Đỉnh Phong Học Phách

Chương 117: Nghiêm túc Kiều ca —— quả thực đáng sợ! (3)

Chương 117: Kiều ca nghiêm túc —— thật sự đáng sợ! (3)
Vẻ si mê lộ ra, đơn thuần là vì quá mức chăm chú. Nhưng Tiết Tùng không nghĩ vậy, khi hắn lặng lẽ rời khỏi phòng Kiều Dụ, phát hiện người này phảng phất như không cảm nhận được gì, vẫn còn hơi sợ hãi. Theo bản năng, hắn gọi điện thoại cho Điền Ngôn Chân.
Nghe Tiết Tùng báo cáo, Điền Ngôn Chân im lặng một lát rồi nói: "Cứ để hắn tự nhiên. Dù hắn có hứng thú với cái gì, chỉ cần nghiêm túc thì đều là chuyện tốt. Ngày mai là thời gian huấn luyện IMO, nếu hắn quên đến thì không cần nhắc nhở hắn."
Các bậc phụ huynh đều có cảm nhận giống nhau. Một người đã đủ tư cách gửi bản thảo cho tạp chí Ann. Math, bài luận văn lại có khả năng được chấp nhận, còn bắt đầu thử thách hình học Langlands thì việc người đó đi tham gia IMO quả thật vô cùng nực cười.
Ít nhất thì trong lịch sử toán học chưa từng có chuyện này...
Tiếc là Kiều Dụ lại không hề quên.
Cảm ơn sư huynh Trần đã lắp máy in, đêm trước đó hắn đã in xong toàn bộ luận văn, sau khi xem qua liền để qua một bên. Sau đó, hắn ước tính sơ bộ thời gian chín ngày, ngoại trừ việc thi cử còn cần phải xem nội dung để sắp xếp lại.
Dù giờ Kiều Dụ đã thấy được toán học có thể mang lại cho hắn khả năng to lớn, nhưng những đồng tiền dễ kiếm thì vẫn nên kiếm. Một mặt, để cải thiện cuộc sống phải bắt đầu từ việc làm tốt từng việc nhỏ bên cạnh, mặt khác Kiều Dụ vẫn rất coi trọng sự cam kết.
Lão Trương và Lan Kiệt đều là những người tốt bụng, nên họ nhất định sẽ hiểu việc Kiều Dụ không cần chứng minh bản thân qua IMO. Thậm chí, nếu Kiều Dụ không đi thi, họ cũng sẽ không nói gì. Nhưng chính vì vậy mà Kiều Dụ lại càng không thể để những người tốt bụng thất vọng.
Khi ngươi cảm thấy có điều gì đó không ổn ở một nơi nào đó trên thế giới này, thì đó không phải lý do để bỏ bê mà là phải cố gắng làm một vài thay đổi nhỏ nhặt.
Ví dụ như, khi mọi người cảm thấy rằng người tốt trên đời không gặp báo đáp tốt thì Kiều Dụ quyết định dùng hành động thực tế để mọi người biết rằng: ồ, thật ra người hiền lành như vậy cũng có thể gặp được điều tốt.
Kiều Dụ cảm thấy chỉ cần những người như hắn nhiều lên, thì rất nhiều điều trong ý thức sẽ có thể thay đổi một cách vô tri vô giác. Như vậy, khi tất cả mọi người đều quyết định làm người tốt, thì một kẻ không thuần khiết như hắn mới có thể sống thoải mái hơn.
Kẻ ác trong đám đông thì phải tranh đấu, chỉ khi ác hơn người khác mới có thể đứng đầu. Nhưng trong một đám người tốt, chỉ cần đủ trơ trẽn thì có thể chiếm hết tiện nghi. Kiều Dụ thậm chí có thể viết một thiên luận văn về chủ đề này.
Đúng vậy, giờ trong đầu Kiều Dụ toàn là toán học, sự tập trung của hắn đáng sợ.
Cho nên ngày hôm sau, khi đám bạn bè nhỏ lại gặp mặt Kiều Dụ, bọn họ đã gặp phải một con người đáng sợ như thế....
Kiều Dụ sau khi rửa mặt buổi sáng, tiện thể đến nhà ăn dùng bữa sáng, rồi cầm luận văn đã chuẩn bị xong, đi làm thủ tục báo danh, tiện thể làm thủ tục nhập phòng.
Hai ngày nay, hắn vẫn duy trì thói quen mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc. Ngược lại, hắn lại vô cùng tỉnh táo, thần thái rạng rỡ.
Lần nào cũng vậy, hễ Kiều Dụ có mục tiêu rõ ràng, thì dù là khả năng tập trung hay là tinh lực của con người, đều sẽ biểu hiện ra mạnh mẽ hơn.
Đại khái đó chính là thái độ ý chí chiến đấu hừng hực.
Vốn hắn định cứ ba tháng thì sẽ lười biếng, nghỉ ngơi một lần, nhưng tình hình hiện tại đã khác, Kiều Dụ không còn tâm trạng nghỉ ngơi. Luận văn nhất định phải xem kỹ, hình học Langlands thật sự rất thâm ảo, xứng đáng để hắn bỏ thêm nhiều thời gian hơn.
Dù sao để tìm ra lỗi sai logic quan trọng trong luận văn, trước tiên hắn phải hiểu rõ. Lựa chọn sai vốn dĩ là một quá trình học tập.
Hơn nữa, chuyện này rất có tính thử thách, nghe nói Schulz đã đọc qua luận văn này và đánh giá rằng: “Kết quả tốt nhất, thành công nhất trong gần ba mươi năm qua, đỉnh cao của ba mươi năm cố gắng”. Thậm chí, một trong những người sáng lập hình học Langlands, Alexander Bailey cũng nói rằng “Chứng minh này cực kỳ đẹp, là chứng minh tốt nhất trong các chứng minh tương tự”.
Đối với người khác mà nói, việc hai vị lão làng lên tiếng khẳng định luận văn thì đối với Kiều Dụ lại mang ý nghĩa khác.
Hắn luôn cảm thấy nếu thực sự tán thành kết luận này thì các lão làng hoàn toàn có thể dùng những lời như “Thật không thể tưởng tượng được, họ đã đạt được thành công, quá trình chứng minh không có kẽ hở” mà không phải là so sánh với những chứng minh cùng thời khác.
Đương nhiên, đây có thể là do sự thận trọng đặc trưng của những lão làng, vì khi chưa có được sự tán thành của giới toán học thế giới, thì không muốn nói quá chắc chắn.
Nhưng trong mắt Kiều Dụ, việc không tự tin đưa ra nhận xét như vậy đã có nghĩa là luận văn rất có thể có vấn đề, chỉ là đang chờ xem có ai phát hiện ra hay không mà thôi.
Hắn mà không nắm chặt thời gian thì nhỡ đâu các nhà toán học đều tán thành kết luận này thì sao, biết đâu sang năm hội nghị toán học thế giới, ban giám khảo lại trao giải bừa thì biết làm thế nào? Dù sao thì trong lịch sử cũng chưa có tiền lệ rút lại giải thưởng đã trao.
Kiều Dụ cảm thấy hắn nhất định phải nắm chặt thời gian, chưa kể cái phỏng đoán hình học Langlands này thực sự rất thú vị.
Cho nên, ngay khi vừa phân phòng xong, Kiều Dụ đã ngồi vào chỗ của mình, mở luận văn ra xem lại.
Hơn 9 giờ sáng, Dư Vĩ đẩy cửa vào, nhìn thấy Kiều Dụ đang ngồi trong phòng ngẩn người, vừa lúc đó, Kiều Dụ nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Dư Vĩ vốn tưởng rằng Kiều Dụ sẽ châm chọc hắn vài câu như thường lệ, kết quả Kiều Dụ hoàn toàn không nói gì, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tờ giấy A4 trên bàn.
Kiều Dụ không nói gì, Dư Vĩ càng lười chủ động bắt chuyện với hắn, liền kéo hành lý vào phòng, sắp xếp xong rồi lấy trong vali bài tập ra, định ngồi xuống cái bàn phía sau lưng Kiều Dụ để bắt đầu làm bài.
Nói thật, việc bị xếp ở cùng phòng với Kiều Dụ làm cho hắn hơi khó chịu.
Nhưng không có cách nào khác, lần huấn luyện này quản lý bán khép kín, tất cả các thí sinh tham gia đều phải ở bốn người một phòng. So ra thì ở cùng phòng với người quen có vẻ cũng tốt.
Dù có khó chịu, nhưng khi đi ngang qua chỗ Kiều Dụ, hắn vẫn không nhịn được mà liếc nhìn vào nội dung mà Kiều Dụ đang đọc.
"Mẹ kiếp!" Dư Vĩ thầm mắng một tiếng trong lòng, lại là cái luận văn mà hắn không hiểu, cái tên này càng ngày càng ra vẻ!
Thế là hắn cố tình kéo ghế ra hơi lớn tiếng, đáng tiếc cái tên ở phía sau vẫn không để ý đến hắn, chỉ có tiếng "vù vù" khi ngòi bút chạm vào mặt giấy vang lên nhiều hơn.
Dư Vĩ nhếch miệng, được thôi, lần này hắn thừa nhận Kiều Dụ thật sự tập trung. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến cái tên không biết ăn nói này vậy mà lại khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn cả khi bị trêu chọc…
Lật sách bài tập, chuẩn bị làm bài, để quên hết cái tên đáng ghét kia đi.
Nhưng tinh thần không sao tập trung được - tên đáng chết kia ở sau lưng vậy mà không thèm chào hỏi hắn…
Càng nghĩ càng bực, Dư Vĩ đang định đứng dậy đi ra ngoài dạo thì cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra.
"Mẹ nó, đúng là hai người, Kiều Dụ đại ca, tôi cứ tưởng ông chết rồi chứ!"
Thật, nếu là trước đây, khi nghe thấy giọng nói này thì Dư Vĩ sẽ cảm thấy rất phiền, nhưng hôm nay hắn lại thấy giọng của tên mập này dễ nghe lạ thường.
Không còn cách nào, tuy hắn luôn rất thích yên tĩnh, nhưng nếu phải ở trong phòng yên tĩnh như thế cùng với Kiều Dụ thì Dư Vĩ cảm thấy hắn sẽ phát điên mất.
Thế là, hắn thuận tiện đứng lên, nhìn xem Kiều Dụ sẽ ứng phó thế nào với tên mặt dày này, ai ngờ Kiều Dụ chỉ liếc nhìn Dư Vĩnh Tuấn một cái, đã làm cho tên mập mạp kia dừng ngay bước chân lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận