Đỉnh Phong Học Phách
Chương 152: Xem đi, gửi công văn đi chương cũng không so với uống nước nan bao nhiêu! (3)
Chương 152: Xem đi, gửi công văn đi chương cũng không khó như uống nước là bao! (3)
Bài luận thứ hai sẽ liên quan đến mô hình tính chất không gian toán học, bao gồm cấu trúc không gian, đặc điểm, mô hình tích phân quyển tính toán các thứ, sau đó bài thứ ba... Ta dự đoán đại khái cần tám đến mười bài luận để hoàn thành chủ đề này. Đương nhiên, mỗi bài luận cũng sẽ giống bài luận thứ nhất, chia thành hai phần lý thuyết và thực nghiệm để kiểm chứng tính toàn thể của cấu trúc, ngươi thấy như vậy được chứ?"
Nghe Kiều Dụ miêu tả, não của Lạc Đặc · Đỗ Căn tạm thời treo máy...
Dù sao có rất ít nhà toán học lại làm như vậy.
Tựa như việc chứng minh phỏng đoán Langlands hình học trước đây, tuy cũng dùng năm bài luận mới hoàn thành, nhưng nhóm đề tài được công bố đồng thời.
Tư tưởng của Kiều Dụ dường như là chia nhỏ một chủ đề hoàn chỉnh ra để chứng minh từng phần?
Trầm ngâm một lát, Lạc Đặc · Đỗ Căn hỏi: "Ý ngươi là giống như J.K. Rowling viết sách sao?"
"A? J.K. Rowling là ai vậy?"
Lạc Đặc · Đỗ Căn giải thích: "Nàng là một tác giả sách bán chạy rất nổi tiếng, tác phẩm tiêu biểu là bộ « Harry Potter » bảy phần được viết trong mười năm. Xin lỗi, có lẽ ta nên dùng ví dụ về tác giả Hoa Hạ quen thuộc với ngươi."
"Giáo sư Đỗ Căn, phải nói rằng ông hình dung rất chuẩn xác, ý ta là như vậy. Ta sẽ xây dựng một hệ thống, sau đó từng bước hoàn thiện hệ thống này, nhưng chắc chắn không cần đến mười năm dài như vậy, dù sao mười năm sau ta đã hơn hai mươi tuổi rồi! Tin ta đi, ta sẽ không lãng phí thời gian dài như thế để xây một hệ thống đâu. Dù sao mục đích ta thiết kế bộ công lý hệ này là để giải quyết một số vấn đề số luận đang làm phức tạp mọi người."
Do dự một lát, Lạc Đặc · Đỗ Căn lên tiếng: "Ta thấy có thể thử xem. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hai bài luận đầu tiên của loạt bài này phải được duyệt. Ở đây, ta phải nghiêm túc nhắc nhở ngươi một câu...".
Nói đến đây, Lạc Đặc · Đỗ Căn tăng âm lượng, lộ vẻ trang nghiêm hơn: "Kiều Dụ, ta sẽ không vì xem trọng ngươi mà hạ thấp yêu cầu về chất lượng bài viết. Cho nên, quan trọng nhất vẫn là chất lượng luận văn, cùng với việc thiết kế của ngươi có thực sự có thể xây cầu nối giữa số luận và hình học hay không như ngươi đã nói."
"Rất cảm ơn ông, giáo sư Đỗ Căn, yêu cầu của ông vừa đúng cái tôi không lo nhất! Không giấu gì ông, đạo sư của tôi và tiên sinh Viên Chính Tâm đều nói tôi nên xin dự án trọng điểm toán học. Chờ tin tốt của tôi nhé, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị, cố gắng hoàn thành hai bài viết này trong tháng chín. Một lần nữa cảm ơn sự chỉ bảo của ông, giáo sư Đỗ Căn, hẹn gặp lại."
"Ta rất mong chờ bài viết của ngươi, hẹn gặp lại."
Cúp điện thoại, tâm trạng Lạc Đặc · Đỗ Căn càng thêm vui vẻ. Ông thực sự rất mong chờ Kiều Dụ có thể cho ra một bài thi như thế nào, ông thấy giới toán học lý thuyết đã ngột ngạt quá lâu rồi, nên có chút khởi sắc....
Tại đại học Yến Bắc, Kiều Dụ cũng rất vui vẻ khi cúp điện thoại.
Đạo sư và lão Tiết nói không sai, quả nhiên quen biết thêm những người có năng lực sẽ giúp ích rất nhiều.
Những vấn đề tương tự, cậu không tiện đi thỉnh giáo điền đạo và Viên lão.
Dù cậu có lý do thích hợp đến đâu, việc nói với đạo sư về việc chia nhỏ luận văn ra để viết như vậy vẫn có chút mang hiềm nghi bị mắng.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã nhận được sự khẳng định từ một chủ biên tạp chí hàng đầu thế giới.
Dù đạo sư của cậu cũng là ủy viên biên tập của một số tạp chí quốc tế, nhưng xét từ góc độ chuyên môn, Kiều Dụ vẫn cảm thấy một chủ biên như Lạc Đặc · Đỗ Căn chuyên nghiệp hơn.
Vì vậy, Kiều Dụ lập tức gọi một cuộc điện thoại cho sư huynh Trần, không chỉ thông báo tin tốt này mà còn tranh thủ nghĩ luôn đề tài cho hai bài luận.
Cậu làm tác giả thứ nhất, sư huynh Trần làm tác giả thứ hai, đề tài là « Xây dựng lý luận cơ sở cho hệ thống công lý số luận mô hình thái mở rộng ».
Về phần đề tài mà sư huynh Trần làm tác giả thứ nhất, cậu làm tác giả thứ hai thì là « Nghiệm chứng cấu trúc hình học và khảo thí tính cơ sở trong hệ thống công lý số luận mô hình thái mở rộng ».
Bài luận thứ nhất, Kiều Dụ cảm thấy hoàn thành trong vòng một tháng vẫn rất dễ dàng.
Dù sao giai đoạn trước đã chuẩn bị rất nhiều, cậu thậm chí còn để dành một phần sang bài luận thứ hai.
Thật không phải là Kiều Dụ muốn viết cho nhiều chữ hơn, chủ yếu là nếu thêm nhiều nội dung quá, sư huynh Trần bên kia sẽ phải kiểm chứng nhiều thứ hơn.
Trong bài luận thứ nhất, Kiều Dụ chỉ dự định trình bày ba nội dung tư tưởng cốt lõi — không gian mô hình thái, khoảng cách mô hình thái và mật độ mô hình thái.
Tương ứng, công việc mà sư huynh Trần phải làm cũng đơn giản hơn. Đó là kiểm chứng tính chất toán học của khoảng cách mô hình thái, bao gồm tính không âm, tính đối xứng, bất đẳng thức tam giác và các thứ.
Tiếp theo là tính liên thông và tính hoàn hảo của không gian mô hình thái, cùng với kiểm tra hàm mật độ mô hình thái.
Vì đây là luận văn mang tính thuyết minh, nên cần các ví dụ cụ thể, phần này Kiều Dụ cũng đã tìm cho sư huynh Trần rồi.
Trực tiếp xây dựng một không gian mô hình thái đơn giản, chiếu phân bố các số nguyên tố vào điểm mô hình thái, rồi dùng nó để khảo thí quy luật của khoảng cách và mật độ mô hình thái.
Lý do lựa chọn phương thức này là nhờ hai giáo sư Trương Viễn Đường và Đào Hiên Chi.
Người trước chứng minh số nguyên tố có giới hạn trong một khoảng thời gian, dù con số bảy mươi triệu có lớn chút, nhưng ít nhất cung cấp một phương pháp khả thi.
Người sau thì thu hẹp con số bảy mươi triệu cực lớn này xuống còn sáu trăm. Hơn nữa kết quả này đã được chấp nhận rộng rãi.
Cho nên chỉ cần dùng phương pháp của ông ấy trong không gian mô hình thái đơn giản này, cuối cùng kiểm tra và thông qua công thức chuyển hóa, kết quả phải tương đồng với kết quả mà các nhà số học đưa ra, là đủ để chứng minh tính chính xác và tiềm năng ứng dụng của hệ thống này.
Nói thế nào nhỉ... Tuy thành quả nghiên cứu của người trước thuộc dạng đã hái sạch quả ở dưới gốc cây, khiến người đời sau chỉ có thể leo thang để tìm kiếm quả,
nhưng ít nhất những quả đã hái đó có thể giúp người đời sau đỡ đói khi leo trèo, chống đỡ cho họ leo đến vị trí cao hơn để tìm quả lớn hơn.
Tóm lại, Kiều Dụ hiểu như vậy.
Vậy nên khi nhắn nhủ với sư huynh Trần cuối cùng, giọng điệu của cậu cũng đặc biệt thấu tình đạt lý: "Sư huynh Trần, anh nắm chắc việc viết bài này chứ?"
Trong điện thoại, sư huynh Trần lập tức trả lời: "Yên tâm đi, sư đệ, em đã nói đến mức này rồi mà anh còn không giải quyết được thì ngày mai anh đi tìm miếng đậu phụ tự tử luôn cho xong!"
"Không chỉ là có thể viết xong, mà mấu chốt là hiệu suất đó! Sư huynh Trần lần này không phải vì em hay vì nhóm đề tài của chúng ta, mà là để anh có thể ngẩng cao đầu trong trường đó!
Em đã trực tiếp gọi điện cho giáo sư Đỗ Căn, chủ biên của Ann. Math. Ban đầu em định viết bài luận hoàn chỉnh hơn, nhưng bây giờ đã vì anh mà bỏ bớt rất nhiều nội dung đã làm xong rồi, vậy nên một tháng, có vấn đề gì không?"
"Yên tâm đi, sư đệ, từ hôm nay anh chỉ ngủ năm tiếng mỗi ngày thôi! Một tháng, chúng ta nhất định hoàn thành trong một tháng!"
"Ừm, vậy cố lên nha, sư huynh Trần, anh không cần phải báo tiến độ cho em mỗi ngày đâu, một tuần một lần là được rồi. Cố lên! Chúng ta cố gắng để bài luận có thể được đăng trên tạp chí trước khi kết thúc học kỳ!"
"Không nói nữa, sư đệ, anh đi làm đây!"
"Đi đi, đi đi!"
Cúp điện thoại, Kiều Dụ cảm nhận được động lực của sư huynh Trần lúc này mạnh mẽ như thế nào.
Quả nhiên, con người ta vẫn cần được thúc ép một chút, nếu không có lẽ chính sư huynh Trần cũng không biết tiềm năng của mình lớn đến mức nào.
Đương nhiên cũng cần tìm đúng phương pháp.
Điều quan trọng nhất là, Kiều Dụ chắc chắn rằng sau khi bài luận của cậu và Trần Trác Dương thực sự được đăng trên Ann. Math, lão Tiết cũng sẽ không ngồi yên.
Sau đó sẽ có thêm ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn. Ít nhất theo kết quả tìm kiếm của Kiều Dụ trong kho dữ liệu văn hiến của đại học Yến Bắc, lão Tiết tuy đăng nhiều bài luận, nhưng không có bài nào được đăng trên bốn tạp chí hàng đầu về toán học được công nhận.
Việc sư huynh Trần trong nhóm đề tài đột nhiên vượt lên như vậy, chẳng phải sẽ kích thích tinh thần cạnh tranh của lão hay sao... Như vậy, khi cậu nói chuyện trong nhóm, ít nhất sẽ có hai người hưởng ứng ngay lập tức.
Về phần Kiều Hi... Thôi được rồi, Kiều Dụ biết rõ rằng ý thức cạnh tranh này đối với mẹ mình có lẽ không có tác dụng gì, bà ấy căn bản không quan tâm đến những thứ này.
Nhưng không sao, Kiều Dụ thực sự hiểu rõ nhược điểm của mẹ mình hơn ai hết. Thực tế là cậu đã bắt đầu hành động.
Kiều Dụ đã trao đổi với Viên lão rồi, chỉ cần để ông ấy vô tình hay cố ý thể hiện sự kỳ vọng đối với Kiều Hi là đủ, dần dần Kiều Hi tự nhiên sẽ càng ngày càng để tâm đến những thành tựu toán học.
Không sai, Kiều Dụ rất rõ rằng mẹ mình sợ nhất là làm cho những người đặc biệt tốt với bà ấy, những người khiến bà ấy cảm nhận được sự dịu dàng từ những bậc trưởng bối thất vọng.
Về phần nguyên nhân thì không cần nói nhiều... Đơn giản là vì việc xây dựng tình cảm ràng buộc giữa các bậc trưởng bối và con cháu cần thời gian. Nhất là việc xây dựng tình thân, nó hoàn toàn khác với logic của tình yêu.
Tình thân giống như mưa xuân lặng lẽ thấm vào đêm, cần sự thay đổi từ từ một cách vô thức, nhưng một khi được thiết lập, nó có thể kéo dài đến hết cuộc đời, hương thơm vẫn còn mãi;
Còn tình yêu thì dễ dàng bùng nổ, rồi nhanh chóng lên đến đỉnh điểm, sau đó bắt đầu tụt dốc, thậm chí vì yêu mà sinh hận, rơi vào khu vực giá trị âm.
Đây cũng là lý do mà Kiều Dụ không quá tin vào tình yêu.
Vì nó khiến cậu không thể phán đoán được, liệu có phải là do hormone kích thích khiến não sinh ra ảo giác, hay là cậu thực sự thích một người nào đó.
Dù sao não rất dễ bị các loại hormone này đánh lừa mà... Có lẽ đó cũng là lý do mà trong vô thức cậu lại thích Hạ Khả Khả gọi mình là "Ba ba". So với tình yêu, tình thân có vẻ đáng tin hơn...
Thôi được rồi, suy nghĩ hơi xa rồi. Dù sao Kiều Dụ cũng không vội, dù sao thì việc cản trở cậu phát triển hiện tại vẫn là tuổi vị thành niên....
Đối với những sinh viên vừa mới hoàn thành kỳ thi đại học, tháng chín tuyệt vời nhất là khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, mọi người cuối cùng cũng nghênh đón cuộc sống đại học thực sự.
Đương nhiên, đối với một số đứa trẻ không cần thi đại học cũng được đến đại học Yến Bắc thì cũng không khác gì.
Dù sao cũng là một giai đoạn mới trong cuộc đời.
Đương nhiên, đối với những lão sinh và giảng viên, giáo sư đã quen với cuộc sống đại học, thì học kỳ mới cũng không có gì khác biệt.
Các lão sinh đã quen với cuộc sống ở Bách khoa Yến Đại vội vã chăm chú đi học, tranh thủ khi thi có thể kiếm thêm chút điểm.
Dù sao thì với những người có thể thi đỗ vào Yến Bắc, Thanh Hoa thì phần lớn đều có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, biết mình muốn gì, và sẽ cố gắng vì nó.
Dù có lúc mất phương hướng, nhưng khi thấy bạn bè xung quanh không những giỏi mà còn chăm chỉ, thì cũng sẽ theo bản năng bắt kịp bước chân của họ... Đây cũng là sự khác biệt giữa trường danh tiếng và trường đại học bình thường.
Khi một người ở trong môi trường cạnh tranh lẫn nhau, trừ khi chấp nhận tụt hậu, còn không thì sẽ bị người khác đẩy đi về phía trước.
Tuy nói rằng học phí của các trường tốt ở Hoa Hạ càng rẻ, nhưng đồng thời các trường tốt càng có sức mạnh để loại bỏ những học sinh có kết quả không đạt yêu cầu.
Khác với một số trường hai ba, sinh viên lưu manh tùy tiện cũng có thể tốt nghiệp, tại các trường đại học hàng đầu ở Hoa Hạ, nếu thành tích nhiều môn không đạt yêu cầu, trường sẽ trực tiếp phát giấy cảnh cáo, nếu vẫn không thể đạt tiêu chuẩn, sẽ bị khuyên lui học.
Đúng vậy, tỷ lệ thôi học của các trường tốt ở Hoa Hạ cũng cao hơn.
Đương nhiên những điều này đều không ảnh hưởng đến Kiều Dụ.
Vừa vào học, cậu đã nộp đơn xin thi sớm tại văn phòng khoa Toán học.
Sau đó vào tuần thứ ba của tháng chín, cậu đã dùng ba ngày để thi năm môn: Giải tích toán học, Toán cao cấp, Đại số tuyến tính, Hàm số thực biến và Hàm số phức biến.
Đương nhiên việc này cũng không gây ra sự bàn tán nào trong trường, vì cũng không có ai ra ngoài tuyên truyền, chủ yếu là vì không có nhiều ý nghĩa.
Kiều Dụ không cần dùng chuyện này để làm vẻ vang cho mình, chủ yếu là cậu cũng lười đến trường học.
Dù sao hiện tại cậu đang là người phụ trách một nhóm đề tài. Mỗi ngày phải cân nhắc rất nhiều việc.
Không chỉ muốn tự mình viết luận văn, còn phải bơm máu gà cho các thành viên trong nhóm đề tài.
Đương nhiên cậu cũng không quên lời hứa với mấy người bạn, sau khi thi xong sẽ tiện thể trao đổi một lần với các giáo sư coi thi, thể hiện sự bất mãn của cậu với việc thiết kế đề thi cuối kỳ quá đơn giản.
Dù sao những đề thi quá đơn giản này không có cách nào để các sinh viên ưu tú của lớp tài năng có thể thể hiện hết khả năng của mình.
Thậm chí khi giao lưu với các giáo sư, cậu còn trích dẫn rất sinh động lời của Cung Gia Đào, rằng nếu như một bài kiểm tra mà ai cũng được điểm tối đa, thì cũng không khác gì đều được điểm không.
Về phần các giáo sư dạy thay môn học có nghe lọt hay không thì Kiều Dụ không quan tâm lắm, bất quá cậu cảm nhận được vẫn có chút tác dụng, dù sao có một số giáo sư rõ ràng là nghe lọt.
Theo tâm lý chỉ cần tiêu chuẩn của tôi đủ thấp thì có thể vô địch, làm những việc này Kiều Dụ hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng.
Bên phía sư huynh Trần cũng có tin tốt.
Tuy trong video, khóe mắt của sư huynh Trần đã to hơn một chút, tóc trông thưa thớt hơn, nhưng bản nháp của bài luận đã hoàn thành, thậm chí còn sớm hơn hai ngày so với dự định của Kiều Dụ.
Việc này một lần nữa khiến Kiều Dụ cảm thán, quả nhiên tiềm lực của con người là vô tận. Theo nghĩa này, cậu còn phải cảm ơn thêm một lần nữa vị chủ nhiệm Trương ở khu vực mới kia.
Dù sao việc sư huynh Trần nâng cao hiệu suất như vậy, công lao của vị chủ nhiệm này là không thể bỏ qua!
Cho nên cậu thường nói, chỉ cần biết cách kích thích đúng chỗ, thì việc đăng bài trên tạp chí đỉnh đầu cũng không khó hơn uống nước là bao....
Cảm ơn bạn đọc đến từ Đài Bắc đã ủng hộ bằng cách khen thưởng.
Cảm ơn tử sam chim nhỏ đã ủng hộ bằng cách khen thưởng.
Chú 1: Tác giả thông qua việc miêu tả môi trường tốt đẹp ở Princeton, đã thể hiện một khía cạnh quyết tâm của nhân vật chính và những bạn đọc có chung ý tưởng, đó là rõ ràng có thể đến môi trường tốt hơn nhưng vẫn kiên trì ở lại trong nước làm nghiên cứu và công tác!
Chú 2: Tác giả thông qua việc xây dựng một tình huống nhỏ, đã cho thấy một số vấn đề xã hội cụ thể hóa, đồng thời khía cạnh cũng nêu bật sự kiên trì cố chấp của Lạc Đặc · Đỗ Căn với học thuật lạc hậu. Đồng thời về sau đó, Lạc Đặc · Đỗ Căn nhiều lần nhượng bộ trước yêu cầu của nhân vật chính, thể hiện rõ địa vị của Kiều Dụ trong lòng các học giả cố chấp phái học thuật, làm nổi bật nhân vật chính ưu tú đến mức nào, cùng với sự mong đợi lớn đến thế nào đối với việc cậu đang làm. Điều đó càng làm nổi bật lên, việc nhân vật chính không cầm quỹ ngân sách cũng không phải là một lựa chọn sai lầm.(hết chương)
Bài luận thứ hai sẽ liên quan đến mô hình tính chất không gian toán học, bao gồm cấu trúc không gian, đặc điểm, mô hình tích phân quyển tính toán các thứ, sau đó bài thứ ba... Ta dự đoán đại khái cần tám đến mười bài luận để hoàn thành chủ đề này. Đương nhiên, mỗi bài luận cũng sẽ giống bài luận thứ nhất, chia thành hai phần lý thuyết và thực nghiệm để kiểm chứng tính toàn thể của cấu trúc, ngươi thấy như vậy được chứ?"
Nghe Kiều Dụ miêu tả, não của Lạc Đặc · Đỗ Căn tạm thời treo máy...
Dù sao có rất ít nhà toán học lại làm như vậy.
Tựa như việc chứng minh phỏng đoán Langlands hình học trước đây, tuy cũng dùng năm bài luận mới hoàn thành, nhưng nhóm đề tài được công bố đồng thời.
Tư tưởng của Kiều Dụ dường như là chia nhỏ một chủ đề hoàn chỉnh ra để chứng minh từng phần?
Trầm ngâm một lát, Lạc Đặc · Đỗ Căn hỏi: "Ý ngươi là giống như J.K. Rowling viết sách sao?"
"A? J.K. Rowling là ai vậy?"
Lạc Đặc · Đỗ Căn giải thích: "Nàng là một tác giả sách bán chạy rất nổi tiếng, tác phẩm tiêu biểu là bộ « Harry Potter » bảy phần được viết trong mười năm. Xin lỗi, có lẽ ta nên dùng ví dụ về tác giả Hoa Hạ quen thuộc với ngươi."
"Giáo sư Đỗ Căn, phải nói rằng ông hình dung rất chuẩn xác, ý ta là như vậy. Ta sẽ xây dựng một hệ thống, sau đó từng bước hoàn thiện hệ thống này, nhưng chắc chắn không cần đến mười năm dài như vậy, dù sao mười năm sau ta đã hơn hai mươi tuổi rồi! Tin ta đi, ta sẽ không lãng phí thời gian dài như thế để xây một hệ thống đâu. Dù sao mục đích ta thiết kế bộ công lý hệ này là để giải quyết một số vấn đề số luận đang làm phức tạp mọi người."
Do dự một lát, Lạc Đặc · Đỗ Căn lên tiếng: "Ta thấy có thể thử xem. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hai bài luận đầu tiên của loạt bài này phải được duyệt. Ở đây, ta phải nghiêm túc nhắc nhở ngươi một câu...".
Nói đến đây, Lạc Đặc · Đỗ Căn tăng âm lượng, lộ vẻ trang nghiêm hơn: "Kiều Dụ, ta sẽ không vì xem trọng ngươi mà hạ thấp yêu cầu về chất lượng bài viết. Cho nên, quan trọng nhất vẫn là chất lượng luận văn, cùng với việc thiết kế của ngươi có thực sự có thể xây cầu nối giữa số luận và hình học hay không như ngươi đã nói."
"Rất cảm ơn ông, giáo sư Đỗ Căn, yêu cầu của ông vừa đúng cái tôi không lo nhất! Không giấu gì ông, đạo sư của tôi và tiên sinh Viên Chính Tâm đều nói tôi nên xin dự án trọng điểm toán học. Chờ tin tốt của tôi nhé, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị, cố gắng hoàn thành hai bài viết này trong tháng chín. Một lần nữa cảm ơn sự chỉ bảo của ông, giáo sư Đỗ Căn, hẹn gặp lại."
"Ta rất mong chờ bài viết của ngươi, hẹn gặp lại."
Cúp điện thoại, tâm trạng Lạc Đặc · Đỗ Căn càng thêm vui vẻ. Ông thực sự rất mong chờ Kiều Dụ có thể cho ra một bài thi như thế nào, ông thấy giới toán học lý thuyết đã ngột ngạt quá lâu rồi, nên có chút khởi sắc....
Tại đại học Yến Bắc, Kiều Dụ cũng rất vui vẻ khi cúp điện thoại.
Đạo sư và lão Tiết nói không sai, quả nhiên quen biết thêm những người có năng lực sẽ giúp ích rất nhiều.
Những vấn đề tương tự, cậu không tiện đi thỉnh giáo điền đạo và Viên lão.
Dù cậu có lý do thích hợp đến đâu, việc nói với đạo sư về việc chia nhỏ luận văn ra để viết như vậy vẫn có chút mang hiềm nghi bị mắng.
Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã nhận được sự khẳng định từ một chủ biên tạp chí hàng đầu thế giới.
Dù đạo sư của cậu cũng là ủy viên biên tập của một số tạp chí quốc tế, nhưng xét từ góc độ chuyên môn, Kiều Dụ vẫn cảm thấy một chủ biên như Lạc Đặc · Đỗ Căn chuyên nghiệp hơn.
Vì vậy, Kiều Dụ lập tức gọi một cuộc điện thoại cho sư huynh Trần, không chỉ thông báo tin tốt này mà còn tranh thủ nghĩ luôn đề tài cho hai bài luận.
Cậu làm tác giả thứ nhất, sư huynh Trần làm tác giả thứ hai, đề tài là « Xây dựng lý luận cơ sở cho hệ thống công lý số luận mô hình thái mở rộng ».
Về phần đề tài mà sư huynh Trần làm tác giả thứ nhất, cậu làm tác giả thứ hai thì là « Nghiệm chứng cấu trúc hình học và khảo thí tính cơ sở trong hệ thống công lý số luận mô hình thái mở rộng ».
Bài luận thứ nhất, Kiều Dụ cảm thấy hoàn thành trong vòng một tháng vẫn rất dễ dàng.
Dù sao giai đoạn trước đã chuẩn bị rất nhiều, cậu thậm chí còn để dành một phần sang bài luận thứ hai.
Thật không phải là Kiều Dụ muốn viết cho nhiều chữ hơn, chủ yếu là nếu thêm nhiều nội dung quá, sư huynh Trần bên kia sẽ phải kiểm chứng nhiều thứ hơn.
Trong bài luận thứ nhất, Kiều Dụ chỉ dự định trình bày ba nội dung tư tưởng cốt lõi — không gian mô hình thái, khoảng cách mô hình thái và mật độ mô hình thái.
Tương ứng, công việc mà sư huynh Trần phải làm cũng đơn giản hơn. Đó là kiểm chứng tính chất toán học của khoảng cách mô hình thái, bao gồm tính không âm, tính đối xứng, bất đẳng thức tam giác và các thứ.
Tiếp theo là tính liên thông và tính hoàn hảo của không gian mô hình thái, cùng với kiểm tra hàm mật độ mô hình thái.
Vì đây là luận văn mang tính thuyết minh, nên cần các ví dụ cụ thể, phần này Kiều Dụ cũng đã tìm cho sư huynh Trần rồi.
Trực tiếp xây dựng một không gian mô hình thái đơn giản, chiếu phân bố các số nguyên tố vào điểm mô hình thái, rồi dùng nó để khảo thí quy luật của khoảng cách và mật độ mô hình thái.
Lý do lựa chọn phương thức này là nhờ hai giáo sư Trương Viễn Đường và Đào Hiên Chi.
Người trước chứng minh số nguyên tố có giới hạn trong một khoảng thời gian, dù con số bảy mươi triệu có lớn chút, nhưng ít nhất cung cấp một phương pháp khả thi.
Người sau thì thu hẹp con số bảy mươi triệu cực lớn này xuống còn sáu trăm. Hơn nữa kết quả này đã được chấp nhận rộng rãi.
Cho nên chỉ cần dùng phương pháp của ông ấy trong không gian mô hình thái đơn giản này, cuối cùng kiểm tra và thông qua công thức chuyển hóa, kết quả phải tương đồng với kết quả mà các nhà số học đưa ra, là đủ để chứng minh tính chính xác và tiềm năng ứng dụng của hệ thống này.
Nói thế nào nhỉ... Tuy thành quả nghiên cứu của người trước thuộc dạng đã hái sạch quả ở dưới gốc cây, khiến người đời sau chỉ có thể leo thang để tìm kiếm quả,
nhưng ít nhất những quả đã hái đó có thể giúp người đời sau đỡ đói khi leo trèo, chống đỡ cho họ leo đến vị trí cao hơn để tìm quả lớn hơn.
Tóm lại, Kiều Dụ hiểu như vậy.
Vậy nên khi nhắn nhủ với sư huynh Trần cuối cùng, giọng điệu của cậu cũng đặc biệt thấu tình đạt lý: "Sư huynh Trần, anh nắm chắc việc viết bài này chứ?"
Trong điện thoại, sư huynh Trần lập tức trả lời: "Yên tâm đi, sư đệ, em đã nói đến mức này rồi mà anh còn không giải quyết được thì ngày mai anh đi tìm miếng đậu phụ tự tử luôn cho xong!"
"Không chỉ là có thể viết xong, mà mấu chốt là hiệu suất đó! Sư huynh Trần lần này không phải vì em hay vì nhóm đề tài của chúng ta, mà là để anh có thể ngẩng cao đầu trong trường đó!
Em đã trực tiếp gọi điện cho giáo sư Đỗ Căn, chủ biên của Ann. Math. Ban đầu em định viết bài luận hoàn chỉnh hơn, nhưng bây giờ đã vì anh mà bỏ bớt rất nhiều nội dung đã làm xong rồi, vậy nên một tháng, có vấn đề gì không?"
"Yên tâm đi, sư đệ, từ hôm nay anh chỉ ngủ năm tiếng mỗi ngày thôi! Một tháng, chúng ta nhất định hoàn thành trong một tháng!"
"Ừm, vậy cố lên nha, sư huynh Trần, anh không cần phải báo tiến độ cho em mỗi ngày đâu, một tuần một lần là được rồi. Cố lên! Chúng ta cố gắng để bài luận có thể được đăng trên tạp chí trước khi kết thúc học kỳ!"
"Không nói nữa, sư đệ, anh đi làm đây!"
"Đi đi, đi đi!"
Cúp điện thoại, Kiều Dụ cảm nhận được động lực của sư huynh Trần lúc này mạnh mẽ như thế nào.
Quả nhiên, con người ta vẫn cần được thúc ép một chút, nếu không có lẽ chính sư huynh Trần cũng không biết tiềm năng của mình lớn đến mức nào.
Đương nhiên cũng cần tìm đúng phương pháp.
Điều quan trọng nhất là, Kiều Dụ chắc chắn rằng sau khi bài luận của cậu và Trần Trác Dương thực sự được đăng trên Ann. Math, lão Tiết cũng sẽ không ngồi yên.
Sau đó sẽ có thêm ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn. Ít nhất theo kết quả tìm kiếm của Kiều Dụ trong kho dữ liệu văn hiến của đại học Yến Bắc, lão Tiết tuy đăng nhiều bài luận, nhưng không có bài nào được đăng trên bốn tạp chí hàng đầu về toán học được công nhận.
Việc sư huynh Trần trong nhóm đề tài đột nhiên vượt lên như vậy, chẳng phải sẽ kích thích tinh thần cạnh tranh của lão hay sao... Như vậy, khi cậu nói chuyện trong nhóm, ít nhất sẽ có hai người hưởng ứng ngay lập tức.
Về phần Kiều Hi... Thôi được rồi, Kiều Dụ biết rõ rằng ý thức cạnh tranh này đối với mẹ mình có lẽ không có tác dụng gì, bà ấy căn bản không quan tâm đến những thứ này.
Nhưng không sao, Kiều Dụ thực sự hiểu rõ nhược điểm của mẹ mình hơn ai hết. Thực tế là cậu đã bắt đầu hành động.
Kiều Dụ đã trao đổi với Viên lão rồi, chỉ cần để ông ấy vô tình hay cố ý thể hiện sự kỳ vọng đối với Kiều Hi là đủ, dần dần Kiều Hi tự nhiên sẽ càng ngày càng để tâm đến những thành tựu toán học.
Không sai, Kiều Dụ rất rõ rằng mẹ mình sợ nhất là làm cho những người đặc biệt tốt với bà ấy, những người khiến bà ấy cảm nhận được sự dịu dàng từ những bậc trưởng bối thất vọng.
Về phần nguyên nhân thì không cần nói nhiều... Đơn giản là vì việc xây dựng tình cảm ràng buộc giữa các bậc trưởng bối và con cháu cần thời gian. Nhất là việc xây dựng tình thân, nó hoàn toàn khác với logic của tình yêu.
Tình thân giống như mưa xuân lặng lẽ thấm vào đêm, cần sự thay đổi từ từ một cách vô thức, nhưng một khi được thiết lập, nó có thể kéo dài đến hết cuộc đời, hương thơm vẫn còn mãi;
Còn tình yêu thì dễ dàng bùng nổ, rồi nhanh chóng lên đến đỉnh điểm, sau đó bắt đầu tụt dốc, thậm chí vì yêu mà sinh hận, rơi vào khu vực giá trị âm.
Đây cũng là lý do mà Kiều Dụ không quá tin vào tình yêu.
Vì nó khiến cậu không thể phán đoán được, liệu có phải là do hormone kích thích khiến não sinh ra ảo giác, hay là cậu thực sự thích một người nào đó.
Dù sao não rất dễ bị các loại hormone này đánh lừa mà... Có lẽ đó cũng là lý do mà trong vô thức cậu lại thích Hạ Khả Khả gọi mình là "Ba ba". So với tình yêu, tình thân có vẻ đáng tin hơn...
Thôi được rồi, suy nghĩ hơi xa rồi. Dù sao Kiều Dụ cũng không vội, dù sao thì việc cản trở cậu phát triển hiện tại vẫn là tuổi vị thành niên....
Đối với những sinh viên vừa mới hoàn thành kỳ thi đại học, tháng chín tuyệt vời nhất là khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, mọi người cuối cùng cũng nghênh đón cuộc sống đại học thực sự.
Đương nhiên, đối với một số đứa trẻ không cần thi đại học cũng được đến đại học Yến Bắc thì cũng không khác gì.
Dù sao cũng là một giai đoạn mới trong cuộc đời.
Đương nhiên, đối với những lão sinh và giảng viên, giáo sư đã quen với cuộc sống đại học, thì học kỳ mới cũng không có gì khác biệt.
Các lão sinh đã quen với cuộc sống ở Bách khoa Yến Đại vội vã chăm chú đi học, tranh thủ khi thi có thể kiếm thêm chút điểm.
Dù sao thì với những người có thể thi đỗ vào Yến Bắc, Thanh Hoa thì phần lớn đều có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, biết mình muốn gì, và sẽ cố gắng vì nó.
Dù có lúc mất phương hướng, nhưng khi thấy bạn bè xung quanh không những giỏi mà còn chăm chỉ, thì cũng sẽ theo bản năng bắt kịp bước chân của họ... Đây cũng là sự khác biệt giữa trường danh tiếng và trường đại học bình thường.
Khi một người ở trong môi trường cạnh tranh lẫn nhau, trừ khi chấp nhận tụt hậu, còn không thì sẽ bị người khác đẩy đi về phía trước.
Tuy nói rằng học phí của các trường tốt ở Hoa Hạ càng rẻ, nhưng đồng thời các trường tốt càng có sức mạnh để loại bỏ những học sinh có kết quả không đạt yêu cầu.
Khác với một số trường hai ba, sinh viên lưu manh tùy tiện cũng có thể tốt nghiệp, tại các trường đại học hàng đầu ở Hoa Hạ, nếu thành tích nhiều môn không đạt yêu cầu, trường sẽ trực tiếp phát giấy cảnh cáo, nếu vẫn không thể đạt tiêu chuẩn, sẽ bị khuyên lui học.
Đúng vậy, tỷ lệ thôi học của các trường tốt ở Hoa Hạ cũng cao hơn.
Đương nhiên những điều này đều không ảnh hưởng đến Kiều Dụ.
Vừa vào học, cậu đã nộp đơn xin thi sớm tại văn phòng khoa Toán học.
Sau đó vào tuần thứ ba của tháng chín, cậu đã dùng ba ngày để thi năm môn: Giải tích toán học, Toán cao cấp, Đại số tuyến tính, Hàm số thực biến và Hàm số phức biến.
Đương nhiên việc này cũng không gây ra sự bàn tán nào trong trường, vì cũng không có ai ra ngoài tuyên truyền, chủ yếu là vì không có nhiều ý nghĩa.
Kiều Dụ không cần dùng chuyện này để làm vẻ vang cho mình, chủ yếu là cậu cũng lười đến trường học.
Dù sao hiện tại cậu đang là người phụ trách một nhóm đề tài. Mỗi ngày phải cân nhắc rất nhiều việc.
Không chỉ muốn tự mình viết luận văn, còn phải bơm máu gà cho các thành viên trong nhóm đề tài.
Đương nhiên cậu cũng không quên lời hứa với mấy người bạn, sau khi thi xong sẽ tiện thể trao đổi một lần với các giáo sư coi thi, thể hiện sự bất mãn của cậu với việc thiết kế đề thi cuối kỳ quá đơn giản.
Dù sao những đề thi quá đơn giản này không có cách nào để các sinh viên ưu tú của lớp tài năng có thể thể hiện hết khả năng của mình.
Thậm chí khi giao lưu với các giáo sư, cậu còn trích dẫn rất sinh động lời của Cung Gia Đào, rằng nếu như một bài kiểm tra mà ai cũng được điểm tối đa, thì cũng không khác gì đều được điểm không.
Về phần các giáo sư dạy thay môn học có nghe lọt hay không thì Kiều Dụ không quan tâm lắm, bất quá cậu cảm nhận được vẫn có chút tác dụng, dù sao có một số giáo sư rõ ràng là nghe lọt.
Theo tâm lý chỉ cần tiêu chuẩn của tôi đủ thấp thì có thể vô địch, làm những việc này Kiều Dụ hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng.
Bên phía sư huynh Trần cũng có tin tốt.
Tuy trong video, khóe mắt của sư huynh Trần đã to hơn một chút, tóc trông thưa thớt hơn, nhưng bản nháp của bài luận đã hoàn thành, thậm chí còn sớm hơn hai ngày so với dự định của Kiều Dụ.
Việc này một lần nữa khiến Kiều Dụ cảm thán, quả nhiên tiềm lực của con người là vô tận. Theo nghĩa này, cậu còn phải cảm ơn thêm một lần nữa vị chủ nhiệm Trương ở khu vực mới kia.
Dù sao việc sư huynh Trần nâng cao hiệu suất như vậy, công lao của vị chủ nhiệm này là không thể bỏ qua!
Cho nên cậu thường nói, chỉ cần biết cách kích thích đúng chỗ, thì việc đăng bài trên tạp chí đỉnh đầu cũng không khó hơn uống nước là bao....
Cảm ơn bạn đọc đến từ Đài Bắc đã ủng hộ bằng cách khen thưởng.
Cảm ơn tử sam chim nhỏ đã ủng hộ bằng cách khen thưởng.
Chú 1: Tác giả thông qua việc miêu tả môi trường tốt đẹp ở Princeton, đã thể hiện một khía cạnh quyết tâm của nhân vật chính và những bạn đọc có chung ý tưởng, đó là rõ ràng có thể đến môi trường tốt hơn nhưng vẫn kiên trì ở lại trong nước làm nghiên cứu và công tác!
Chú 2: Tác giả thông qua việc xây dựng một tình huống nhỏ, đã cho thấy một số vấn đề xã hội cụ thể hóa, đồng thời khía cạnh cũng nêu bật sự kiên trì cố chấp của Lạc Đặc · Đỗ Căn với học thuật lạc hậu. Đồng thời về sau đó, Lạc Đặc · Đỗ Căn nhiều lần nhượng bộ trước yêu cầu của nhân vật chính, thể hiện rõ địa vị của Kiều Dụ trong lòng các học giả cố chấp phái học thuật, làm nổi bật nhân vật chính ưu tú đến mức nào, cùng với sự mong đợi lớn đến thế nào đối với việc cậu đang làm. Điều đó càng làm nổi bật lên, việc nhân vật chính không cầm quỹ ngân sách cũng không phải là một lựa chọn sai lầm.(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận