Đỉnh Phong Học Phách

Chương 115: Ta có nghĩa vụ nhường đối diện biết, ai mới là thật cha! (4)

Chương 115: Ta có nghĩa vụ cho đối diện biết, ai mới là cha thật! (4)
Kiều Dụ rất muốn buột miệng nói một câu "đậu xanh rau má", đã nói là giám khảo mù đơn đâu? Hắn gần như đã đoán xong rồi, nhưng vẫn cố nhịn, dù sao hắn mới là người có lợi. Liền chỉ ủy khuất nói: "Sao có thể chứ? Từ trước đến giờ ta đâu có gây thù chuốc oán với ai. Không đúng, ngài chẳng phải nói là hai vị giáo sư Hoa Hạ sao? Sao lại lòi ra giáo sư Phất Lan Khắc vậy?"
"Hắn đã đổi tên ở Mỹ rồi, các luận văn đều dùng tên tiếng Anh để công bố. Tóm lại nếu con không đắc tội là tốt rồi, ông ta cũng là một giáo sư rất có tiếng tăm trong giới toán học đấy, sau này có thể thử duy trì quan hệ."
"Vâng, được ạ, thưa ông." Kiều Dụ đáp lời, chợt hỏi: "Vậy giáo sư Phất Lan Khắc này khi còn ở Hoa Hạ thì tên là gì ạ?"
"Sao con lại quan tâm chuyện này làm gì?"
Ông cụ lẩm bẩm, nhưng vẫn trả lời: "Ông nhớ hình như gọi là Phùng Vũ."
"Phùng Vũ?" Kiều Dụ vốn rất mẫn cảm với họ Phùng nên theo bản năng hỏi: "Thưa ông, giáo sư Phùng này chắc không phải là học ở tỉnh Tê Dại đó chứ? Ông ta năm nay bao nhiêu tuổi ạ?"
"Sao? Con biết à?"
Kiều Dụ đáp ngay: "Dạ không biết ạ, chỉ là trước đây con có đọc một bài luận văn của giáo sư Phất Lan Khắc, con nhớ rõ là đơn vị ở MIT."
"Dòng họ của người phương Tây khá đơn điệu, giống Hoa Hạ vậy, người cùng họ rất nhiều, nhưng hình như hắn chính xác là có kinh nghiệm học ở MIT. Hơn nữa là một giáo sư toán học rất trẻ, năm nay mới hơn ba mươi tuổi."
"Ha..." Kiều Dụ cười, sau đó vội vàng nói: "Có thể là con nhớ nhầm, thưa ông, con nhớ hôm đó giáo sư trong bài luận văn đã hơn năm mươi tuổi rồi. À phải, thưa ông, ngài có thể cho con phương thức liên lạc của giáo sư Phan không ạ?"
"Con lại xin phương thức liên lạc của ông ta làm gì?"
"Dạ là như vầy, giáo sư Phan có thể làm đoán định Hình học Langlands, chắc chắn là rất thông thạo lý thuyết của Schulz, con thực sự có một số vấn đề muốn thỉnh giáo."
"Ừm, được, lát nữa ta sẽ gửi số điện thoại của ông ấy trên Wechat cho con."
"Cảm ơn ông ạ."
Cúp điện thoại, Kiều Dụ sờ cằm, đột nhiên cảm thấy chuyện này trở nên thú vị rồi đây.
Hắn tìm mãi không thấy, giờ lại "vù" một cái xuất hiện? Thế giới này sao lại trùng hợp quá thể vậy?
Hiện tại là địch ngầm... Không đúng, Kiều Dụ lập tức nghĩ đến việc mình đã thêm tên Kiều Hi vào luận văn...
Vậy chẳng khác nào địch sáng, ta cũng sáng rồi còn gì!
Đúng vậy, đối với Kiều Dụ, người đàn ông họ Phùng này, nếu đúng là người mà hắn đang nghĩ đến, thì tuyệt đối là địch nhân trên mọi ý nghĩa.
Đạo lý rất đơn giản, năm đó lúc cái người đó trong nhà bỏ đi, vứt lại ba ngàn mấy đồng kia rõ ràng không phải là phí nuôi dưỡng Kiều Hi, mà là để Kiều Hi đem hắn đập chết.
Nếu không phải mẹ hắn đủ lương thiện, thì có lẽ mười sáu năm trước hắn đã chẳng còn trên đời này rồi.
Nói cách khác, theo cách nhìn của Kiều Dụ, cái người kia đúng là kẻ mưu sát, hai bên có mối thù sinh tử.
Thế nào là hán tử?
Theo lời ông ngoại dạy chính là, hán tử phải dùng đức báo đức, lấy oán báo oán, người ta đã giơ nắm đấm dí vào mặt mà vẫn còn muốn yêu chuộng hòa bình thì quả là ngu xuẩn.
Kiều Dụ nhớ lúc đó hắn còn hỏi ông ngoại, nếu như đánh không lại thì phải làm sao?
Ông ngoại trả lời rành mạch như đinh đóng cột: "Đám dân đen chúng ta còn suy nghĩ đến mấy cái đó sao? Đã đánh không lại càng phải làm tới! Bị bắt nạt lần một thì sẽ có lần hai, lần ba, rồi vô số lần! Cùng lắm thì đồng quy vu tận!"
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, thế hệ người già đó mang trong mình bản tính đầy máu lửa.
Ông ngoại đã ra đi sớm, nhưng lời người nói, hắn từ đầu đến cuối ghi nhớ.
Thế là Kiều Dụ bước đi càng thêm nhanh hơn mấy phần.
Hy vọng rằng internet vạn năng sẽ tìm thấy đầy đủ thông tin, giúp hắn có thể biết được cuộc đời của giáo sư Phất Lan Khắc này. Còn về mặt học thuật thì chắc chắn có thể dễ dàng tìm được, Kiều Dụ vẫn rất tin vào hệ thống kiểm tra văn chương của đại học Yến Bắc.
Viên lão đánh giá Phất Lan Khắc là một giáo sư toán học người Hoa Hạ rất có tiếng tăm, nói rõ người này ở mặt học thuật vẫn rất có theo đuổi, điều này rất tốt.
Ở xã hội hiện đại, những vụ mưu đoạt tính mạng đều bị coi là trọng tội ở bất cứ quốc gia nào, càng làm loạn thì càng không ổn.
Nhưng trả thù một người có rất nhiều cách, ví như đoạt đi thứ mà hắn trân quý nhất. Để hắn đến chết cũng khao khát mà không được, ví như hắn trước hết có thể thử xem có thể hủy đi sự nghiệp học thuật quý báu của một vị giáo sư toán học rất có tiền đồ không.
Đúng thế... Chỉ chưa đến mấy phút, cái đầu nhỏ của Kiều Dụ đã tính toán ra một loạt các kế hoạch nhỏ nhặt, chỉ đi mấy bước mà khiến toàn thân trên dưới hắn đều tràn đầy ý chí chiến đấu!
Hiện tại không quản được nhiều thế, Kiều Dụ cảm thấy hắn nhất định phải sớm đụng mặt người kia, sau đó khiến người ta trong lòng nảy sinh chút gò bó, xem rốt cuộc ai mới là cha thật!
Về đến phòng, vừa hay gặp Trần sư huynh.
Haiz, dạo này những chuyện trùng hợp như vậy nhiều thật, Trần sư huynh cứ như thần xuất quỷ nhập, lúc nào cũng gặp hắn đúng thời điểm quan trọng.
Lần này không đợi Trần Trác Dương mở miệng hỏi thăm, Kiều Dụ đã nhanh miệng nói trước: "Trần sư huynh, chuyện của huynh xong rồi! Thầy Điền đã đồng ý, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ giúp huynh tìm một nơi tốt lành!"
"Thật ư?!" Trần Trác Dương vui mừng khôn xiết.
Kiều Dụ giơ ngón tay chỉ vào chính mình, ấm ức nói: "Huynh thì vui rồi, huynh biết hôm nay đệ chịu không ít rầy la đâu? Đệ khuyên huynh hôm nay cũng đừng đi tìm thầy Điền nữa, ngày mai hãy cầm luận văn đi xin tốt nghiệp, không thì huynh cũng sẽ bị huấn một trận đấy!"
Trần Trác Dương rất muốn đè nụ cười trên mặt xuống, nhưng không thể nào được, tin vui này làm hắn không thể nào kiềm chế nổi biểu cảm của mình.
Chỉ có thể nói, người thật thà không những thua kém thiên tài ở trí thông minh, mà đến cả kỹ năng diễn xuất cũng thua một trời một vực.
"Khổ thân đệ rồi, sư đệ! Sư huynh xin không nói nhiều nữa, sau này có gì cần đến sư huynh, sư huynh thật sự không chối từ dù có phải chết!"
Nghe lời này, Kiều Dụ khẽ gật đầu, đột nhiên nói: "Đúng là có một chuyện muốn nhờ sư huynh giúp đỡ, đệ muốn huynh giúp đệ thăm dò một người, nhưng tuyệt đối không thể để ai biết là do đệ hỏi, huynh có vấn đề gì không?"
Trần Trác Dương không chút do dự gật đầu liên tục: "Vậy thì chắc chắn không vấn đề rồi, sư đệ. Chỉ là đệ muốn nghe ngóng ai vậy?"
Kiều Dụ hạ giọng, nói: "Một giáo sư tên Phất Lan Khắc ở phân hiệu Berkeley, hình như trước kia có tên tiếng Trung là Phùng Vũ. Tóm lại đệ muốn biết bất cứ tin tức gì liên quan đến ông ta."
"Ồ? Sư đệ nói giáo sư này, đệ hình như có chút ấn tượng, nếu như đúng là một người, thì cũng dễ tìm hiểu thông tin thôi. Ông ta được đánh giá rất cao trong giới du học sinh toán học người Hoa Hạ, mọi người đều nói ông ta không hề kiêu căng gì, rất bình dị gần gũi. Lẽ nào ông ta đã đắc tội với đệ sao?"
Trần Trác Dương có chút kinh ngạc hỏi.
Kiều Dụ không để ý đến câu hỏi của sư huynh, mà lại làm ra vẻ hiếu kỳ hỏi: "Sư huynh cũng nghe nói về vị giáo sư hết lòng vì người Hoa Hạ này sao? Chẳng lẽ giáo sư Phất Lan Khắc từng đến Yến Bắc chúng ta ư?"
Trần Trác Dương lắc đầu: "Cái đó thì không có. Chẳng phải huynh phụ trách mảng hội nghị học thuật ở trung tâm nghiên cứu sao? Chúng ta có khá nhiều các loại hội nghị và buổi tọa đàm, huynh cũng thường xuyên tiếp xúc với du học sinh, hơn nữa đại học Yến Bắc chúng ta vốn cũng hay giao lưu bên ngoài.
Giới toán học Hoa Hạ có không ít giáo sư ở các trường danh tiếng nước ngoài cũng rất nổi tiếng, như hai giáo sư Trương ở Princeton và Harvard, rồi giáo sư Đào ở tăng lớn, còn cả mấy người xuất thân từ Yến Bắc chúng ta nữa, lại thêm vị giáo sư Phất Lan Khắc này nữa.
Khi du học sinh đi giao lưu, mọi người cũng thường đem các giáo sư này ra so sánh với nhau. Dù sao vị giáo sư này được mọi người đánh giá rất tốt. Thuộc dạng người khiêm tốn."
Kiều Dụ gật đầu nhẹ, cười nói: "Vậy xem ra con đã nhờ đúng người rồi! Chuyện này giao cho Trần sư huynh vậy. À, mà khi huynh hỏi thăm, có thể hơi nghiêng về một chút. Ví dụ như giáo sư Phất Lan Khắc lợi hại như vậy, lại là người khiêm tốn, chẳng phải là rất được một số nữ du học sinh ngưỡng mộ sao?"
"Hả?" Trần Trác Dương ngẩn người ra.
Kiều Dụ vỗ vai Trần Trác Dương, nghiêm túc nói: "Trần sư huynh, chúng ta là người một nhà, đúng không?"
"Vậy thì chắc chắn rồi."
"Vậy thì huynh đừng hỏi vì sao nữa! Giúp đệ nghe ngóng là được, tóm lại chuyện này rất quan trọng với đệ. Hơn nữa, tạm thời tuyệt đối tuyệt đối không được để ai biết."
"Hô..." Trần Trác Dương thở dài một hơi, nhìn vào mắt Kiều Dụ, không hỏi thêm nữa mà nghiêm túc cam đoan: "Được! Ta đảm bảo!"
Tiễn Trần sư huynh đi, Kiều Dụ trở lại phòng mình, bắt đầu lục soát những thông tin liên quan đến giáo sư Phất Lan Khắc trên internet qua công cụ vạn năng Google.
Trung tâm nghiên cứu cung cấp VPN chuyên dụng để phục vụ việc nghiên cứu học thuật, điều này giúp việc sử dụng Google trở nên rất thuận tiện.
May là Kiều Dụ vốn dĩ đang tìm kiếm thông tin về một giáo sư toán học nổi tiếng, nên cũng không gây ra hiểu lầm gì.
Google rất hữu dụng, rất nhanh Kiều Dụ đã tìm thấy ảnh tốt nghiệp của giáo sư Phất Lan Khắc lúc hơn hai mươi tuổi, khi còn theo học ở MIT trên Ins.
Mặc áo cử nhân, dáng vẻ thanh xuân phơi phới. Không sai, chính là phơi phới, không dùng sai từ, chủ yếu là từ rạng rỡ có vẻ ca ngợi quá, Kiều Dụ không muốn dùng.
Nhưng ngươi đừng nói, đúng là không nên nói, Kiều Hi đã nói một nửa cũng không sai, gặp rồi, hắn có thể một mắt là nhận ra, không tìm nhầm người!
Vậy mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong được... Ai dám tin rằng dưới vẻ ngoài soái khí anh tuấn thế kia lại có thể cất giấu một trái tim đen tối đâu?
Người ta học toán thì nhiều nhất là có tâm hơi chút phủ chút bụi, trông hơi dơ dáy thôi, nhưng Kiều Dụ cảm thấy tim của giáo sư toán học này đại khái tràn ngập mùi tanh tưởi mới đúng.
Nói ngắn gọn là, tâm địa hỏng bét.
Trong khi Kiều Dụ dùng Google để tìm kiếm thông tin, thì Viên Chính Tâm cũng đã gửi số Wechat của giáo sư Phan qua rồi.
Kiều Dụ lập tức kết bạn Wechat với giáo sư Phan, vui vẻ trò chuyện.
Ban đầu đương nhiên là bắt đầu từ việc đặt câu hỏi.
Về vấn đề toán học, Kiều Dụ có thể tùy ý đưa ra một đống vấn đề có chất lượng, dù sao một thiên tài toán học không chỉ biết học, mà còn hiểu loại vấn đề nào có giá trị, đáng để hỏi, giáo sư cũng thích trả lời.
Đừng xem thường năng lực này.
Những vấn đề nêu ra trong toán học, thường phản ánh một cách chân thực trình độ của các nhà toán học. Tỷ như những phỏng đoán toán học ai ai cũng biết, không phải đều do các player toán học hàng đầu đưa ra sao.
Khiêm tốn đặt câu hỏi, chăm chú học tập, lại có thêm quan hệ với sư gia gia làm nền tảng, lại mượn ưu thế về tuổi tác của mình, bất chợt thể hiện một chút hiếu kỳ về công tác nghiên cứu khoa học của đội ngũ toán học, ví như nhiều người như vậy làm thế nào để nghiên cứu cùng một vấn đề, bình thường liên lạc với nhau như thế nào?
Rất nhanh, hai người đã trở nên thân quen.
Trong quá trình khiêm tốn thỉnh giáo, rất nhiều chuyện linh tinh đã bị Kiều Dụ thăm dò.
Thông tin có giá trị nhất vẫn là, bố của lão bà này là nhà vật lý học nổi tiếng, ông lại là người đoạt giải thưởng Phil, đều là viện sĩ viện khoa học Mỹ, hơn nữa ông nội còn đang hoạt động ở tuyến đầu giới toán học.
Không biết trái tim vị lão tiên sinh này có khỏe không, sau này có khi nào bị thằng cháu rể bất tài này làm cho nguy hiểm tính mạng hay không.
Nhưng không sao cả, dù gì cũng không phải là ông ngoại của vợ hắn.
Hơn nữa Kiều Dụ cảm thấy như vậy đã là rất ôn nhu rồi. Đối phương hơn mười năm trước đã muốn lấy mạng sống của hắn, còn hiện tại hắn chỉ muốn lấy đi sự nghiệp học thuật của đối phương thôi mà. Thật đó, Kiều Dụ thấy so với ông ngoại thì hắn quả thực là một người đại lương thiện!
Vừa hiểu rõ cuộc đời giáo sư Phất Lan Khắc trên internet và Wechat, Kiều Dụ nhân tiện cũng download toàn bộ các luận văn đã công khai của vị giáo sư này từ lúc học tiến sĩ đến bây giờ, không sót một bài.
Thậm chí còn chuyên lên ArX IV, down luôn năm bài luận chứng minh phỏng đoán Hình học Langlands về.
Hắn cần dành thời gian nghiên cứu cẩn thận những bài luận văn này.
Có vấn đề thì tìm vấn đề, không có vấn đề đương nhiên phải nghĩ cách tạo ra vấn đề.
Dù sao một giáo sư có khát vọng đoạt giải thưởng Fields mà lại toàn những bài "nước lã đổ vào bát" thì cũng hơi vô lý. Bị nghi ngờ thì đương nhiên rất hợp lý. Kiều Dụ luôn tin rằng, danh tiếng của một người dù có tốt đến đâu, vẫn có những kẻ địch ẩn.
Đơn giản chỉ là nhiều người ai nấy đều lo thân mình, không tiện ra mặt, nhưng nếu có người đứng ra dẫn đầu thì sẽ tự nhiên có người nhanh chóng chạy theo. Nhất là loại người phía sau có thế lực học phiệt, lại còn muốn cạnh tranh giải Fields nữa.
Càng là giải thưởng cấp cao thì sự cạnh tranh của mọi người càng trở nên kịch liệt, phải không? Đều là người lăn lộn giang hồ cả, ai hơn ai được chứ?
Nhân tiện, Kiều Dụ còn tra tìm thông tin đội ngũ toán học của ông nội vợ giáo sư Phất Lan Khắc, và tải xuống hết tất cả các luận văn của các giáo sư trong đội đó.
Học phiệt trong truyền thuyết đấy, nói không chừng có khi họ làm ra cái chuyện cướp thành quả của các giáo sư dưới trướng để bồi dưỡng cho cháu rể ấy chứ.
Cho nên những giáo sư có hướng nghiên cứu không khác mấy so với giáo sư Phất Lan Khắc đều là những đối tượng mà Kiều Dụ trước mắt đặc biệt chú ý.
Người phụ trách trung tâm toán học quốc tế của Yến Bắc là thầy của hắn, một người dẫn đầu đội ngũ toán học đoạt giải thưởng Fields, bên trong các giáo sư phần lớn đều có chút danh tiếng, mời họ tới kinh thành giảng bài, chuyện này rất bình thường mà, phải không?
Đến lúc đó biết đâu có khi lại có niềm vui bất ngờ cũng nên?
Tóm lại, Kiều Dụ lúc này đây đã hừng hực ý chí chiến đấu, chuẩn bị rất đầy đủ, trong đầu đã có rất nhiều kế hoạch, chỉ là cần chút thời gian để thực hiện hết những điều đó mà thôi.
Nhưng Kiều Dụ không quan trọng, hắn mới có mười sáu tuổi, tương lai thật sự còn dài thăm thẳm.
Nhưng đối diện thì lại khác rồi, một lão đầu ba mươi bốn tuổi rồi, muốn lấy giải Fields thì chỉ còn có sáu năm, vỏn vẹn hai kỳ đại hội các nhà toán học thế giới.
Ít nhất thì Kiều Dụ cảm thấy, trước mắt mà nói, ưu thế ở ta!
Bước đầu tiên là cứ nhận làm cha người ta cái đã, bước thứ hai táng cho hắn mấy cái bạt tai thật đau, để cho hắn thử xem cái vị làm con nó bực mình ra sao; bước thứ ba trực tiếp trục xuất hắn ra khỏi gia môn, để cho hắn đi trải nghiệm sự hiểm ác của xã hội; bước thứ tư, thông báo cho thiên hạ rằng đứa con trai này ta không cần, để cho chúng nó có thể đối xử với cái thằng con bất trị này càng hiểm ác hơn...
Nếu thực hiện trọn vẹn cả quá trình trên, Kiều Dụ cảm thấy nhân sinh của mình thật sự rất hoàn mỹ.
Hôm nay đăng 3 chương, hơn 10.000 chữ, hoàn thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận