Đỉnh Phong Học Phách
Chương 155: Hắn thổi ngưu bức a? (3)
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, hôm nay nhìn thấy Trần sư huynh lại rất tinh thần, tóc thì có hơi ít đi một chút, nhưng nhìn vào lại có cảm giác trẻ ra. Lúc còn ở đại học Yến Bắc, trông Tượng Thị đã như người gần bốn mươi, nhưng bây giờ xem thì cùng lắm cũng chỉ khoảng ba mươi lăm, sáu. Tuy nhiên, trên thực tế, hắn cũng biết Trần sư huynh chỉ vừa mới ba mươi tuổi mà thôi.
"Trần sư huynh, cảm giác huynh càng sống càng trẻ ra ấy!" Thấy sư huynh có sức nắm hai tay rất mạnh, Kiều Dụ liền buột miệng khen một câu.
"Ai, đừng có trêu sư huynh. Coi như là trẻ thì cũng phải cảm ơn ngươi! Luận văn của chúng ta đã được thông qua xét duyệt rồi! Ta đã nhận được bản proof S. Luận văn của chúng ta chắc là tháng này sẽ được in ra thôi." Trần Trác Dương kích động nói nhỏ.
À, thì ra là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.
"À, biết rồi. Hôm qua đã đăng nhập vào hậu trường xem qua. Đỗ Căn chủ biên có gửi mail cho ta. Cũng định nói cho huynh tin vui, ngày mai sẽ lên Website Games. Nhưng mà đáng tiếc quá, luận văn của ta là trang bìa, còn bài của huynh xếp thứ hai." Kiều Dụ đáp lời.
Mặc dù nghe có hơi ngứa đòn, nhưng lúc này Trần sư huynh chắc chắn sẽ không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
"Đừng nói chuyện đó nữa, tiểu sư đệ, ta mà có thể đăng được trên Ann. Math là vui lắm rồi! Trang bìa hay không coi như xong, chuyện đó ta không dám nghĩ." Trần Trác Dương cười toe toét, không giấu được vẻ vui sướng.
"Vậy huynh kích động vậy làm gì? Bài sau đăng Ann. Math, trang bìa vẫn là của ta thôi. Trần sư huynh, huynh nên tập quen với vị trí đứng đầu đi, sau này dự án của chúng ta còn nhiều bài nữa. Lần nào huynh cũng kích động thế này, tim có chịu nổi không?" Kiều Dụ bình thản nói.
"Cái này... cái này..." Mặc dù Kiều Dụ nói nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng Trần Trác Dương không biết nên đáp lại thế nào.
Thậm chí, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn một chút.
Từ khi bắt đầu theo nghiệp điền kinh, trong lòng hắn vẫn luôn có kỳ vọng một ngày sẽ được tỏa sáng.
Nói về điền kinh, không phải không cho hắn cơ hội, nhưng đáng tiếc là hắn đã không thể nắm bắt được.
Ai dám nghĩ rằng cảm giác mà thời còn đi học không có được, sau khi tốt nghiệp lại khiến hắn chờ đợi.
Cuộc đời thật kỳ diệu...
Khi hắn đang ấp ủ hoài bão, số phận lại giáng cho hắn một đòn cảnh tỉnh, khiến hắn cảm thấy cuộc đời mình có lẽ chỉ có thể trôi qua một cách tầm thường.
Khi hắn chấp nhận số phận, lại có người sốt sắng muốn dùng quạt đẩy cho hắn cất cánh...
"Được rồi, có phải chỉ đăng vài bài báo không thôi? Bình tĩnh đi, trường học đã biết huynh đăng được trên Ann. Math chưa?" Kiều Dụ đầy phấn khởi hỏi một câu.
Hắn rất muốn biết phản ứng của đại học Tân Châu khi biết luận văn của sư huynh được đăng trên Ann. Math.
Nghĩ đến cũng thấy tiếc, từ khi trưởng thành đến nay, hắn thực sự không cảm nhận được cảm giác bị người khác xem thường.
Có lẽ là cũng có, nhưng chưa từng ai thể hiện ra. Cho dù hồi năm xưa ở lớp 13... Lúc đó những người hắn tiếp xúc đều là huynh đệ, ngược lại còn muốn anh ta cố gắng hơn.
Còn sau khi đến Yến Bắc, cảm giác đó lại càng ít thấy, có lẽ là do Điền đạo và Viên lão, những người xung quanh hắn đều là người tốt.
Rất muốn tìm ai đó coi thường mình rồi sau đó anh sẽ "tú" cho đối phương biết mặt, nhưng vẫn chưa tìm được. Trên mạng xã hội thì có nhiều, nhưng đáng tiếc lại quá xa cuộc sống của Kiều Dụ.
Hắn cũng không thể đi cãi nhau với đám người thích "chém gió" bảo hắn có bản lĩnh thì lấy giải Nobel Toán học rồi lại đi "tú" bằng việc đăng bài trang bìa trên Ann. Math được... Vì như thế trông sẽ rất ngu.
Từ một điểm này mà nói, Kiều Dụ cảm thấy Trần sư huynh thực sự rất may mắn, dù sao trải nghiệm cuộc đời của huynh ấy phong phú hơn hắn rất nhiều.
Nhưng Trần Trác Dương lại lắc đầu, nói: "Vẫn chưa. Thực ra thì ta vẫn chưa nói với ai cả. Nhưng đợi khi bản in được xuất bản, mọi người sẽ tự khắc biết thôi, ta thấy không cần thiết phải làm ầm ĩ lên."
Ừm, khá khiêm tốn, Kiều Dụ thích điều này.
Kiều Dụ lại hỏi: "Ý là, phải đợi báo công khai như vậy thì bọn họ mới biết à? Ai, đúng rồi, cái ông viện trưởng Trương thường ngày gây khó dễ cho huynh có đến không? Đến lúc đó em sẽ xem bộ dạng của ông ta thế nào."
"Không biết nữa, ta chỉ xin nghỉ hai buổi, sau đó tự bỏ tiền đến tham gia." Trần sư huynh lại lắc đầu nói.
Kiều Dụ cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Mỗi năm, hội nghị toán học sẽ có mấy loại nhân viên tham gia, khách quý đặc biệt, người được mời báo cáo, người nhận giải Hoa La Canh, người đoạt giải Trần Tỉnh Thân đều không cần nộp bất kỳ chi phí nào, bên ban tổ chức còn hỗ trợ miễn phí chỗ ở.
Như Kiều Dụ thì thuộc dạng người được mời báo cáo nên không mất một đồng nào, chỉ phải tốn tiền lộ phí đi lại.
Còn người nhận giải Chung Gia Khánh cùng hội viên sinh viên thì phải nộp phí đăng ký thấp nhất, còn chi phí ăn ở thì phải tự lo.
Ngoài ra, những người báo cáo theo nhóm, các hội viên trong hiệp hội toán học và những người tham gia khác cũng phải đóng mức phí đăng ký khác nhau, và cũng tự đặt khách sạn.
Vì vậy, nói một cách nào đó, rất nhiều người đến tham gia hội nghị thực chất không hẳn chỉ vì mục đích giao lưu học thuật.
Mà còn có thể bỏ chút tiền, mở rộng quan hệ xã giao.
Dù sao thì tại một hội nghị cấp cao nội bộ của Trung Quốc như thế này, có thể thấy rất nhiều nhân vật tầm cỡ mà ngày thường rất khó gặp.
Nếu có cơ hội gặp gỡ và chụp một vài tấm hình thì cũng xem như là không uổng công đi chuyến này.
Đây thực ra cũng là một phúc lợi ẩn hình của nhiều sinh viên thi đỗ vào các trường danh tiếng. Những người ngoài rất khó gặp các giáo sư, nhưng các sinh viên này thường có thể gặp họ trong các lớp học.
"Được rồi, vậy đến lúc đó nếu gặp người của trường anh thì nhớ giới thiệu cho em một tiếng. Em quay lại sẽ hỏi bọn họ là dựa vào cái gì mà xem thường em!"
"Cái đó... hình như chưa bao giờ nghe ai nói là xem thường huynh cả..."
"Đừng bênh bọn họ, em nói cho anh nghe này, anh là sư huynh của em, coi thường anh chẳng khác nào là coi thường em, hiểu chưa? Không vậy thì gọi là đồng môn làm gì?"
Lời nói của Kiều Dụ lại một lần nữa khiến Trần Trác Dương cảm động đến không nói nên lời.
Không khoa trương chút nào, nếu bây giờ có ai đó chĩa súng vào Kiều Dụ, hắn chắc chắn không do dự xông lên chắn đạn cho cậu.
Có lẽ đó chính là cái cảm giác "kẻ sĩ chết vì tri kỷ" đầy xúc động.
Cuối cùng, vạn lời nghẹn ngào lại hóa thành một câu nói có vẻ mộc mạc: "Cảm ơn cậu, Kiều Dụ."
"Ha ha, thôi đi, anh mau đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn khai mạc. À, Điền đạo cũng ở bên cạnh chỗ em đó, nhưng bây giờ chắc vẫn đang họp, sau mười một giờ đêm anh có thể tiện đường ghé qua thăm ông ấy một chút."
"Được, tôi đi nghỉ trước đây."
Tạm ôn chuyện cũ xong xuôi, Trần Trác Dương nghĩ đến ngày kia Kiều Dụ còn phải báo cáo trong hội nghị, cũng không muốn làm lỡ thời gian của cậu nữa.
Hai người vừa đứng lên thì nghe có người gọi ở sau lưng: "Kiều Dụ."
Kiều Dụ quay lại liền nhìn thấy hai người đang đi về phía cậu.
Người đi đầu là vị giáo sư mặt tròn mà cậu đã quen, lần trước đã ngồi cạnh cậu trong buổi thẩm định dự án. Kiều Dụ vẫn nhớ rõ vị giáo sư này tên là Dương Viễn Trình.
Sau lưng vị giáo sư này còn có một học sinh trẻ tuổi đi theo.
"Giáo sư Dương, chào thầy." Kiều Dụ lên tiếng chào hỏi.
Dù sao cũng từng có sự giao lưu hữu nghị khi chuyền giấy cho nhau trong hội nghị.
Chỉ là ngày hôm đó, sau khi anh rút lại bản đề án, liền đi thẳng về nên thật không biết dự án của vị giáo sư Dương này đã được duyệt hay chưa.
Nhưng theo cách nói của Điền đạo, thông thường, các dự án có thể thảo luận trên hội nghị đều có khả năng được duyệt rất cao.
"Tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là học trò của tôi, tên là Bao Tu Kiệt, các cậu đều là người trẻ tuổi, sau này giao lưu học hỏi nhiều nhé." Dương Viễn Trình tươi cười hớn hở nói.
"Chào Kiều Dụ, rất vui được biết cậu." So với sự nhiệt tình của giáo viên hướng dẫn, chàng trai trẻ sau lưng tỏ ra căng thẳng hơn rất nhiều, thậm chí khi chào hỏi còn cảm thấy hơi lúng túng.
Thực ra, chuyện này có thể hiểu được.
Chủ yếu là do Kiều Dụ quá trẻ tuổi, khi nhìn vào gương mặt đó người ta rất dễ bỏ qua những thành tựu của cậu.
"Chào anh." Kiều Dụ lại hờ hững chào lại.
Cậu nhớ là giáo sư Dương này làm nghiên cứu về hướng trí tuệ nhân tạo. Hiện tại cậu vẫn chưa có ý định liên quan đến lĩnh vực này.
"Vị này là?" Giáo sư Dương nhìn về phía Trần Trác Dương đang đứng cạnh Kiều Dụ.
"Đây là sư huynh của tôi, Trần Trác Dương, đến từ đại học Tân Châu." Kiều Dụ giới thiệu.
"Giáo sư Trần, kính đã lâu, kính đã lâu!" Dương Viễn Trình nhiệt tình chìa tay ra.
Trần Trác Dương có chút xấu hổ, rất muốn giải thích rằng hiện tại anh chỉ là một giảng viên hợp đồng vừa được nhận với thời hạn 3+3 thôi, còn cách danh xưng giáo sư một khoảng rất xa.
Nhưng nghĩ rằng dù sao anh và giáo sư Dương này cũng không quen biết, nên dứt khoát cho qua chuyện.
"Giáo sư Dương, chào thầy."
Sau vài lời xã giao, Dương Viễn Trình mới quay sang hỏi Kiều Dụ: "Kiều Dụ, tôi vừa xem lịch trình, ngày kia có phần báo cáo của cậu. Nhưng trên trang web của hội nghị lại không thấy công bố chủ đề và tóm tắt báo cáo của cậu.
Cảm thấy hơi lạ. Nói chung là hôm nay phải công bố rồi mới đúng. Tôi thấy chủ đề và tóm tắt báo cáo của ba giáo sư kia đã được công bố hết rồi, có phải vì nội dung cậu muốn trình bày quá đặc biệt không?"
Hoàn toàn chính xác là rất đặc biệt...
Kiều Dụ biết tại sao chủ đề và nội dung báo cáo của cậu đến hôm nay vẫn chưa công bố.
Vì phần tóm tắt luận văn của cậu có liên quan đến hệ thống tiên đề lý thuyết số mô hình khái quát rộng, nhưng bên Ann. Math thì nhanh nhất là đến ngày mai luận văn mới có thể được đăng tải lên web.
Nên chắc là phải đợi ngày mai Ann. Math đăng bài lên thì mới có thể đưa chủ đề và tóm tắt báo cáo của cậu lên trang web chính thức, nhằm thể hiện sự nghiêm túc của giới toán học.
Đương nhiên, nói nhỏ cho nhau một chút thì chắc không có vấn đề gì.
Vì thế Kiều Dụ thản nhiên đáp: "Chuyện đó à, thực ra cũng không tính là quá đặc biệt đâu. Tôi chỉ là đẩy giới hạn trên của khoảng cách giữa số nguyên tố lên thành 6 thôi."
"Nha... Á? Khoan đã, cậu vừa nói là suy luận ra khoảng cách giữa các số nguyên tố là 6?"
Khuôn mặt tươi cười của Dương Viễn Trình đột nhiên cứng đờ, xác nhận lại một lần nữa.
Ngay cả cậu học sinh trẻ tuổi đằng sau ông vẫn luôn giữ vẻ thận trọng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, giáo sư Dương ạ." Kiều Dụ nhẹ nhàng đáp.
Nói thật thì Kiều Dụ không thấy có gì đáng tự hào. Dù sao, chuyện Trương giáo sư chưa từng chứng minh mới là điều khó khăn nhất. Huống chi là anh còn không thể suy ra đến 2.
Sau một lúc im lặng, giáo sư mặt tròn mới lên tiếng hỏi: "Nếu tôi không nhầm thì dự án Polymath do giáo sư Đào Hiên Chi chủ trì năm đó hình như là đã thu hẹp khoảng cách xuống 246 thì phải, rồi công trình này bị dừng lại thì đúng không?"
Kiều Dụ gật đầu nhẹ, cười đáp: "Đúng vậy, nhưng mà giáo viên hướng dẫn có nói với tôi, bản luận văn này của tôi đã được giáo sư Trương Viễn Đường và giáo sư Đào Hiên Chi xem qua.
Họ đều nói luận văn không có vấn đề gì, nên mới để tôi báo cáo trong hội nghị. Vậy giáo sư Dương à, sư huynh của tôi mới đến, chắc cũng mệt rồi, tôi phải đưa anh ấy về phòng, tôi xin phép đi trước nha."
"À, à, được, mới tới thì nên nghỉ ngơi trước."
Sau đó hai người nhìn Kiều Dụ cùng Trần Trác Dương cùng nhau đi về phía thang máy. Một lúc sau, người học sinh bên cạnh mới lên tiếng hỏi: "Thưa thầy, có phải Kiều Dụ đang khoác lác không ạ?"
Dương Viễn Trình nhíu mày trầm tư hồi lâu, mới trừng mắt nhìn học sinh của mình rồi hỏi: "Trước mặt chúng ta mà dám nói vậy ư? Cậu ta được lợi gì chứ? Ngày kia là lên sân khấu báo cáo rồi!"
Bao Tu Kiệt rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào nữa.
Dù sao thì câu hỏi của thầy cũng rất đúng... khoác lác trước mặt bọn họ thì được cái gì chứ?
Chẳng lẽ là thật ư?
Vậy thì hội nghị lần này chẳng phải quá tuyệt vời sao? Lại còn cho ra một thành quả tầm cỡ thế giới ư?
(hết chương)
"Trần sư huynh, cảm giác huynh càng sống càng trẻ ra ấy!" Thấy sư huynh có sức nắm hai tay rất mạnh, Kiều Dụ liền buột miệng khen một câu.
"Ai, đừng có trêu sư huynh. Coi như là trẻ thì cũng phải cảm ơn ngươi! Luận văn của chúng ta đã được thông qua xét duyệt rồi! Ta đã nhận được bản proof S. Luận văn của chúng ta chắc là tháng này sẽ được in ra thôi." Trần Trác Dương kích động nói nhỏ.
À, thì ra là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.
"À, biết rồi. Hôm qua đã đăng nhập vào hậu trường xem qua. Đỗ Căn chủ biên có gửi mail cho ta. Cũng định nói cho huynh tin vui, ngày mai sẽ lên Website Games. Nhưng mà đáng tiếc quá, luận văn của ta là trang bìa, còn bài của huynh xếp thứ hai." Kiều Dụ đáp lời.
Mặc dù nghe có hơi ngứa đòn, nhưng lúc này Trần sư huynh chắc chắn sẽ không để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt này.
"Đừng nói chuyện đó nữa, tiểu sư đệ, ta mà có thể đăng được trên Ann. Math là vui lắm rồi! Trang bìa hay không coi như xong, chuyện đó ta không dám nghĩ." Trần Trác Dương cười toe toét, không giấu được vẻ vui sướng.
"Vậy huynh kích động vậy làm gì? Bài sau đăng Ann. Math, trang bìa vẫn là của ta thôi. Trần sư huynh, huynh nên tập quen với vị trí đứng đầu đi, sau này dự án của chúng ta còn nhiều bài nữa. Lần nào huynh cũng kích động thế này, tim có chịu nổi không?" Kiều Dụ bình thản nói.
"Cái này... cái này..." Mặc dù Kiều Dụ nói nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng Trần Trác Dương không biết nên đáp lại thế nào.
Thậm chí, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn một chút.
Từ khi bắt đầu theo nghiệp điền kinh, trong lòng hắn vẫn luôn có kỳ vọng một ngày sẽ được tỏa sáng.
Nói về điền kinh, không phải không cho hắn cơ hội, nhưng đáng tiếc là hắn đã không thể nắm bắt được.
Ai dám nghĩ rằng cảm giác mà thời còn đi học không có được, sau khi tốt nghiệp lại khiến hắn chờ đợi.
Cuộc đời thật kỳ diệu...
Khi hắn đang ấp ủ hoài bão, số phận lại giáng cho hắn một đòn cảnh tỉnh, khiến hắn cảm thấy cuộc đời mình có lẽ chỉ có thể trôi qua một cách tầm thường.
Khi hắn chấp nhận số phận, lại có người sốt sắng muốn dùng quạt đẩy cho hắn cất cánh...
"Được rồi, có phải chỉ đăng vài bài báo không thôi? Bình tĩnh đi, trường học đã biết huynh đăng được trên Ann. Math chưa?" Kiều Dụ đầy phấn khởi hỏi một câu.
Hắn rất muốn biết phản ứng của đại học Tân Châu khi biết luận văn của sư huynh được đăng trên Ann. Math.
Nghĩ đến cũng thấy tiếc, từ khi trưởng thành đến nay, hắn thực sự không cảm nhận được cảm giác bị người khác xem thường.
Có lẽ là cũng có, nhưng chưa từng ai thể hiện ra. Cho dù hồi năm xưa ở lớp 13... Lúc đó những người hắn tiếp xúc đều là huynh đệ, ngược lại còn muốn anh ta cố gắng hơn.
Còn sau khi đến Yến Bắc, cảm giác đó lại càng ít thấy, có lẽ là do Điền đạo và Viên lão, những người xung quanh hắn đều là người tốt.
Rất muốn tìm ai đó coi thường mình rồi sau đó anh sẽ "tú" cho đối phương biết mặt, nhưng vẫn chưa tìm được. Trên mạng xã hội thì có nhiều, nhưng đáng tiếc lại quá xa cuộc sống của Kiều Dụ.
Hắn cũng không thể đi cãi nhau với đám người thích "chém gió" bảo hắn có bản lĩnh thì lấy giải Nobel Toán học rồi lại đi "tú" bằng việc đăng bài trang bìa trên Ann. Math được... Vì như thế trông sẽ rất ngu.
Từ một điểm này mà nói, Kiều Dụ cảm thấy Trần sư huynh thực sự rất may mắn, dù sao trải nghiệm cuộc đời của huynh ấy phong phú hơn hắn rất nhiều.
Nhưng Trần Trác Dương lại lắc đầu, nói: "Vẫn chưa. Thực ra thì ta vẫn chưa nói với ai cả. Nhưng đợi khi bản in được xuất bản, mọi người sẽ tự khắc biết thôi, ta thấy không cần thiết phải làm ầm ĩ lên."
Ừm, khá khiêm tốn, Kiều Dụ thích điều này.
Kiều Dụ lại hỏi: "Ý là, phải đợi báo công khai như vậy thì bọn họ mới biết à? Ai, đúng rồi, cái ông viện trưởng Trương thường ngày gây khó dễ cho huynh có đến không? Đến lúc đó em sẽ xem bộ dạng của ông ta thế nào."
"Không biết nữa, ta chỉ xin nghỉ hai buổi, sau đó tự bỏ tiền đến tham gia." Trần sư huynh lại lắc đầu nói.
Kiều Dụ cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Mỗi năm, hội nghị toán học sẽ có mấy loại nhân viên tham gia, khách quý đặc biệt, người được mời báo cáo, người nhận giải Hoa La Canh, người đoạt giải Trần Tỉnh Thân đều không cần nộp bất kỳ chi phí nào, bên ban tổ chức còn hỗ trợ miễn phí chỗ ở.
Như Kiều Dụ thì thuộc dạng người được mời báo cáo nên không mất một đồng nào, chỉ phải tốn tiền lộ phí đi lại.
Còn người nhận giải Chung Gia Khánh cùng hội viên sinh viên thì phải nộp phí đăng ký thấp nhất, còn chi phí ăn ở thì phải tự lo.
Ngoài ra, những người báo cáo theo nhóm, các hội viên trong hiệp hội toán học và những người tham gia khác cũng phải đóng mức phí đăng ký khác nhau, và cũng tự đặt khách sạn.
Vì vậy, nói một cách nào đó, rất nhiều người đến tham gia hội nghị thực chất không hẳn chỉ vì mục đích giao lưu học thuật.
Mà còn có thể bỏ chút tiền, mở rộng quan hệ xã giao.
Dù sao thì tại một hội nghị cấp cao nội bộ của Trung Quốc như thế này, có thể thấy rất nhiều nhân vật tầm cỡ mà ngày thường rất khó gặp.
Nếu có cơ hội gặp gỡ và chụp một vài tấm hình thì cũng xem như là không uổng công đi chuyến này.
Đây thực ra cũng là một phúc lợi ẩn hình của nhiều sinh viên thi đỗ vào các trường danh tiếng. Những người ngoài rất khó gặp các giáo sư, nhưng các sinh viên này thường có thể gặp họ trong các lớp học.
"Được rồi, vậy đến lúc đó nếu gặp người của trường anh thì nhớ giới thiệu cho em một tiếng. Em quay lại sẽ hỏi bọn họ là dựa vào cái gì mà xem thường em!"
"Cái đó... hình như chưa bao giờ nghe ai nói là xem thường huynh cả..."
"Đừng bênh bọn họ, em nói cho anh nghe này, anh là sư huynh của em, coi thường anh chẳng khác nào là coi thường em, hiểu chưa? Không vậy thì gọi là đồng môn làm gì?"
Lời nói của Kiều Dụ lại một lần nữa khiến Trần Trác Dương cảm động đến không nói nên lời.
Không khoa trương chút nào, nếu bây giờ có ai đó chĩa súng vào Kiều Dụ, hắn chắc chắn không do dự xông lên chắn đạn cho cậu.
Có lẽ đó chính là cái cảm giác "kẻ sĩ chết vì tri kỷ" đầy xúc động.
Cuối cùng, vạn lời nghẹn ngào lại hóa thành một câu nói có vẻ mộc mạc: "Cảm ơn cậu, Kiều Dụ."
"Ha ha, thôi đi, anh mau đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn khai mạc. À, Điền đạo cũng ở bên cạnh chỗ em đó, nhưng bây giờ chắc vẫn đang họp, sau mười một giờ đêm anh có thể tiện đường ghé qua thăm ông ấy một chút."
"Được, tôi đi nghỉ trước đây."
Tạm ôn chuyện cũ xong xuôi, Trần Trác Dương nghĩ đến ngày kia Kiều Dụ còn phải báo cáo trong hội nghị, cũng không muốn làm lỡ thời gian của cậu nữa.
Hai người vừa đứng lên thì nghe có người gọi ở sau lưng: "Kiều Dụ."
Kiều Dụ quay lại liền nhìn thấy hai người đang đi về phía cậu.
Người đi đầu là vị giáo sư mặt tròn mà cậu đã quen, lần trước đã ngồi cạnh cậu trong buổi thẩm định dự án. Kiều Dụ vẫn nhớ rõ vị giáo sư này tên là Dương Viễn Trình.
Sau lưng vị giáo sư này còn có một học sinh trẻ tuổi đi theo.
"Giáo sư Dương, chào thầy." Kiều Dụ lên tiếng chào hỏi.
Dù sao cũng từng có sự giao lưu hữu nghị khi chuyền giấy cho nhau trong hội nghị.
Chỉ là ngày hôm đó, sau khi anh rút lại bản đề án, liền đi thẳng về nên thật không biết dự án của vị giáo sư Dương này đã được duyệt hay chưa.
Nhưng theo cách nói của Điền đạo, thông thường, các dự án có thể thảo luận trên hội nghị đều có khả năng được duyệt rất cao.
"Tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là học trò của tôi, tên là Bao Tu Kiệt, các cậu đều là người trẻ tuổi, sau này giao lưu học hỏi nhiều nhé." Dương Viễn Trình tươi cười hớn hở nói.
"Chào Kiều Dụ, rất vui được biết cậu." So với sự nhiệt tình của giáo viên hướng dẫn, chàng trai trẻ sau lưng tỏ ra căng thẳng hơn rất nhiều, thậm chí khi chào hỏi còn cảm thấy hơi lúng túng.
Thực ra, chuyện này có thể hiểu được.
Chủ yếu là do Kiều Dụ quá trẻ tuổi, khi nhìn vào gương mặt đó người ta rất dễ bỏ qua những thành tựu của cậu.
"Chào anh." Kiều Dụ lại hờ hững chào lại.
Cậu nhớ là giáo sư Dương này làm nghiên cứu về hướng trí tuệ nhân tạo. Hiện tại cậu vẫn chưa có ý định liên quan đến lĩnh vực này.
"Vị này là?" Giáo sư Dương nhìn về phía Trần Trác Dương đang đứng cạnh Kiều Dụ.
"Đây là sư huynh của tôi, Trần Trác Dương, đến từ đại học Tân Châu." Kiều Dụ giới thiệu.
"Giáo sư Trần, kính đã lâu, kính đã lâu!" Dương Viễn Trình nhiệt tình chìa tay ra.
Trần Trác Dương có chút xấu hổ, rất muốn giải thích rằng hiện tại anh chỉ là một giảng viên hợp đồng vừa được nhận với thời hạn 3+3 thôi, còn cách danh xưng giáo sư một khoảng rất xa.
Nhưng nghĩ rằng dù sao anh và giáo sư Dương này cũng không quen biết, nên dứt khoát cho qua chuyện.
"Giáo sư Dương, chào thầy."
Sau vài lời xã giao, Dương Viễn Trình mới quay sang hỏi Kiều Dụ: "Kiều Dụ, tôi vừa xem lịch trình, ngày kia có phần báo cáo của cậu. Nhưng trên trang web của hội nghị lại không thấy công bố chủ đề và tóm tắt báo cáo của cậu.
Cảm thấy hơi lạ. Nói chung là hôm nay phải công bố rồi mới đúng. Tôi thấy chủ đề và tóm tắt báo cáo của ba giáo sư kia đã được công bố hết rồi, có phải vì nội dung cậu muốn trình bày quá đặc biệt không?"
Hoàn toàn chính xác là rất đặc biệt...
Kiều Dụ biết tại sao chủ đề và nội dung báo cáo của cậu đến hôm nay vẫn chưa công bố.
Vì phần tóm tắt luận văn của cậu có liên quan đến hệ thống tiên đề lý thuyết số mô hình khái quát rộng, nhưng bên Ann. Math thì nhanh nhất là đến ngày mai luận văn mới có thể được đăng tải lên web.
Nên chắc là phải đợi ngày mai Ann. Math đăng bài lên thì mới có thể đưa chủ đề và tóm tắt báo cáo của cậu lên trang web chính thức, nhằm thể hiện sự nghiêm túc của giới toán học.
Đương nhiên, nói nhỏ cho nhau một chút thì chắc không có vấn đề gì.
Vì thế Kiều Dụ thản nhiên đáp: "Chuyện đó à, thực ra cũng không tính là quá đặc biệt đâu. Tôi chỉ là đẩy giới hạn trên của khoảng cách giữa số nguyên tố lên thành 6 thôi."
"Nha... Á? Khoan đã, cậu vừa nói là suy luận ra khoảng cách giữa các số nguyên tố là 6?"
Khuôn mặt tươi cười của Dương Viễn Trình đột nhiên cứng đờ, xác nhận lại một lần nữa.
Ngay cả cậu học sinh trẻ tuổi đằng sau ông vẫn luôn giữ vẻ thận trọng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, giáo sư Dương ạ." Kiều Dụ nhẹ nhàng đáp.
Nói thật thì Kiều Dụ không thấy có gì đáng tự hào. Dù sao, chuyện Trương giáo sư chưa từng chứng minh mới là điều khó khăn nhất. Huống chi là anh còn không thể suy ra đến 2.
Sau một lúc im lặng, giáo sư mặt tròn mới lên tiếng hỏi: "Nếu tôi không nhầm thì dự án Polymath do giáo sư Đào Hiên Chi chủ trì năm đó hình như là đã thu hẹp khoảng cách xuống 246 thì phải, rồi công trình này bị dừng lại thì đúng không?"
Kiều Dụ gật đầu nhẹ, cười đáp: "Đúng vậy, nhưng mà giáo viên hướng dẫn có nói với tôi, bản luận văn này của tôi đã được giáo sư Trương Viễn Đường và giáo sư Đào Hiên Chi xem qua.
Họ đều nói luận văn không có vấn đề gì, nên mới để tôi báo cáo trong hội nghị. Vậy giáo sư Dương à, sư huynh của tôi mới đến, chắc cũng mệt rồi, tôi phải đưa anh ấy về phòng, tôi xin phép đi trước nha."
"À, à, được, mới tới thì nên nghỉ ngơi trước."
Sau đó hai người nhìn Kiều Dụ cùng Trần Trác Dương cùng nhau đi về phía thang máy. Một lúc sau, người học sinh bên cạnh mới lên tiếng hỏi: "Thưa thầy, có phải Kiều Dụ đang khoác lác không ạ?"
Dương Viễn Trình nhíu mày trầm tư hồi lâu, mới trừng mắt nhìn học sinh của mình rồi hỏi: "Trước mặt chúng ta mà dám nói vậy ư? Cậu ta được lợi gì chứ? Ngày kia là lên sân khấu báo cáo rồi!"
Bao Tu Kiệt rụt cổ lại, không dám nói thêm lời nào nữa.
Dù sao thì câu hỏi của thầy cũng rất đúng... khoác lác trước mặt bọn họ thì được cái gì chứ?
Chẳng lẽ là thật ư?
Vậy thì hội nghị lần này chẳng phải quá tuyệt vời sao? Lại còn cho ra một thành quả tầm cỡ thế giới ư?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận