Đỉnh Phong Học Phách

Chương 106: Toán học không phải đơn giản như vậy... Nhưng cũng không khó! (3)

Nếu như sau này hắn không có danh tiếng gì thì thôi, nhưng nếu thật sự có thành tựu, lại gặp phải một vài chuyện không hay trong giới toán học quốc tế, ta hy vọng mọi người có thể giúp một tay. Quyền lên tiếng vốn đã không lớn, nếu đến lúc đó vì chuyện này mà làm chậm trễ tiền đồ của đứa nhỏ thì thật chẳng có ý nghĩa gì.” Trương Thụ Văn cười nói: “Điền tiên sinh, nếu như một đứa trẻ có t·h·i·ê·n phú như vậy mà ông cũng không có tự tin bồi dưỡng thành tài thì đừng làm thầy của nó nữa. Hơn nữa, tôi cảm thấy tương lai có lẽ nó sẽ hứng thú với số học hơn, có thể giao cho tôi.” Điền Ngôn Chân cũng cười: “Ha ha, thầy giáo chỉ là một cái danh xưng mà thôi. Ông cũng biết, nó vẫn chưa hiểu rõ sâu sắc về toán học, hơn nữa thằng nhóc này rất ham tìm tòi. Hôm mùng 8 nó đến trường, tôi đưa tài khoản văn hiến của mình cho nó dùng, ý định ban đầu là muốn nó tải luận văn của Robert về đọc, để khi lên giảng đường còn hiểu được chút ít. Kết quả, thằng nhóc này đêm đó lại tải năm ngàn luận văn của Schulz về nghiên cứu, sau khi đọc xong còn tự nghĩ ra một bài tập liên quan đến lý thuyết không gian hoàn mỹ. Hôm qua, sau khi tôi la rầy một trận thì buổi chiều nó mới thành thật đi xem luận văn của Robert. Kết quả hôm nay tự dưng lại xảy ra chuyện như vậy. Vì thế, ông muốn dạy nó thì tôi không có ý kiến gì. Hay là để lại phương thức liên lạc cho nó đi, lát nữa tôi sẽ bảo nó đọc nhiều luận văn của ông, có gì không hiểu thì liên lạc trực tiếp với ông, được không?” Trương Thụ Văn lại nhíu mày: “Ý gì đây? Nó vừa mới tiếp xúc với lĩnh vực nghiên cứu của Peter · Schulz vào ngày mùng 8, sau đó đã nảy ra những ý tưởng kia, còn trực tiếp thực hành? Giáo sư Điền, ông thật không đùa đấy chứ?” Điền Ngôn Chân che giấu nụ cười, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, nếu ông không tin, chỗ tôi có ghi chép vé đặt của nó, còn có cả ghi chép tải luận văn ở hậu trường, có thể mở cho ông xem hết. Tất nhiên, đừng nói là ông không tin, lúc đó tôi cũng hết sức k·i·n·h ngạc. Nếu không phải tình huống như thế này, hôm nay tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho ông.” Trương Thụ Văn nghiêm nghị nói: “Được, tôi xem thử.” “Hửm?” Điền Ngôn Chân có chút bất ngờ, chà, hắn chỉ khách sáo một câu, mà hắn lại thật sự muốn xem. Nhưng nói đi thì phải nói lại, chuyện này đúng là rất khó tin. Hơn nữa càng là người trong giới càng khó tin hơn. Điền Ngôn Chân thậm chí tin rằng nếu Peter · Schulz biết có một đứa trẻ mười lăm tuổi, chỉ cần đọc luận văn của ông một đêm là có thể hiểu được đề tài nghiên cứu của ông, thì có lẽ cũng sẽ cảm thấy khó tin. Chỉ là việc hắn dứt khoát muốn xem những chứng cứ này có phần thể hiện sự thiếu tin tưởng giữa đôi bên. Người này đúng là không chừa thủ đoạn nào. Nhưng Điền Ngôn Chân vẫn lấy điện thoại ra, cũng may vé đặt chỗ cho Kiều Dụ không qua tay người khác… “Ông xem đi.” Điền Ngôn Chân rất thản nhiên đưa điện thoại qua: “Đây là thông tin vé đặt chỗ... để ông xem ghi chép tải văn hiến phía sau, chẳng lẽ ông cho là buổi tối bảy giờ tôi có thể tải liền một hơi năm ngàn luận văn của Peter · Schulz về đọc chắc?” Sau khi xem xét cẩn thận các ghi chép, Trương Thụ Văn lại im lặng. Với lối tư duy của một nhà toán học thông thường, thật sự không tài nào lý giải nổi một đứa trẻ mười lăm tuổi chưa qua giáo dục bài bản lại có thể đọc hiểu luận văn của Peter · Schulz chỉ trong một đêm. Vì những kiến thức toán học trong đó rất phức tạp, bao gồm cả những cơ sở về đại số tuyến tính, đại số trừu tượng, giải tích thực và giải tích phức; ở phương diện hình học đại số cần nghiên cứu chuyên sâu về hình học xạ ảnh, hình học giả xạ ảnh, đa tạp đại số và lý thuyết khái hình, đồng điều đại số; Ngoài ra, còn phải đi sâu vào số học p-adic và giải tích p-adic, lý thuyết trường của lý thuyết số học đại số, biểu diễn Galois, các trường địa phương và cơ sở toàn cục, lý thuyết Hodge kinh điển và lý thuyết Hodge p-adic, không gian hoàn mỹ và không gian affine hoàn hảo, các phạm trù đồng luân và phái sinh. Đúng, còn có cả lý thuyết phạm trù nữa. Trương Thụ Văn đương nhiên cũng đã nghiên cứu qua luận văn của Peter · Schulz, trong đó phần lớn sử dụng ngôn ngữ lý thuyết phạm trù, các khái niệm như phạm trù, mô phỏng, biến đổi tự nhiên là không thể thiếu để lý giải nghiên cứu của ông ấy. “Tất nhiên, nó chỉ tải năm ngàn bài thôi chứ cũng chưa đọc hết đâu, tôi có nói chuyện với nó buổi trưa, nó mới đọc sơ qua bài năm 2011 kia thôi.” Điền Ngôn Chân giải thích thêm. Sau khi trả điện thoại lại cho Điền Ngôn Chân, Trương Thụ Văn không nói gì mà chỉ bản năng đi về phía trước, chẳng bao lâu, cổng phía đông của đại học Yến Bắc đã ở trước mắt, Trương Thụ Văn đột nhiên dừng lại, Điền Ngôn Chân cũng theo đó dừng bước. “So với một học trò như thế, ông thầy như ông đúng là kém quá rồi!” Trương Thụ Văn nói thẳng vào trọng tâm. Điền Ngôn Chân cười không đáp. Nếu như hai người đổi vị trí, lúc này hắn đang ở Hoa Thanh tham gia xong hội thảo tương tự, hắn cũng sẽ nói những lời y như vậy. Trương Thụ Văn lại bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên, tôi cũng kém một chút. Nhưng có một điều ông nói không sai, đứa bé này rất đáng được dốc lòng bồi dưỡng, lát nữa tôi sẽ gửi email riêng cho ông, nếu sau này nó có vấn đề gì về lĩnh vực số học, có thể gửi email thảo luận với tôi bất cứ lúc nào, tất nhiên ông cũng có thể cho nó số điện thoại cá nhân của tôi.” “Được!” Điền Ngôn Chân đáp ngắn gọn. Không cần phải nhấn mạnh gì thêm nữa, toán học cũng rất coi trọng việc truyền thụ. Không chỉ riêng ở Hoa Hạ, mà trên toàn thế giới đều vậy. Phái Đông Âu, phái Tô, phái Hà Lan, phái Pháp, phái Thụy Sĩ, phái Mỹ... Những phái nào nên có thì đều có. Thậm chí còn có thể chia nhỏ hơn nữa. Với thái độ của Trương Thụ Văn lúc này, cho dù giữa Kiều Dụ và hắn không có danh nghĩa thầy trò, thì cũng đã có tình nghĩa thầy trò. Đôi khi tình nghĩa thầy trò thậm chí còn bền chặt hơn cả danh xưng thầy trò. Nếu sau này học trò gặp khó khăn, làm thầy nào có thể đứng ngoài cuộc? Ai mà chẳng có chút bao che khuyết điểm? Học sinh thiên tài nhà mình, mình làm thầy tất nhiên có quyền phê bình, nhưng còn các ngươi thì không xứng! Sau khi đạt được thống nhất, Trương Thụ Văn lại không kìm được mà hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ cuối cùng những vấn đề nó hỏi, đều phải qua ông rồi mới có thể gửi cho tôi sao?” Điền Ngôn Chân cười, tự tin nói: “Không đến mức đó, nó đã là đệ tử của tôi rồi.” “Tạm biệt.” Trương Thụ Văn nói ngắn gọn. “Không tiễn.” Điền Ngôn Chân gật đầu. Sau khi chia tay với Trương Thụ Văn, Điền Ngôn Chân hài lòng quay người đi về hướng trung tâm nghiên cứu, Kiều Dụ còn đang chờ hắn mà. Mục đích đã đạt được hết rồi, vừa khoe được học trò thiên tài của mình, lại còn khiến đối phương cam tâm tình nguyện phụ đạo miễn phí cho học sinh của mình, tiện thể đảm bảo an toàn cho Kiều Dụ sau này… Trương Thụ Văn trở về đại học Hoa Thanh, vốn định về thẳng khách sạn nghỉ ngơi, nhưng lại nhận được tin nhắn Wechat của lão nhân, hỏi hội thảo đã kết thúc chưa. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn quyết định vẫn là đến văn phòng của lão nhân trước. Không còn cách nào khác, năm xưa đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn nợ vị lão nhân này một món ân tình. "Trở về rồi à?" “Vâng.” “Có thật sự có một đệ tử như vậy sao?” Rõ ràng, lão nhân cũng rất tò mò. Nhân sinh dù rực rỡ đến mấy, cũng không thể tránh được sự mài giũa của thời gian. Vì sao giải thưởng Phil chỉ dành cho các nhà toán học dưới 40 tuổi? Bởi vì mọi người đều biết, con người chỉ dồi dào tinh lực và có bộ não linh hoạt nhất trước tuổi 40. Sau 40 tuổi, dù cho cơ thể vẫn khỏe mạnh, nhưng trí nhớ đã bắt đầu suy giảm nghiêm trọng. Cho nên nếu trước 40 tuổi mà không có thành tựu lớn, thì sau 40 tuổi sẽ rất khó. Sau 60 tuổi, khi bước vào tuổi xế chiều, lại càng như thế, những thứ còn lại sau khi thời gian lắng đọng chỉ là kinh nghiệm, lúc này làm nghiên cứu khoa học không chỉ trí nhớ không theo kịp mà cả tinh lực cũng không đủ. Nên có lẽ chỉ có thể đặt hi vọng vào những người kế thừa được mình. Một học sinh ưu tú, đương nhiên sẽ khiến các bậc lão làng mong chờ. Trương Thụ Văn đương nhiên hiểu được loại tâm lý này, vì hắn cũng giống như vậy, nên hắn đã lựa chọn quay về để giải thích rõ với lão nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận