng bỏ t·h·u·ố·c là tốt. Lịch huấn luyện lớp Olympics của trường là thứ hai, tư, sáu mỗi tuần từ bốn giờ chiều đến năm giờ rưỡi, vậy tháng này buổi chiều tiết ba ngươi không cần học nữa, trước bốn giờ đến phòng học điện tử 302 tòa nhà này là được. Lịch huấn luyện ngày nghỉ, đến lúc đó sẽ thông báo riêng."
Sau khi thu xếp lại tâm trạng, Lan Kiệt cẩn thận bắt đầu dặn dò.
Kiều Dụ gật đầu nhẹ, rồi chủ động hỏi: "Cũng chỉ có ba buổi mỗi tuần thôi sao? Bình thường ta nên xem sách gì? Ở nhà bây giờ ta chỉ có một cuốn «Introduction to Riemannian Geometry »."
"Riemannian? Ngươi xem cái đó làm gì?" Lan Kiệt ngẩn người, hỏi một câu.
"Tự học cái này không có ích gì cho t·h·i đua sao?" Kiều Dụ hỏi ngược lại.
Lan Kiệt nuốt một ngụm nước miếng, rồi dứt khoát lắc đầu, nhấn mạnh một câu: "Không có, không có một chút trợ giúp nào hết."
"À, vậy tốt rồi." Kiều Dụ cũng thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ đề thi Olympics xem ra thật sự rất đơn giản.
"Cuốn sách đó ngươi hiểu được à?" Lan Kiệt không nhịn được hỏi một câu.
Nói thật, nội dung Riemannian, lúc Lan Kiệt học thạc sĩ mới tiếp xúc chính x·á·c, nhưng cũng chỉ hiểu lơ mơ một chút, dù sao những thứ hắn học không cần phải hiểu những thứ này một cách sâu sắc.
"Không hiểu hoàn toàn." Kiều Dụ thành thật lắc đầu, nói: "Phần trước nói về các đa tạp, nghiên cứu thảo luận không gian tiếp tuyến còn được, nhưng đến phần độ lượng Riemann, liên kết và độ cong thì cảm thấy có hơi khó."
"Ngươi còn tự học qua vi tích phân, đại số tuyến tính và tô pô?" Lan Kiệt rất kinh ngạc, đây là chuyện hắn không biết.
Nếu muốn hiểu được cơ sở đa tạp Riemannian, nhất định phải học hệ th·ố·n·g các ngành học này, nếu không thì không thể nào hiểu được đa tạp trơn, không gian tiếp tuyến và trường vectơ các khái niệm.
Tương tự, nếu chưa tiếp xúc qua đại số tuyến tính, và tô pô, thì không thể hiểu không gian vectơ, ánh xạ tuyến tính, cơ sở, hệ tọa độ, tập mở, tập đóng, ánh xạ liên tục, các khái niệm đó.
Không hiểu những thứ này thì căn bản không có cách nào hiểu được cấu trúc đa tạp trong sách.
Kiều Dụ gật nhẹ đầu: "Trên m·ạ·n·g xem được khá nhiều video rời rạc, còn mượn được mấy quyển sách ở thư viện nữa."
Lan Kiệt lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Nội dung thi Toán học Olympics về hình học, chủ yếu là hình học phẳng, hình học không gian, liên quan đến hình học Euclid và hình học tam giác. Thực tế, tất cả đề Olympics, sẽ không bao hàm nội dung toán học đại học. Nhưng tình huống của ngươi bây giờ..."
Nói đến đây, Lan Kiệt do dự một chút, rồi vẫn xoay người mở ngăn tủ dưới bàn làm việc, một lát sau lôi ra ba quyển sách đưa cho cậu.
"Nếu sau khi học xong, thời gian còn nhiều, muốn nghiên cứu toán học cao cấp thì có thể xem hệ th·ố·n·g ba cuốn sách này, nếu có gì không hiểu có thể hỏi ta."
Kiều Dụ nhận sách từ tay Lan Kiệt, xem kỹ tên sách.
Một cuốn là « Nguyên lý giải tích toán học quyển 1» tác giả là Fikhtengol'ts Grigorii, cuốn thứ hai cũng là «Nguyên lý giải tích toán học» nhưng tác giả là Rudin, một cuốn khác thì là « Nhập môn đại số và lý thuyết số » tác giả họ Phùng Khắc Cần.
Sau đó Kiều Dụ lại trả lại quyển «Nguyên lý giải tích toán học quyển 1» của Fikhtengol'ts · Grigorii: "Cảm ơn thầy Lan, nhưng cuốn này không cần, giải tích toán học của ông ta tôi đã tự học qua rồi."
"Tự học rồi?" Lan Kiệt có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì thêm, cầm sách lại, nói: "Vậy em thử đọc lướt cuốn của Rudin, hai cuốn này có vài phương pháp bổ sung cho nhau."
"Dạ, thưa thầy Lan."
Lan Kiệt nhếch môi, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, nói: "À phải, thầy không rõ lắm tình hình em nắm vững toán cao cấp, em có thể đi tham gia kỳ t·h·i toàn cầu do công ty búp bê tổ chức xem sao.
Nếu có thể vào chung kết, đạt được thành tích tốt, thì có tiền thưởng. Giải vàng là ba vạn đô la, giải khuyến khích cũng có hai ngàn đô la. Trên trang web chính thức cũng có luyện tập t·h·i, tiện thể làm quen với hệ thống t·h·i, em cũng có thể tải đề thi của các kỳ trước xuống xem, kiểm tra trình độ toán học của mình."
"T·h·i mà được thưởng ba vạn đô la, chẳng phải là hơn hai trăm ngàn tiền Việt? Có phải đóng thuế không? Đổi ra tiền Việt có mất phí thủ tục không?" Kiều Dụ trong nháy mắt hỏi liên tục ba câu.
Lan Kiệt hơi sửng sốt, sau đó thấy trong mắt Kiều Dụ ánh lên sự lấp lánh.
Thật đó, hắn cũng chỉ nói tùy tiện vậy thôi, dù sao cũng đã nói đến chủ đề này. Chỉ là không ngờ tên này n·h·ạ·y c·ả·m với tiền thưởng đến vậy. Đặc biệt là người ta đang quan tâm trọng điểm là có được t·h·i hay không, mà gia hỏa này lại nghĩ xem có phải đóng thuế không...
"Tiền thưởng đương nhiên phải đóng thuế. Nhưng em không có thu nhập nào khác, nếu có thật có tiền thưởng, đến tháng ba năm sau, mẹ em có thể làm thủ tục hoàn thuế. Về phần trả đô la là vì đây là cuộc t·h·i hướng đến toàn cầu, đổi ra tiền Việt thì có lẽ không cần phí thủ tục."
Lan Kiệt giải thích qua.
Không quá kỹ, vì hắn cũng không dám nói chắc, đúng là không biết.
"Hơn hai mươi vạn." Kiều Dụ thở dài.
Nếu hắn có thể giành được giải vàng thì tốt rồi, k·i·ế·m được số tiền đó, tài sản gia đình trong nháy mắt tăng vọt hai trăm phần trăm. Ít nhất cũng có thể khiến cậu yên tâm tham gia cuộc t·h·i.
Lan Kiệt cảnh giác nhìn Kiều Dụ, cảnh cáo: "Ý nghĩa của cuộc thi toán học toàn cầu em biết không? Những người cạnh tranh với em không phải là bạn đồng lứa đâu, trong nước có thạc sĩ, tiến sĩ từ Thanh Hoa, Bắc Đại, còn có các cao tài sinh đại học nước ngoài như Cambridge, Harvard.
Hơn nữa tuy rằng vòng loại là cứ đăng ký là tham gia, và t·h·i trực tuyến, nhưng vào đến vòng chung kết sẽ có biện p·h·áp giám thị nghiêm ngặt. Nên em đừng có nghĩ đến chuyện g·i·a l·ậ·n gì, đến lúc đó có giành được giải cũng vô dụng thôi."
Cũng không trách Lan Kiệt lo lắng.
Hắn có thể cảm giác được sự chấp nhất của Kiều Dụ đối với chuyện k·i·ế·m tiền.
Thì cũng thôi đi, mấu chốt là tiểu tử này còn mang theo tà khí.
Lan Kiệt không chút nghi ngờ, nếu Kiều Dụ thật sự tìm được biện p·h·áp g·i·a l·ậ·n, vì tiền thưởng, chắc chắn sẽ không ngần ngại chơi một ván.
"Yên tâm đi thầy Lan, trong lòng em hiểu mà. Thật tình mà nói, từ nhỏ đến giờ đi t·h·i, em chưa từng g·i·a l·ậ·n bao giờ." Kiều Dụ đáp lời.
Nói thật, Lan Kiệt vẫn không yên tâm lắm. Hắn tin rằng từ nhỏ đến giờ Kiều Dụ chưa g·i·a l·ậ·n, ít nhất cấp hai là chắc chắn không có, vì thành tích trên trường không thể thụt lùi nhiều hơn nữa. Nhưng dù sao thì những kỳ thi đó không có tiền thưởng mà.
Định nói gì đó nữa, nhưng nghĩ Kiều Dụ cũng chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi, đang tuổi nổi loạn, vẫn nên nín lại không nói gì thêm.
Khơi dậy tâm lý nổi loạn thì vốn chẳng có chuyện gì cũng sẽ trở nên không tốt. Thế là Lan Kiệt dứt khoát chuyển đề tài sang chuyện t·h·i cấp ba: "Nghe cô Viên nói, em định thi cấp ba bình thường hả?"
Kiều Dụ gật đầu đáp: "Dạ."
"Có tự tin không?" Lan Kiệt hỏi.
"Ít nhất qua điểm sàn trường phổ thông thì em thấy không vấn đề." Kiều Dụ nói rất dè dặt.
Lan Kiệt không phủ nhận, gật đầu, rồi rất thản nhiên nói: "Kiều Dụ, em có t·h·i·ê·n phú, chỉ cần em bằng lòng thể hiện ra, thầy tin rằng tương lai dù đi đâu cũng sẽ được khám phá ra. Nhưng thầy vẫn hy vọng em có thể ở lại trường nhất trung.
Trong đó không chỉ là lo cho em, thực ra thầy cũng có chút tư tâm. Nhưng có một điều, chỉ ở nhất trung, thầy mới có thể bảo đảm lời hứa trước kia cho em đều được thực hiện. Nói thật, với tình hình của em, cá nhân thầy thấy thi cấp ba năm nay vẫn là có rủi ro, em có chắc là năm nay nhất định phải thi không?"
Kiều Dụ ngẩng đầu lên, cười rất tự tin, nói: "Thầy cứ yên tâm, lần t·h·i thử sau, em sẽ làm bài nghiêm túc, nếu cộng cả thành tích thể dục và sinh địa, mà điểm số vẫn chưa đủ 620 thì em sẽ nghe theo thầy sắp xếp."
Lan Kiệt do dự một lát, rồi nói: "Vậy thì… được thôi."
"Vậy em về trước nhé?"
"Ừm, đừng quên ngày mai 4 giờ chiều đến phòng học 302."
"Dạ, em chào thầy."
"Chờ chút, thêm Wechat đã."
"À, xin lỗi thầy Lan, hôm nay em không mang điện thoại."
Trong khoảnh khắc này, Kiều Dụ lại nhớ đến Hạ Khả Khả, thấy đó, đều là tại cô nhóc đó gây họa.
"Hả?" Lan Kiệt lườm Kiều Dụ: "Vậy được, 13XXXXXXXX em nhớ số điện thoại của thầy vào, về nhà thì kết bạn."
"Ấy, chờ đã, đừng đi vội mà, thầy cũng cho em xin số đi chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận