Đỉnh Phong Học Phách
Chương 63: Chuyện cũ không chịu nổi, tang quyền nhục trường học (3)
Chương 63: Chuyện cũ không chịu nổi, tang quyền nhục trường học (3) Nghe Kiều Dụ nói câu này, hiệu trưởng Trương trực tiếp quay đầu liếc nhìn Lan Kiệt một cái, cái vẻ mặt nghiêm túc kia xác thực thêm phần nghiêm trọng.
"Đúng, đúng, đúng, trước đó cái bản hiệp nghị kia của chúng ta xác thực là còn có rất nhiều chính sách ưu đãi chưa viết vào. Ví dụ như các loại chi phí học thêm, phí ăn ở chắc chắn sẽ được miễn toàn bộ, ngoài ra trường còn sẽ cho thêm một ngàn đồng tiền phụ cấp mỗi tháng, chuyển trực tiếp vào thẻ ăn của ngươi."
Chuyện trực tiếp đưa tiền như thế này, Trương Thiết Quân không dám nghĩ tới.
Thứ nhất, cấp trên đúng thật đang đả kích những hành vi chiêu sinh sai quy định kiểu này, thứ hai, nếu thật so kè về tiền, trường trung học công lập chắc chắn không thể sánh được với những cái gọi là trường tư thục quý tộc kia.
Hơn nữa mấy trường tư thục đó càng có động lực dùng tiền đập vào học sinh có chất lượng, dù sao tỷ lệ đỗ Thanh Bắc cao hơn chắc chắn sẽ giúp chúng có sức tăng học phí.
"Không tệ!"
Kiều Dụ khẽ gật đầu, nhưng lại chăm chú hỏi: "Vậy nếu như ta thật sự có thể vào được đội tuyển quốc gia, được cử đi Thanh Bắc, vậy ngoài ra trường còn có phần thưởng gì không? Ta thấy trên tin tức nói, nhiều trường thường có phần thưởng một lần cho các thí sinh đỗ Thanh Bắc mà."
Trương Thiết Quân trầm ngâm vài giây, mới lên tiếng: "Chuyện này thì hiện tại theo nguyên tắc là không được phép, nhưng vì ngươi đã hỏi, ta sẽ làm chủ. Nếu ngươi được cử đi Thanh Bắc, trường sẽ thưởng thêm năm vạn nữa, chuyện này chúng ta sẽ không viết vào hiệp nghị, cũng không thể tuyên truyền."
Kiều Dụ xấu hổ cười đáp: "Vậy được, như vậy cũng được rồi. Nhưng ta vẫn có một thắc mắc, việc miễn phí học thêm và các loại trợ cấp là ba năm đúng không?"
Trương Thiết Quân vội vàng gật đầu nói: "Đúng chắc chắn là ba năm!"
"Vậy nếu như tôi mà tham gia được Olympic, có thể lọt vào top sáu mươi của cuộc thi hoặc là có thể tham gia IMO, điều đó có nghĩa là tôi sẽ có thể chọn vào thẳng Thanh Bắc sau kỳ nghỉ hè năm lớp 11. Nói cách khác, hai năm lớp 11 và 12 tiền học phí và phụ cấp đều không dùng đến, vậy số tiền này có thể quy ra tiền mặt được không? Điều này... rất hợp lý mà."
Trương Thiết Quân trợn tròn mắt.
Giờ khắc này hắn thật sự không nghĩ tới.
Trường THPT Thiết Nhất hiện tại thuộc loại trường trung học phổ thông kiểu mẫu cấp tỉnh, học phí không hề đắt, một năm cũng chỉ tầm 1400. Nhưng ngoài ra còn các chi phí học thêm, tiền sách, phí ăn ở, thêm vào khoản phụ cấp vừa hứa nữa thì...
Tính tổng cộng một năm cũng phải hơn một vạn.
Nếu quy ra tiền mặt thì ít nhất phải hai, ba vạn.
Nhưng nghĩ đến khoản lớn hơn cũng đã chi rồi, Trương Thiết Quân cắn răng một cái, quyết định hào phóng một phen.
"Hợp lý, rất hợp lý. Nếu như đến lúc báo danh mà ngươi đã vào thẳng Thanh Bắc thì sẽ đưa tiền mặt hai năm là ba vạn cho ngươi."
Kiều Dụ gật đầu, thấy ông Trương rất hào phóng nên cậu không dám lộ vẻ tham lam quá mức, càng là muốn giữ thể diện cho Lan Kiệt, liền nghiêm túc cam kết: "Vậy cứ như thế đi, chuyện kê khai nguyện vọng thì cứ giao cho thầy Lan, tôi sẽ không để ý nữa."
"Hô, được! Vậy chúng ta quyết định nhé!" Trương Thiết Quân thở phào một hơi, vừa cười vừa nói.
"Ừm, quyết định rồi. Cứ yên tâm đi hiệu trưởng Trương, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở nhà, WeChat lạ tôi không thêm, điện thoại lạ tôi không nghe, cho đến khi kê khai xong nguyện vọng. Thật ra ngài cũng không cần lo lắng, tôi còn trông chờ thầy Lan sắp tới còn giúp tôi đi Tiêu Châu thi đấu đấy."
Kiều Dụ cam đoan.
...
Đạt được mục đích, lại hàn huyên thêm vài câu, hiệu trưởng Trương liền cáo từ, định tránh người.
Có những lúc người ta dù không hề thể hiện ý đuổi khách, thậm chí vẫn tươi cười nói chuyện với bạn, nhưng vẫn khiến bạn cảm thấy mọi chuyện đã xong, mình nên đi thôi.
Kiều Dụ không thể nghi ngờ là có loại năng lực này.
Khi cậu nhóc bắt đầu dùng giọng điệu tò mò quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của hiệu trưởng, hay hỏi thường ngày ông có bận lắm không, buổi tối có phải giải quyết những chuyện phát sinh đột xuất của trường không thì Trương Thiết Quân liền nhận ra, tên nhóc này tối nay không muốn thấy mặt ông nữa rồi.
Thế là ông dứt khoát đứng dậy cáo từ. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, phải biết ý tứ người khác chứ.
Kiều Hi lên tiếng: "Kiều Dụ, con ra tiễn hiệu trưởng Trương và thầy Lan đi."
Kiều Dụ dứt khoát đáp: "Dạ."
Trương Thiết Quân vội vàng từ chối: "Không cần, không cần đâu."
Kiều Dụ đã đi đến cửa, bắt đầu đi giày, miệng còn nói: "Không sao, tiện đường thôi, thật ra con còn có chút việc muốn thỉnh giáo thầy Trương và thầy Lan."
Câu nói này khiến Trương Thiết Quân cũng không rõ là có ý gì.
Ông còn bắt đầu hoài nghi liệu mình có hiểu lầm ý của Kiều Dụ hay không.
Nhưng khi ra tới hành lang, nghe Kiều Dụ hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ông liền biết mình không hề hiểu lầm, người ta thật sự muốn ông tránh đi."Còn có gì không hiểu sao?"
"Thật ra cũng không có gì, con chỉ không biết Hoa Thanh và Yến Bắc thì trường nào cho học bổng nhiều hơn?"
Trương Thiết Quân quay đầu nhìn Lan Kiệt phía sau một cái, vị giáo viên Toán này vẫn cứ nhìn thẳng phía trước, không hề hé răng, ông không khỏi cười khổ.
Câu hỏi này rất hay, nhưng là hỏi nhầm người rồi.
Dù sao cả hai người bọn họ đều không phải người học ở Hoa Thanh cũng chẳng phải Yến Bắc.
Trên thực tế toàn bộ giáo viên trường THPT Thiết Nhất cũng không thể tìm ra ai là người tốt nghiệp đại học hai trường kia.
Nhưng Trương Thiết Quân vẫn mở miệng: "Kiều Dụ này, chuyện này ta nghĩ không cần gấp. Ở trong đại học nếu muốn kiếm tiền, có rất nhiều cách. Nhất là đại học danh tiếng như Hoa Thanh và Yến Bắc thì còn có kế hoạch bồi dưỡng nghiên cứu khoa học ở cấp đại học nữa, với năng lực của con thì khi nào con tham gia vào sẽ biết, học bổng chỉ là những thứ cơ bản nhất thôi."
Được rồi, thật ra trong kế hoạch bồi dưỡng nghiên cứu khoa học có gì phức tạp ông cũng chẳng rõ, đa phần đều là tin đồn thôi, nhưng ông tin Kiều Dụ cũng không muốn có được câu trả lời nghiêm túc từ ông.
Chẳng qua là đôi bên đối phó nhau một chút thôi.
"Cảm ơn hiệu trưởng Trương, vẫn là ngài đứng ở vị trí cao nên tầm nhìn cũng khác."
"Ha ha..."
Cuối cùng ra khỏi khu nhà, sau khi tạm biệt Kiều Dụ, đi đến chỗ ngoặt khu dân cư, Trương Thiết Quân chậm bước, vai kề vai cùng Lan Kiệt đi song song.
"Lan Kiệt à, khoảng thời gian này con bé Kiều Dụ này cậu phải để mắt tới cho kỹ."
"Vâng."
"Cậu có cảm thấy không, Kiều Dụ cái thằng nhóc này thực chất rất lạnh lùng với thế giới này, có lẽ ngoài vài người mà nó quan tâm thì người khác dù làm gì cũng không ảnh hưởng được đến cảm xúc của nó. Ta nghi ngờ dù có người chết trước mặt nó, chỉ cần không liên quan đến lợi ích thì nó cũng không thèm nhíu mày đâu."
"Đâu đến mức vậy, nhiều lúc tôi thấy đứa nhỏ này còn rất nhiệt tình."
"Đều là giả vờ, nó tỏ ra nhiệt tình bao nhiêu thì thực chất lại lạnh lùng bấy nhiêu. Mới mười lăm tuổi đã học được cách nói những lời khiến người khác vui vẻ rồi. Tuy rằng vẫn còn hơi non nớt, nhưng có mấy đứa học sinh cấp hai có thể được như nó?
Nó có thể khiến người ta tức chết cũng có thể khiến người ta tốt hơn không để lại dấu vết gì. Ta không dám tưởng tượng nếu nó thật sự trưởng thành thì sẽ thành loại người gì nữa. Trước kia ta hay gọi những người này là cáo già, mà Kiều Dụ chính là cáo già trong số những cáo già."
Lời của hiệu trưởng Trương làm Lan Kiệt giật mình, lặng lẽ suy nghĩ về những tình huống mà anh đã tiếp xúc với Kiều Dụ.
Trương Thiết Quân lại tiếp tục những cảm khái của mình.
"Cậu nghĩ thử xem, ban đầu ta định dùng chuyện cũ sơ trung để khơi dậy tình cảm của nó với trường, thế rồi nó đã làm gì? Nó biết ta muốn nói gì nên đã ngắt lời, rồi lái thẳng sang vấn đề lợi ích.
Nói đến lợi ích thì nó ngoài nhắc đến cậu ra còn có đề cập đến một giáo viên chủ nhiệm ba năm đã dạy nó không? Nó không chỉ không đề cập mà còn không cho ta có cơ hội để nói đến luôn. Chắc là do hoàn cảnh gia đình khiến nó tự thu mình lại quá nhiều rồi."
Từ góc độ này nhìn vào, Lan Kiệt đột nhiên cảm thấy lời của Trương Thiết Quân rất có lý.
Khó trách người ta có thể làm hiệu trưởng, một mình đứng quan sát mà anh không hề nghĩ ra. Giờ nghĩ lại thì cái vẻ mặt của Trương hiệu trưởng trước mặt Kiều Dụ chắc cũng chỉ là phối hợp cùng thằng nhóc đó diễn kịch mà thôi.
Nhất thời Lan Kiệt cảm thấy mình thật ngây thơ.
Một già một trẻ dựng lên cả một vở kịch mà anh còn không nhìn ra. Không biết Kiều Hi luôn ở bên quan sát nãy giờ có nhìn ra không, nhưng nghĩ tới con mình thì hẳn là làm mẹ sẽ hiểu rõ hơn."
"Vậy nên thời gian tới cậu kèm nó thì về phương diện học tập không cần phải lo, phải quan tâm đến sự khỏe mạnh tâm lý của nó nhiều hơn. Chúng ta đào tạo ra một thiên tài là một chuyện tốt, nhưng nếu nó đi sai đường thì với cái khả năng học tập hiện tại, nói không chừng còn có thể đục một cái lỗ trên trời đấy."
Lan Kiệt thành tâm gật đầu, đáp: "Cũng may là có ngài nhắc nhở, nếu không tôi thật sự không nghĩ đến khía cạnh này. Đôi lúc tôi chỉ cảm thấy thằng bé có chút khí chất bất cần, giờ nghĩ lại thái độ của nó với chủ nhiệm lớp, hoàn toàn đúng là đang diễn kịch."
"Ha ha, nên mới nói giáo dục là giáo thư dục nhân chứ, dạy học thì đơn giản, dạy người mới là khó. Phụ huynh giao con cho chúng ta, thành tích chỉ là một phần, cũng không thể dạy hư con người ta được. Làm thầy giáo gánh nặng đường dài là như thế đó. Nhất là cậu lại còn là một người trẻ tuổi có trình độ."
Nói rồi, Trương Thiết Quân giơ tay vỗ vai Lan Kiệt, có chút thâm ý.
"Đúng, đúng, đúng, trước đó cái bản hiệp nghị kia của chúng ta xác thực là còn có rất nhiều chính sách ưu đãi chưa viết vào. Ví dụ như các loại chi phí học thêm, phí ăn ở chắc chắn sẽ được miễn toàn bộ, ngoài ra trường còn sẽ cho thêm một ngàn đồng tiền phụ cấp mỗi tháng, chuyển trực tiếp vào thẻ ăn của ngươi."
Chuyện trực tiếp đưa tiền như thế này, Trương Thiết Quân không dám nghĩ tới.
Thứ nhất, cấp trên đúng thật đang đả kích những hành vi chiêu sinh sai quy định kiểu này, thứ hai, nếu thật so kè về tiền, trường trung học công lập chắc chắn không thể sánh được với những cái gọi là trường tư thục quý tộc kia.
Hơn nữa mấy trường tư thục đó càng có động lực dùng tiền đập vào học sinh có chất lượng, dù sao tỷ lệ đỗ Thanh Bắc cao hơn chắc chắn sẽ giúp chúng có sức tăng học phí.
"Không tệ!"
Kiều Dụ khẽ gật đầu, nhưng lại chăm chú hỏi: "Vậy nếu như ta thật sự có thể vào được đội tuyển quốc gia, được cử đi Thanh Bắc, vậy ngoài ra trường còn có phần thưởng gì không? Ta thấy trên tin tức nói, nhiều trường thường có phần thưởng một lần cho các thí sinh đỗ Thanh Bắc mà."
Trương Thiết Quân trầm ngâm vài giây, mới lên tiếng: "Chuyện này thì hiện tại theo nguyên tắc là không được phép, nhưng vì ngươi đã hỏi, ta sẽ làm chủ. Nếu ngươi được cử đi Thanh Bắc, trường sẽ thưởng thêm năm vạn nữa, chuyện này chúng ta sẽ không viết vào hiệp nghị, cũng không thể tuyên truyền."
Kiều Dụ xấu hổ cười đáp: "Vậy được, như vậy cũng được rồi. Nhưng ta vẫn có một thắc mắc, việc miễn phí học thêm và các loại trợ cấp là ba năm đúng không?"
Trương Thiết Quân vội vàng gật đầu nói: "Đúng chắc chắn là ba năm!"
"Vậy nếu như tôi mà tham gia được Olympic, có thể lọt vào top sáu mươi của cuộc thi hoặc là có thể tham gia IMO, điều đó có nghĩa là tôi sẽ có thể chọn vào thẳng Thanh Bắc sau kỳ nghỉ hè năm lớp 11. Nói cách khác, hai năm lớp 11 và 12 tiền học phí và phụ cấp đều không dùng đến, vậy số tiền này có thể quy ra tiền mặt được không? Điều này... rất hợp lý mà."
Trương Thiết Quân trợn tròn mắt.
Giờ khắc này hắn thật sự không nghĩ tới.
Trường THPT Thiết Nhất hiện tại thuộc loại trường trung học phổ thông kiểu mẫu cấp tỉnh, học phí không hề đắt, một năm cũng chỉ tầm 1400. Nhưng ngoài ra còn các chi phí học thêm, tiền sách, phí ăn ở, thêm vào khoản phụ cấp vừa hứa nữa thì...
Tính tổng cộng một năm cũng phải hơn một vạn.
Nếu quy ra tiền mặt thì ít nhất phải hai, ba vạn.
Nhưng nghĩ đến khoản lớn hơn cũng đã chi rồi, Trương Thiết Quân cắn răng một cái, quyết định hào phóng một phen.
"Hợp lý, rất hợp lý. Nếu như đến lúc báo danh mà ngươi đã vào thẳng Thanh Bắc thì sẽ đưa tiền mặt hai năm là ba vạn cho ngươi."
Kiều Dụ gật đầu, thấy ông Trương rất hào phóng nên cậu không dám lộ vẻ tham lam quá mức, càng là muốn giữ thể diện cho Lan Kiệt, liền nghiêm túc cam kết: "Vậy cứ như thế đi, chuyện kê khai nguyện vọng thì cứ giao cho thầy Lan, tôi sẽ không để ý nữa."
"Hô, được! Vậy chúng ta quyết định nhé!" Trương Thiết Quân thở phào một hơi, vừa cười vừa nói.
"Ừm, quyết định rồi. Cứ yên tâm đi hiệu trưởng Trương, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở nhà, WeChat lạ tôi không thêm, điện thoại lạ tôi không nghe, cho đến khi kê khai xong nguyện vọng. Thật ra ngài cũng không cần lo lắng, tôi còn trông chờ thầy Lan sắp tới còn giúp tôi đi Tiêu Châu thi đấu đấy."
Kiều Dụ cam đoan.
...
Đạt được mục đích, lại hàn huyên thêm vài câu, hiệu trưởng Trương liền cáo từ, định tránh người.
Có những lúc người ta dù không hề thể hiện ý đuổi khách, thậm chí vẫn tươi cười nói chuyện với bạn, nhưng vẫn khiến bạn cảm thấy mọi chuyện đã xong, mình nên đi thôi.
Kiều Dụ không thể nghi ngờ là có loại năng lực này.
Khi cậu nhóc bắt đầu dùng giọng điệu tò mò quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của hiệu trưởng, hay hỏi thường ngày ông có bận lắm không, buổi tối có phải giải quyết những chuyện phát sinh đột xuất của trường không thì Trương Thiết Quân liền nhận ra, tên nhóc này tối nay không muốn thấy mặt ông nữa rồi.
Thế là ông dứt khoát đứng dậy cáo từ. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, phải biết ý tứ người khác chứ.
Kiều Hi lên tiếng: "Kiều Dụ, con ra tiễn hiệu trưởng Trương và thầy Lan đi."
Kiều Dụ dứt khoát đáp: "Dạ."
Trương Thiết Quân vội vàng từ chối: "Không cần, không cần đâu."
Kiều Dụ đã đi đến cửa, bắt đầu đi giày, miệng còn nói: "Không sao, tiện đường thôi, thật ra con còn có chút việc muốn thỉnh giáo thầy Trương và thầy Lan."
Câu nói này khiến Trương Thiết Quân cũng không rõ là có ý gì.
Ông còn bắt đầu hoài nghi liệu mình có hiểu lầm ý của Kiều Dụ hay không.
Nhưng khi ra tới hành lang, nghe Kiều Dụ hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ông liền biết mình không hề hiểu lầm, người ta thật sự muốn ông tránh đi."Còn có gì không hiểu sao?"
"Thật ra cũng không có gì, con chỉ không biết Hoa Thanh và Yến Bắc thì trường nào cho học bổng nhiều hơn?"
Trương Thiết Quân quay đầu nhìn Lan Kiệt phía sau một cái, vị giáo viên Toán này vẫn cứ nhìn thẳng phía trước, không hề hé răng, ông không khỏi cười khổ.
Câu hỏi này rất hay, nhưng là hỏi nhầm người rồi.
Dù sao cả hai người bọn họ đều không phải người học ở Hoa Thanh cũng chẳng phải Yến Bắc.
Trên thực tế toàn bộ giáo viên trường THPT Thiết Nhất cũng không thể tìm ra ai là người tốt nghiệp đại học hai trường kia.
Nhưng Trương Thiết Quân vẫn mở miệng: "Kiều Dụ này, chuyện này ta nghĩ không cần gấp. Ở trong đại học nếu muốn kiếm tiền, có rất nhiều cách. Nhất là đại học danh tiếng như Hoa Thanh và Yến Bắc thì còn có kế hoạch bồi dưỡng nghiên cứu khoa học ở cấp đại học nữa, với năng lực của con thì khi nào con tham gia vào sẽ biết, học bổng chỉ là những thứ cơ bản nhất thôi."
Được rồi, thật ra trong kế hoạch bồi dưỡng nghiên cứu khoa học có gì phức tạp ông cũng chẳng rõ, đa phần đều là tin đồn thôi, nhưng ông tin Kiều Dụ cũng không muốn có được câu trả lời nghiêm túc từ ông.
Chẳng qua là đôi bên đối phó nhau một chút thôi.
"Cảm ơn hiệu trưởng Trương, vẫn là ngài đứng ở vị trí cao nên tầm nhìn cũng khác."
"Ha ha..."
Cuối cùng ra khỏi khu nhà, sau khi tạm biệt Kiều Dụ, đi đến chỗ ngoặt khu dân cư, Trương Thiết Quân chậm bước, vai kề vai cùng Lan Kiệt đi song song.
"Lan Kiệt à, khoảng thời gian này con bé Kiều Dụ này cậu phải để mắt tới cho kỹ."
"Vâng."
"Cậu có cảm thấy không, Kiều Dụ cái thằng nhóc này thực chất rất lạnh lùng với thế giới này, có lẽ ngoài vài người mà nó quan tâm thì người khác dù làm gì cũng không ảnh hưởng được đến cảm xúc của nó. Ta nghi ngờ dù có người chết trước mặt nó, chỉ cần không liên quan đến lợi ích thì nó cũng không thèm nhíu mày đâu."
"Đâu đến mức vậy, nhiều lúc tôi thấy đứa nhỏ này còn rất nhiệt tình."
"Đều là giả vờ, nó tỏ ra nhiệt tình bao nhiêu thì thực chất lại lạnh lùng bấy nhiêu. Mới mười lăm tuổi đã học được cách nói những lời khiến người khác vui vẻ rồi. Tuy rằng vẫn còn hơi non nớt, nhưng có mấy đứa học sinh cấp hai có thể được như nó?
Nó có thể khiến người ta tức chết cũng có thể khiến người ta tốt hơn không để lại dấu vết gì. Ta không dám tưởng tượng nếu nó thật sự trưởng thành thì sẽ thành loại người gì nữa. Trước kia ta hay gọi những người này là cáo già, mà Kiều Dụ chính là cáo già trong số những cáo già."
Lời của hiệu trưởng Trương làm Lan Kiệt giật mình, lặng lẽ suy nghĩ về những tình huống mà anh đã tiếp xúc với Kiều Dụ.
Trương Thiết Quân lại tiếp tục những cảm khái của mình.
"Cậu nghĩ thử xem, ban đầu ta định dùng chuyện cũ sơ trung để khơi dậy tình cảm của nó với trường, thế rồi nó đã làm gì? Nó biết ta muốn nói gì nên đã ngắt lời, rồi lái thẳng sang vấn đề lợi ích.
Nói đến lợi ích thì nó ngoài nhắc đến cậu ra còn có đề cập đến một giáo viên chủ nhiệm ba năm đã dạy nó không? Nó không chỉ không đề cập mà còn không cho ta có cơ hội để nói đến luôn. Chắc là do hoàn cảnh gia đình khiến nó tự thu mình lại quá nhiều rồi."
Từ góc độ này nhìn vào, Lan Kiệt đột nhiên cảm thấy lời của Trương Thiết Quân rất có lý.
Khó trách người ta có thể làm hiệu trưởng, một mình đứng quan sát mà anh không hề nghĩ ra. Giờ nghĩ lại thì cái vẻ mặt của Trương hiệu trưởng trước mặt Kiều Dụ chắc cũng chỉ là phối hợp cùng thằng nhóc đó diễn kịch mà thôi.
Nhất thời Lan Kiệt cảm thấy mình thật ngây thơ.
Một già một trẻ dựng lên cả một vở kịch mà anh còn không nhìn ra. Không biết Kiều Hi luôn ở bên quan sát nãy giờ có nhìn ra không, nhưng nghĩ tới con mình thì hẳn là làm mẹ sẽ hiểu rõ hơn."
"Vậy nên thời gian tới cậu kèm nó thì về phương diện học tập không cần phải lo, phải quan tâm đến sự khỏe mạnh tâm lý của nó nhiều hơn. Chúng ta đào tạo ra một thiên tài là một chuyện tốt, nhưng nếu nó đi sai đường thì với cái khả năng học tập hiện tại, nói không chừng còn có thể đục một cái lỗ trên trời đấy."
Lan Kiệt thành tâm gật đầu, đáp: "Cũng may là có ngài nhắc nhở, nếu không tôi thật sự không nghĩ đến khía cạnh này. Đôi lúc tôi chỉ cảm thấy thằng bé có chút khí chất bất cần, giờ nghĩ lại thái độ của nó với chủ nhiệm lớp, hoàn toàn đúng là đang diễn kịch."
"Ha ha, nên mới nói giáo dục là giáo thư dục nhân chứ, dạy học thì đơn giản, dạy người mới là khó. Phụ huynh giao con cho chúng ta, thành tích chỉ là một phần, cũng không thể dạy hư con người ta được. Làm thầy giáo gánh nặng đường dài là như thế đó. Nhất là cậu lại còn là một người trẻ tuổi có trình độ."
Nói rồi, Trương Thiết Quân giơ tay vỗ vai Lan Kiệt, có chút thâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận