Đỉnh Phong Học Phách
Chương 04: Thế giới này biện pháp đều là có!
Chương 04: Thế giới này biện pháp đều là có!
Lan Kiệt hít một hơi thật sâu, giáo viên dạy toán cấp ba đối với con số rất nhạy bén. Học sinh lớp 9 bình thường mười lăm, mười sáu tuổi, còn mẹ của cậu nhóc mới ba mươi bốn tuổi, nói cách khác lúc mẹ Kiều Dụ sinh ra cậu, đại khái vừa mới trưởng thành, chắc chắn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật. Cho dù là chuyện của mười mấy năm trước, chuyện này cũng đủ nổ tung, nổ tung đến mức hắn không biết nên đánh giá thế nào.
Khó trách vừa nãy Viên lão sư một mặt bí ẩn, bộ dạng Bát Quái.
“Cái kia...” Lan Kiệt không biết nên nói gì.
“Bất quá nếu nói gia đình hắn khó khăn, ta lại không thấy vậy. Vốn dĩ lần đầu đã muốn đi thăm các gia đình rồi, nhưng là vì chuyện đó mà trễ nải, về sau kéo đến mùng 2, lúc đó ta đã là giáo viên chủ nhiệm của Kiều Dụ. Ta thấy trong nhà hắn bày la liệt toàn chai rượu, lại còn được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Cho nên mẹ của Kiều Dụ hẳn là thích uống rượu, ta còn hoài nghi là say rượu, mà toàn là loại bia cao cấp nữa chứ. Mà hôm đó đúng lúc gần tối, đồ ăn ngoài ta thấy được, vài món hơn mấy trăm tệ đấy, nên nói nhà khó khăn thì chắc chắn không phải rồi. Nhưng nói đến thì thật đáng thương. Kiều Dụ từ nhỏ đã không có cha, tự nhiên cũng chẳng có ông bà nội, ông bà ngoại thì qua đời lúc còn bé, mẹ hắn thì ít khi qua lại với bạn bè thân thiết, hai người cứ nương tựa nhau mà sống. Ai...” Một tiếng thở dài lê thê làm Lan Kiệt cũng thấy bực dọc.
“Được, tình hình ta nắm được đại khái rồi, cám ơn cô Viên nhé.” “Ừm, lần này thật làm phiền thầy, thầy Lan ạ, thầy cứ yên tâm, đợi tôi dẫn Kiều Dụ về, nhất định sẽ hảo hảo giáo dục một phen.” “Không cần. Vậy thì thế này đi, đằng nào nó cũng không có tiết tự học buổi tối, cứ để nó ở đây chỗ tôi một lát.” “Hả?” Viên lão sư rõ ràng ngây người ra.
Giáo viên dạy toán cấp ba vốn đã rất bận, chưa kể Lan Kiệt vẫn là tổ trưởng tổ bộ môn Toán học cấp 3 nữa. Nàng thực sự không nghĩ ra, vì sao Lan Kiệt lại muốn lãng phí thời gian ở một học sinh kém cỏi như Kiều Dụ.
“Cái này…” Thấy Viên lão sư có vẻ khó hiểu, Lan Kiệt quyết định giải thích rõ ràng cho cô ấy.
Với thiên phú hóng chuyện mà Viên lão sư vừa mới biểu hiện ra, hắn sợ giải thích không rõ lại sinh hiểu lầm.
Thế là hắn nghiêm mặt nói: "Thành tích các môn học khác của Kiều Dụ ra sao, tôi không dám chắc, nhưng tôi có thể khẳng định thành tích môn toán của nó rất tốt, ít nhất cũng phải ở mức học sinh giỏi."
Lan Kiệt thấy trong mắt Viên lão sư lúc này là sự khó hiểu sâu sắc, há hốc miệng như muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Thế là dứt khoát nói thêm: "Nói như vậy, nếu năm nay cho nó có cơ hội tham gia kỳ thi Olympic Toán học, có được tuyển vào đội tuyển quốc gia tham gia quốc tế hay không thì tôi không dám chắc, nhưng đoạt giải trong nước thì chắc chắn không có vấn đề gì. Ừm, ý tôi là thi Olympic Toán cấp 3."
“Cái gì? Thi Olympic Toán? Đoạt giải trong nước? Vậy thì, thầy Lan, ngài có phải đã hiểu lầm gì không?” “Tôi không biết liệu Kiều Dụ có ẩn tình gì đó, mà lại cố tình giấu diếm thành tích của mình, nhưng chuyện này là chắc chắn.” Nói rồi, Lan Kiệt kể lại những gì mình thấy hôm nay.
Tất cả đều là sự thật, không hề thêm mắm thêm muối gì, nhưng biểu hiện của Viên lão sư cho thấy nàng đang nghe chuyện thần thoại vậy.
"Ngài nói hôm nay ngài giao cho bọn trẻ lớp Olympic một đề biến thể từ đề thi Olympic Toán quốc tế, bọn chúng không làm được nên đi quán net tìm Kiều Dụ lớp ta, sau đó Kiều Dụ vừa chơi game vừa nghe đề xong liền giải ra luôn?” Bốn mắt nhìn nhau, Lan Kiệt yên lặng gật đầu.
“Chờ chút, thầy Lan, hình như trường mình chưa bao giờ có học sinh đoạt được huy chương vàng trong kỳ thi toán quốc gia thì phải? Hình như hồi năm ngoái hay năm kia có học sinh được giải đồng, trường mình còn tổ chức lễ mừng ấy?” Sau một hồi ngẩn người, Viên viện lập tức mở miệng hỏi.
Lan Kiệt lại im lặng gật đầu.
Thật ra thì cũng không thể trách các thầy cô không cố gắng, chủ yếu là hệ thống giáo dục của Tinh Thành khá đặc thù. Hầu như tất cả những học sinh có chất lượng đều bị các trường chuyên như Nhã Đường, Nhất Trung, Sư Đại, cùng bốn trường danh tiếng khác thu hút, các trường phổ thông bình thường chỉ có thể chọn học sinh tốt trong những học sinh còn lại.
Năm ngoái thì có học sinh trường chuyên Sư Đại, năm kia là học sinh trường Nhã Đường, cả hai đều được chọn vào đội tuyển quốc gia, lại còn thay mặt Hoa Hạ giành huy chương vàng tại Olympic Toán quốc tế. Hơn nữa, hai kỳ thi IMO liên tiếp này thì Hoa Hạ đều vô địch. Từ đó có thể thấy rõ giáo dục cấp 3 của Tinh Thành mạnh thế nào.
Nhưng Nhất Trung thật sự chỉ là một trường phổ thông, vậy mà vẫn bồi dưỡng được một học sinh được thi cấp quốc gia, còn giành được huy chương đồng thì đã đủ chứng minh năng lực của Lan Kiệt.
"Ôi, vậy phải làm sao bây giờ? Tháng sau đã thi cấp 3 rồi, cho dù Kiều Dụ có giỏi toán thật thì thành tích các môn khác chắc chắn cũng không qua nổi điểm sàn trường phổ thông, mà hình như là kỳ thi Toán cấp quốc gia là tháng mười một thì phải?"
"Đúng, vòng loại của tỉnh năm nay được tổ chức vào ngày 8 tháng 9, vòng chung kết thì vào ngày 22 tháng 11."
Thời điểm này... chỉ có thể nói là quá dở!
Lịch thi cấp 3 của Tinh Thành năm nay là từ ngày 18 tháng 6 đến ngày 20, nói cách khác, sau 20 ngày nữa, Kiều Dụ sẽ chính thức rời khỏi Nhất Trung.
Bốn mắt nhìn nhau, Viên lão sư nhìn thấy ánh mắt gần như đang rực cháy của Lan Kiệt liền hiểu ý của hắn.
"Vậy... thầy Lan muốn cho nó bảo lưu kết quả học tập một năm?"
"Ừ! Bảo lưu kết quả học tập một năm, đổi lấy một học sinh đoạt huy chương vàng kỳ thi Olympic Toán cấp quốc gia, về sau thế nào cũng có trường đại học để học. Kiều Dụ vẫn còn trẻ, có thể tham gia hai, ba kỳ thi nữa cũng không sao. Chỉ là chuyện này cần nó hợp tác, tôi đang định nói chuyện với nó."
"Vậy có cần tôi giúp thầy khuyên nó một tiếng không?" Viên lão sư hỏi.
Lan Kiệt do dự một chút, rồi lắc đầu, nhưng cũng không nói chắc: "Tôi cứ nói chuyện với nó trước, hỏi rõ ý nó rồi tính, nếu cần thì có lẽ vẫn phải nhờ cô giúp."
"Được, vậy tôi về trước, hôm nay tôi còn phải đi coi lớp 8 tự học buổi tối. Ôi... đứa trẻ này, đúng là không ngờ mà."
Viên lão sư biết ý rời đi, Lan Kiệt cũng không vội vào văn phòng, mà lấy điện thoại ra gọi cho một đồng nghiệp: "Này, thầy Chu à, là thế này, bên tôi có chút việc đột xuất, tối nay thầy giúp tôi trông tự học buổi tối được không? Ừ, đúng đúng, lớp 2 đấy, bảo chúng nó làm bài kiểm tra hôm nay là được rồi. Làm bài kiểm tra trong nửa tiếng, nửa tiếng còn lại thì để bọn nó trao đổi chấm chữa, rồi giảng sơ qua về những chỗ sai là được. Cảm ơn thầy nha, phiền thầy quá, thầy Chu."
Cúp điện thoại, Lan Kiệt điều chỉnh cảm xúc, mở cửa đi vào văn phòng thì thấy Kiều Dụ đang ngồi vắt chéo chân bên bàn làm việc của mình, đang chăm chú dán mắt vào điện thoại, trông rất say sưa ngon lành.
Trường học cấm học sinh mang điện thoại tới trường, vậy thằng nhóc này làm sao mà đem được điện thoại vào trường?
Thôi được rồi, mấy chuyện này không quan trọng, đằng nào thì hắn cũng không phải giáo viên chủ nhiệm của lớp 9.
"Khụ khụ..."
"Thầy Lan."
"Ta đi cùng ngươi về nhà một chuyến, coi như đi thăm gia đình."
“Đi thăm gia đình? Ngươi?” Kiều Dụ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới cái ông lão có vẻ mới hơn 30 tuổi, khô khan này…
Lan Kiệt hít một hơi thật sâu, giáo viên dạy toán cấp ba đối với con số rất nhạy bén. Học sinh lớp 9 bình thường mười lăm, mười sáu tuổi, còn mẹ của cậu nhóc mới ba mươi bốn tuổi, nói cách khác lúc mẹ Kiều Dụ sinh ra cậu, đại khái vừa mới trưởng thành, chắc chắn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật. Cho dù là chuyện của mười mấy năm trước, chuyện này cũng đủ nổ tung, nổ tung đến mức hắn không biết nên đánh giá thế nào.
Khó trách vừa nãy Viên lão sư một mặt bí ẩn, bộ dạng Bát Quái.
“Cái kia...” Lan Kiệt không biết nên nói gì.
“Bất quá nếu nói gia đình hắn khó khăn, ta lại không thấy vậy. Vốn dĩ lần đầu đã muốn đi thăm các gia đình rồi, nhưng là vì chuyện đó mà trễ nải, về sau kéo đến mùng 2, lúc đó ta đã là giáo viên chủ nhiệm của Kiều Dụ. Ta thấy trong nhà hắn bày la liệt toàn chai rượu, lại còn được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Cho nên mẹ của Kiều Dụ hẳn là thích uống rượu, ta còn hoài nghi là say rượu, mà toàn là loại bia cao cấp nữa chứ. Mà hôm đó đúng lúc gần tối, đồ ăn ngoài ta thấy được, vài món hơn mấy trăm tệ đấy, nên nói nhà khó khăn thì chắc chắn không phải rồi. Nhưng nói đến thì thật đáng thương. Kiều Dụ từ nhỏ đã không có cha, tự nhiên cũng chẳng có ông bà nội, ông bà ngoại thì qua đời lúc còn bé, mẹ hắn thì ít khi qua lại với bạn bè thân thiết, hai người cứ nương tựa nhau mà sống. Ai...” Một tiếng thở dài lê thê làm Lan Kiệt cũng thấy bực dọc.
“Được, tình hình ta nắm được đại khái rồi, cám ơn cô Viên nhé.” “Ừm, lần này thật làm phiền thầy, thầy Lan ạ, thầy cứ yên tâm, đợi tôi dẫn Kiều Dụ về, nhất định sẽ hảo hảo giáo dục một phen.” “Không cần. Vậy thì thế này đi, đằng nào nó cũng không có tiết tự học buổi tối, cứ để nó ở đây chỗ tôi một lát.” “Hả?” Viên lão sư rõ ràng ngây người ra.
Giáo viên dạy toán cấp ba vốn đã rất bận, chưa kể Lan Kiệt vẫn là tổ trưởng tổ bộ môn Toán học cấp 3 nữa. Nàng thực sự không nghĩ ra, vì sao Lan Kiệt lại muốn lãng phí thời gian ở một học sinh kém cỏi như Kiều Dụ.
“Cái này…” Thấy Viên lão sư có vẻ khó hiểu, Lan Kiệt quyết định giải thích rõ ràng cho cô ấy.
Với thiên phú hóng chuyện mà Viên lão sư vừa mới biểu hiện ra, hắn sợ giải thích không rõ lại sinh hiểu lầm.
Thế là hắn nghiêm mặt nói: "Thành tích các môn học khác của Kiều Dụ ra sao, tôi không dám chắc, nhưng tôi có thể khẳng định thành tích môn toán của nó rất tốt, ít nhất cũng phải ở mức học sinh giỏi."
Lan Kiệt thấy trong mắt Viên lão sư lúc này là sự khó hiểu sâu sắc, há hốc miệng như muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Thế là dứt khoát nói thêm: "Nói như vậy, nếu năm nay cho nó có cơ hội tham gia kỳ thi Olympic Toán học, có được tuyển vào đội tuyển quốc gia tham gia quốc tế hay không thì tôi không dám chắc, nhưng đoạt giải trong nước thì chắc chắn không có vấn đề gì. Ừm, ý tôi là thi Olympic Toán cấp 3."
“Cái gì? Thi Olympic Toán? Đoạt giải trong nước? Vậy thì, thầy Lan, ngài có phải đã hiểu lầm gì không?” “Tôi không biết liệu Kiều Dụ có ẩn tình gì đó, mà lại cố tình giấu diếm thành tích của mình, nhưng chuyện này là chắc chắn.” Nói rồi, Lan Kiệt kể lại những gì mình thấy hôm nay.
Tất cả đều là sự thật, không hề thêm mắm thêm muối gì, nhưng biểu hiện của Viên lão sư cho thấy nàng đang nghe chuyện thần thoại vậy.
"Ngài nói hôm nay ngài giao cho bọn trẻ lớp Olympic một đề biến thể từ đề thi Olympic Toán quốc tế, bọn chúng không làm được nên đi quán net tìm Kiều Dụ lớp ta, sau đó Kiều Dụ vừa chơi game vừa nghe đề xong liền giải ra luôn?” Bốn mắt nhìn nhau, Lan Kiệt yên lặng gật đầu.
“Chờ chút, thầy Lan, hình như trường mình chưa bao giờ có học sinh đoạt được huy chương vàng trong kỳ thi toán quốc gia thì phải? Hình như hồi năm ngoái hay năm kia có học sinh được giải đồng, trường mình còn tổ chức lễ mừng ấy?” Sau một hồi ngẩn người, Viên viện lập tức mở miệng hỏi.
Lan Kiệt lại im lặng gật đầu.
Thật ra thì cũng không thể trách các thầy cô không cố gắng, chủ yếu là hệ thống giáo dục của Tinh Thành khá đặc thù. Hầu như tất cả những học sinh có chất lượng đều bị các trường chuyên như Nhã Đường, Nhất Trung, Sư Đại, cùng bốn trường danh tiếng khác thu hút, các trường phổ thông bình thường chỉ có thể chọn học sinh tốt trong những học sinh còn lại.
Năm ngoái thì có học sinh trường chuyên Sư Đại, năm kia là học sinh trường Nhã Đường, cả hai đều được chọn vào đội tuyển quốc gia, lại còn thay mặt Hoa Hạ giành huy chương vàng tại Olympic Toán quốc tế. Hơn nữa, hai kỳ thi IMO liên tiếp này thì Hoa Hạ đều vô địch. Từ đó có thể thấy rõ giáo dục cấp 3 của Tinh Thành mạnh thế nào.
Nhưng Nhất Trung thật sự chỉ là một trường phổ thông, vậy mà vẫn bồi dưỡng được một học sinh được thi cấp quốc gia, còn giành được huy chương đồng thì đã đủ chứng minh năng lực của Lan Kiệt.
"Ôi, vậy phải làm sao bây giờ? Tháng sau đã thi cấp 3 rồi, cho dù Kiều Dụ có giỏi toán thật thì thành tích các môn khác chắc chắn cũng không qua nổi điểm sàn trường phổ thông, mà hình như là kỳ thi Toán cấp quốc gia là tháng mười một thì phải?"
"Đúng, vòng loại của tỉnh năm nay được tổ chức vào ngày 8 tháng 9, vòng chung kết thì vào ngày 22 tháng 11."
Thời điểm này... chỉ có thể nói là quá dở!
Lịch thi cấp 3 của Tinh Thành năm nay là từ ngày 18 tháng 6 đến ngày 20, nói cách khác, sau 20 ngày nữa, Kiều Dụ sẽ chính thức rời khỏi Nhất Trung.
Bốn mắt nhìn nhau, Viên lão sư nhìn thấy ánh mắt gần như đang rực cháy của Lan Kiệt liền hiểu ý của hắn.
"Vậy... thầy Lan muốn cho nó bảo lưu kết quả học tập một năm?"
"Ừ! Bảo lưu kết quả học tập một năm, đổi lấy một học sinh đoạt huy chương vàng kỳ thi Olympic Toán cấp quốc gia, về sau thế nào cũng có trường đại học để học. Kiều Dụ vẫn còn trẻ, có thể tham gia hai, ba kỳ thi nữa cũng không sao. Chỉ là chuyện này cần nó hợp tác, tôi đang định nói chuyện với nó."
"Vậy có cần tôi giúp thầy khuyên nó một tiếng không?" Viên lão sư hỏi.
Lan Kiệt do dự một chút, rồi lắc đầu, nhưng cũng không nói chắc: "Tôi cứ nói chuyện với nó trước, hỏi rõ ý nó rồi tính, nếu cần thì có lẽ vẫn phải nhờ cô giúp."
"Được, vậy tôi về trước, hôm nay tôi còn phải đi coi lớp 8 tự học buổi tối. Ôi... đứa trẻ này, đúng là không ngờ mà."
Viên lão sư biết ý rời đi, Lan Kiệt cũng không vội vào văn phòng, mà lấy điện thoại ra gọi cho một đồng nghiệp: "Này, thầy Chu à, là thế này, bên tôi có chút việc đột xuất, tối nay thầy giúp tôi trông tự học buổi tối được không? Ừ, đúng đúng, lớp 2 đấy, bảo chúng nó làm bài kiểm tra hôm nay là được rồi. Làm bài kiểm tra trong nửa tiếng, nửa tiếng còn lại thì để bọn nó trao đổi chấm chữa, rồi giảng sơ qua về những chỗ sai là được. Cảm ơn thầy nha, phiền thầy quá, thầy Chu."
Cúp điện thoại, Lan Kiệt điều chỉnh cảm xúc, mở cửa đi vào văn phòng thì thấy Kiều Dụ đang ngồi vắt chéo chân bên bàn làm việc của mình, đang chăm chú dán mắt vào điện thoại, trông rất say sưa ngon lành.
Trường học cấm học sinh mang điện thoại tới trường, vậy thằng nhóc này làm sao mà đem được điện thoại vào trường?
Thôi được rồi, mấy chuyện này không quan trọng, đằng nào thì hắn cũng không phải giáo viên chủ nhiệm của lớp 9.
"Khụ khụ..."
"Thầy Lan."
"Ta đi cùng ngươi về nhà một chuyến, coi như đi thăm gia đình."
“Đi thăm gia đình? Ngươi?” Kiều Dụ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới cái ông lão có vẻ mới hơn 30 tuổi, khô khan này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận