Đỉnh Phong Học Phách
Chương 151: Biệt khuất Trần sư huynh (3)
Chương 151: Trần sư huynh ấm ức (3) Nhưng số nghiên cứu trung tâm tiến sĩ cùng số học viện tiến sĩ phương thức bồi dưỡng vẫn còn có chút khác biệt. Tỉ như bên số nghiên cứu trung tâm, người ta sẽ chú trọng nghiên cứu lý luận thuần toán học tuyến đầu, thường xuyên cung cấp cho tiến sĩ một số dự án nghiên cứu khoa học lý luận hợp tác quốc tế, nhưng lại ít khi liếc đến ứng dụng. Còn toán học viện Yến Bắc thì phạm vi bao trùm rộng hơn. Các lĩnh vực toán học đều có, toàn diện hơn, cả thuần túy toán học, ứng dụng toán học, môn thống kê, tính toán toán học...đều được đưa vào bồi dưỡng.
Đây cũng là lý do Trần Trác Dương đến số nghiên cứu trung tâm thường xuyên cảm thấy hối hận. Nếu không nghiên cứu thuần toán học, mà sớm chuyển sang hướng ứng dụng thì việc tốt nghiệp với thành tích tương đối tốt cũng không khó đến vậy. Bởi lẽ hướng ứng dụng thiên về phương pháp tính toán, phân tích giá trị và kỹ thuật xây dựng mô hình. Phương diện trực giác toán học không đòi hỏi thiên phú quá nhiều. Ít nhất hắn không cần phải suy nghĩ quá nhiều về tính gốc rễ.
"Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, đi ăn bữa cơm đi. Ta biết có một quán thịt bò rất ngon." Chu Dương chủ động đề nghị.
*Quyển tiểu thuyết chương mới nhất tại 6@9 thư # a xuất ra đầu tiên, xin ngài đến sáu chín thư a đi xem!* Trần Trác Dương do dự hai giây, hắn định về phòng ngủ trước để sắp xếp những tài liệu kiểm chứng hai ngày nay rồi đưa cho Kiều Dụ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu, cười đáp: "Được thôi, cảm ơn thầy Chu."
Dù sao dự án của tiểu sư đệ cũng chỉ vừa mới bắt đầu, mà ăn cơm cũng không mất bao nhiêu thời gian. Thấy rõ ràng là lãnh đạo học viện không ưa mình mà vẫn có người chủ động mời đi ăn, Trần Trác Dương nghĩ vẫn đáng để kết giao thử một lần.
Trên đường đi ăn cơm, hai người tùy tiện hàn huyên vài chuyện, rất nhanh chủ đề chuyển sang chuyện xảy ra hôm nay.
"Hôm nay sắc mặt của viện trưởng Trương không tốt lắm, nhưng cậu cũng đừng để bụng, cứ làm tốt việc của mình là được."
"Thầy Chu, có phải con đắc tội viện trưởng Trương rồi không?"
"Cậu mới tới thì đắc tội ổng làm sao được? Chắc là vô năng nổi giận chó đánh mèo thôi." Chu Dương cười, nói.
"Giận chó đánh mèo?" Trần Trác Dương có chút bất ngờ, câu trả lời này hắn không hề nghĩ tới.
Chu Dương giải thích: "Nghe nói có một học sinh mà viện trưởng Trương rất xem trọng, được học bổng CSC, đi Lỗ Văn đại học học tiến sĩ. Ông ta còn muốn xin dự án ngàn thanh của trường, năm nay là lần thứ ba rồi, kết quả hai hôm trước vừa ra, lại bị loại rồi."
Trần Trác Dương lập tức giật mình, hiểu được logic, cũng hiểu vì sao thái độ mọi người mấy ngày nay lại trở nên kỳ lạ.
Cái "ngàn thanh" mà Chu Dương vừa nhắc đến chỉ là thói quen miệng của người trước đây, thực tế thì bây giờ nó đã được đổi tên thành dự án "Ưu thanh hải ngoại". Vẫn do ủy ban ngân sách quỹ khoa học tự nhiên phụ trách tuyển chọn và phê duyệt.
Thông thường đầu năm nộp tài liệu, trước sau tháng 9 sẽ công bố kết quả. Quan trọng là dự án này chỉ nhận hồ sơ ba lần. Nếu liên tục xin ba lần đều trượt thì coi như không còn cơ hội nữa.
Mà trớ trêu thay, theo nhiều người bên ngoài thì đạo sư của mình quả thật có đủ khả năng để quyết định xem người nào trong lĩnh vực toán học này có thể giành được dự án đó hay không.
"Viện trưởng Trương hẹp hòi vậy sao? Với cả học sinh của ông ta xin 'ngàn thanh' không được thì có liên quan gì đến con chứ? Cũng đâu phải do thầy con xét duyệt đâu?" Trần Trác Dương rất im lặng nói.
Chu Dương vỗ vai Trần Trác Dương, cười: "Ha ha, còn có người hẹp hòi hơn ấy chứ! Cậu ở đây lâu sẽ biết. Trường chúng ta ấy mà, hễ ai có năng lực thì thật sự rất có bản lĩnh, còn nếu không lý tưởng thì đúng là không lý tưởng thật. Cậu cứ nghe mấy buổi giảng là biết ngay, giáo sư giảng hay thì lợi hại thật. Tôi nghe mà còn cảm thấy có ích, còn về mấy ông giảng cà lơ phất phơ thì... Haiz, tóm lại thì sự phân cực của các giáo sư rất lớn.
Mà thôi thì viện trưởng Trương cũng hết cách rồi. Học viện chúng ta hiện tại cũng có nhiều chức danh cao quý lắm, nào là 'Trường Giang', 'kiệt thanh', 'ưu thanh'... thế là ông ấy bị biên duyên hóa. Mãi mới có một học sinh khá khẩm, lại cứ chết sống đẩy không lên nổi.
Còn cái việc hội nghị kêu gào mấy khẩu hiệu, nào là năm năm tới đưa toán học viện lên top 10 thế giới thì nghe cho vui thôi. Cái khẩu hiệu này hô năm năm trước rồi. Mà nói đi nói lại thì mấy năm này cũng có chút tiến triển."
Trần Trác Dương nghe thấy giọng Chu Dương có chút oán trách, nhưng hắn chỉ gật đầu, cảm khái một câu: "Nghĩ lại vẫn là ở Yến Bắc dễ chịu hơn."
Biết được vì sao hôm nay bị nhắm vào, tâm trạng hắn lại dễ chịu hơn. Ít ra không phải vì hắn trời sinh đã khiến người khác ghét.
"Ha ha, nếu mà cho cậu quay về học tiến sĩ tiếp thì chắc cậu lại không muốn. Đến rồi, chính là quán 'mười hai trai' này đây. Món bò hạt sốt tiêu và mì heo trộn ở đây rất ngon. Lát nữa cậu nếm thử nhé."
Hai người ăn bữa cơm hơn một tiếng. Uống một chút rượu, không nhiều. Chủ yếu vẫn là tán gẫu.
Dù sao cũng đều từ Yến Bắc ra, tự nhiên có cảm giác thân thiết hơn. Trần Trác Dương cũng nhờ Chu Dương mà biết được nhiều chuyện trong học viện. Chẳng hạn như dạo gần đây học viện có những ai đi, những ai đến, đội nghiên cứu nào có thành quả gì, vân vân...
Cho dù Chu Dương có ý gì, Trần Trác Dương vẫn rất cảm kích, ít nhất đối phương không những đã giải đáp thắc mắc của mình mà còn giúp hắn hiểu rõ hơn về môi trường xung quanh.
Thấy sắp ăn xong, Trần Trác Dương định xin phép về làm việc thì Chu Dương hỏi: "À, mà cái cậu Kiều sư đệ của cậu, dạo này có dự án lớn gì à?"
Trần Trác Dương gật đầu, có chút kinh ngạc: "Thầy cũng biết rồi?"
"Chuyện hội nghị trên kia bàn cả, sao có thể không biết. Nghe nói cậu ta chủ động rút về. Nếu như thực sự thông qua, không biết người ta còn đồn gì nữa, dù sao sư đệ của cậu mới mười sáu tuổi." Chu Dương nói.
Trần Trác Dương nghĩ đến thái độ của viện trưởng Trương trong hội nghị hôm nay mà cũng gật gù đồng tình.
"Ừ, đúng vậy, nhưng đừng coi thường cậu ấy. Nói thật thì Kiều Dụ đã thay đổi nhận thức của tôi về thiên tài. Đôi khi tôi cảm thấy cậu ấy làm học sinh cho thầy mình cũng hơi thiệt thòi."
Trần Trác Dương thuận miệng nói ra những lời trong lòng mình, sau đó đột nhiên cảm thấy lời này hơi không thích hợp, vội vàng chữa cháy: "Ý tôi không phải là thầy Điền không có tư cách dạy Kiều Dụ. Mà như vậy đi, cho dù là Đào Hiên Chi có khi cũng không đủ tư cách dạy Kiều Dụ."
Việc lôi Đào Hiên Chi ra để so sánh là do Trần Trác Dương vừa nghĩ đến cái ảnh chụp màn hình thư điện tử mà Kiều Dụ gửi lên nhóm chat lúc nãy.
Vị đại lão kia muốn tìm người làm trung gian để bày tỏ ý muốn hợp tác với Kiều Dụ mà còn bị sư đệ của mình từ chối thẳng thừng, cũng đủ chứng minh tất cả rồi.
"Cậu đánh giá nó cao vậy sao? Nói thật thì luận văn nó đăng trên tạp chí Ann. Math với việc nghi ngờ và bổ sung vào phỏng đoán Langlands trong hình học là do một mình cậu ta làm thật à?" Chu Dương tò mò hỏi.
Trần Trác Dương gật đầu, đáp: "Tôi biết thầy có thể không tin, nhưng thực sự là một mình cậu ấy làm. Lúc trước tôi và Kiều Dụ ở cùng khu nhà, tôi biết rất rõ, từng cử chỉ hành động của cậu ấy tôi đều nhìn thấy hết."
Chu Dương lập tức truy hỏi: "Vậy mối quan hệ giữa cậu với cậu ta như thế nào?"
Trần Trác Dương ngập ngừng một chút, rồi gật đầu: "Cũng được, bình thường tiếp xúc nhiều, hay tám chuyện vài câu."
"Vậy thì tuyệt đối đừng để mất liên lạc nhé. Sau này nên giao lưu với Kiều Dụ nhiều hơn, nếu nó có đề tài mà đồng ý cho cậu tham gia, thì cơ hội phát triển về sau chắc chắn tốt hơn là cứ ở đây dạy học an phận." Chu Dương cảm thán một câu.
Trần Trác Dương cười, rồi gật đầu.
Xem ra Chu sư huynh này cũng chỉ nghe loáng thoáng Kiều Dụ rút hồ sơ dự án trọng điểm, chứ không biết chi tiết về tổ đề tài.
Nhưng chuyện này cũng bình thường. Tin đồn thì thường lan nhanh, nhưng chi tiết bị tiết lộ hết ra thì mới bất thường.
Nhưng dù sao hôm nay được trải qua và được ăn bữa cơm này cũng làm tăng thêm quyết tâm ôm đùi của Trần Trác Dương với Kiều Dụ.
Tuy rằng tiểu sư đệ mới mười sáu tuổi, nhưng trong giới toán học thì ai mạnh là người đó có quyền. Việc ôm đùi người mạnh hơn cũng không có gì là xấu xí cả.
Nghĩ đến đây, Trần Trác Dương đột nhiên rất muốn nhanh chóng về để tiếp tục phấn đấu.
"Thầy Chu, vậy hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé. Sắp đến kỳ học rồi, em còn phải về soạn bài. Mà giờ viện trưởng Trương đang không vừa mắt em, về sau lúc lên lớp cũng không thể để ông ta bắt được lỗi lầm gì."
"Ừ, vậy thì tới đây thôi, đi thôi."
Một bữa cơm coi như là đôi bên đều vui vẻ.
...
Đại học Yến Bắc, Kiều Dụ đang hờn dỗi.
Buổi chiều đã đăng tin vui vào trong nhóm dự án, còn nhắn rõ là các thành viên kỳ cựu của tổ dự án vào hồi âm, kết quả đợi đến trưa, đến giữa đường còn đi ăn cơm tối xong, đến tận đêm mà vẫn không có ai trả lời.
Tiết Tùng với Kiều Hi thì coi như bỏ qua, đến cả Trần sư huynh còn không thèm trả lời. Thật là quá không coi trưởng nhóm như hắn ra gì.
Tuy hắn không có tiền, nhưng mà làm nghiên cứu khoa học không thể nào cứ đem tiền ra cân đo đong đếm như vậy được!
Đây là dự án mà đến cả các đại lão Phil còn muốn tham gia mà.
Kiều Dụ thấy cái kiểu này không ổn rồi. Lúc hắn đang nghĩ cách nào để cho mọi người biết là hắn đang tức giận và nhanh chóng nhận ra mình sai rồi, thì WeChat cuối cùng cũng có tin nhắn.
Là Trần sư huynh gửi tới.
"Sư đệ nhỏ, nội dung công việc của hai ngày nay anh đã gửi vào hộp thư cho em rồi."
"Sao bây giờ mới gửi? Em đã nhắn tin trong nhóm từ chiều rồi mà! Trần sư huynh, anh có phải lười quá rồi không?"
"Haiz, đừng nhắc nữa. Buổi chiều mở họp hội đồng khoa, thấy tin nhắn trong nhóm của em, anh định trả lời rồi mà bị phó viện trưởng mắng cho một trận."
"Không phải chứ? Lúc họp lại bị mắng? Thật á? Trần sư huynh, không nể mặt vậy sao? Đừng bảo tại anh liếc điện thoại nhé."
Kiều Dụ bỏ qua sự giận dỗi, tò mò hỏi.
Dù sao bây giờ Trần Trác Dương cũng không còn là sinh viên nữa, mà là giảng viên đại học rồi. Trong ấn tượng của hắn thì đến hiệu trưởng trường cấp 2 Trương mà hễ gặp ai cũng ôn hòa, vui vẻ cơ mà.
Viện trưởng học viện cấp 2 mà không nể mặt sư huynh trong lúc họp, cái cảnh đó hắn hơi không hình dung ra nổi....
"Haiz, đừng nhắc nữa, thật ra cũng không hẳn là vì xem điện thoại."
Trần Trác Dương vừa gửi xong tin nhắn thì điện thoại đổ chuông.
Kiều Dụ gửi video call đến luôn.
Sau khi bấm kết nối thì vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy tò mò của Kiều Dụ, giọng nói liền vang lên ngay lập tức.
"Trần sư huynh, kể nghe đi, có chuyện gì vậy? Tự nhiên đang yên đang lành lại bị viện trưởng mắng là sao? Kể cho em nghe một chút để cuộc sống tẻ nhạt một ngày của em được thú vị thêm nào."
Trần Trác Dương cười khổ...
Cũng may là đã quen với cái kiểu nói chuyện của Kiều Dụ rồi, hắn đơn giản kể lại một lần tin tức mà Chu Dương nói với mình.
"Đại khái là như vậy đấy. Có lẽ ông viện trưởng kia nghĩ đạo sư đang ngáng chân ổng ấy mà?"
"Tặc tặc tặc... Lại có chuyện này nữa cơ à? Không phải, Trần sư huynh, anh không thể yếu đuối như vậy chứ! Anh bị bắt nạt tức là coi như thầy của chúng ta bị bắt nạt, mà thầy của chúng ta bị bắt nạt tức là em cũng bị bắt nạt!
Em nói cho anh nghe này, lần sau nếu như ông ta mà lại nói anh nữa thì anh cứ hỏi thẳng, học sinh của ông ta đăng được bài luận văn đỉnh cấp nào? Thuận tiện hỏi luôn ông ta hồi xưa làm giáo viên thì đã từng đăng bài nào, xem ông ta có tư cách gì mà đi nói anh!"
Nghe Kiều Dụ nói vậy, Trần Trác Dương bất đắc dĩ: "Không phải chứ, tôi hỏi vậy thì cũng có ý nghĩa gì đâu, tôi đâu có đăng bài đỉnh cấp nào."
"Có chịu nghe em nói không vậy? Trần sư huynh! Vậy cái... cái chai nước cạnh anh để làm gì đấy?"
"Ừm?" Trần Trác Dương nhìn ly nước trên bàn cạnh mình, theo bản năng gật đầu.
"Cầm lên uống một ngụm, nhanh."
Trần Trác Dương không hiểu gì cầm ly nước lên uống một ngụm.
"Đơn giản vậy thôi đấy à? Em phải nói cho anh biết, trong nhóm đề tài của em việc đăng bài trên tạp chí hàng đầu nó cũng dễ như uống nước vậy. Đến cả tứ đại tạp chí hàng đầu cũng chỉ là chuyện nhỏ! Mà em có một yêu cầu."
Trần Trác Dương hít sâu một hơi, thành kính hỏi: "Sư đệ nhỏ, yêu cầu gì, cứ nói thẳng đi."
"Cũng đơn giản thôi, lần sau em nói chuyện trong nhóm mà nhận được tin nhắn xin trả lời thì anh phải trả lời nhanh một chút. Làm gương tốt cho hai thành viên tổ khác. Vậy không có vấn đề gì chứ?"
"Tuyệt đối không có vấn đề!"
Lần này không cần đếm, Trần Trác Dương đáp rành rọt và mạnh mẽ.(hết chương)
Đây cũng là lý do Trần Trác Dương đến số nghiên cứu trung tâm thường xuyên cảm thấy hối hận. Nếu không nghiên cứu thuần toán học, mà sớm chuyển sang hướng ứng dụng thì việc tốt nghiệp với thành tích tương đối tốt cũng không khó đến vậy. Bởi lẽ hướng ứng dụng thiên về phương pháp tính toán, phân tích giá trị và kỹ thuật xây dựng mô hình. Phương diện trực giác toán học không đòi hỏi thiên phú quá nhiều. Ít nhất hắn không cần phải suy nghĩ quá nhiều về tính gốc rễ.
"Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, đi ăn bữa cơm đi. Ta biết có một quán thịt bò rất ngon." Chu Dương chủ động đề nghị.
*Quyển tiểu thuyết chương mới nhất tại 6@9 thư # a xuất ra đầu tiên, xin ngài đến sáu chín thư a đi xem!* Trần Trác Dương do dự hai giây, hắn định về phòng ngủ trước để sắp xếp những tài liệu kiểm chứng hai ngày nay rồi đưa cho Kiều Dụ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu, cười đáp: "Được thôi, cảm ơn thầy Chu."
Dù sao dự án của tiểu sư đệ cũng chỉ vừa mới bắt đầu, mà ăn cơm cũng không mất bao nhiêu thời gian. Thấy rõ ràng là lãnh đạo học viện không ưa mình mà vẫn có người chủ động mời đi ăn, Trần Trác Dương nghĩ vẫn đáng để kết giao thử một lần.
Trên đường đi ăn cơm, hai người tùy tiện hàn huyên vài chuyện, rất nhanh chủ đề chuyển sang chuyện xảy ra hôm nay.
"Hôm nay sắc mặt của viện trưởng Trương không tốt lắm, nhưng cậu cũng đừng để bụng, cứ làm tốt việc của mình là được."
"Thầy Chu, có phải con đắc tội viện trưởng Trương rồi không?"
"Cậu mới tới thì đắc tội ổng làm sao được? Chắc là vô năng nổi giận chó đánh mèo thôi." Chu Dương cười, nói.
"Giận chó đánh mèo?" Trần Trác Dương có chút bất ngờ, câu trả lời này hắn không hề nghĩ tới.
Chu Dương giải thích: "Nghe nói có một học sinh mà viện trưởng Trương rất xem trọng, được học bổng CSC, đi Lỗ Văn đại học học tiến sĩ. Ông ta còn muốn xin dự án ngàn thanh của trường, năm nay là lần thứ ba rồi, kết quả hai hôm trước vừa ra, lại bị loại rồi."
Trần Trác Dương lập tức giật mình, hiểu được logic, cũng hiểu vì sao thái độ mọi người mấy ngày nay lại trở nên kỳ lạ.
Cái "ngàn thanh" mà Chu Dương vừa nhắc đến chỉ là thói quen miệng của người trước đây, thực tế thì bây giờ nó đã được đổi tên thành dự án "Ưu thanh hải ngoại". Vẫn do ủy ban ngân sách quỹ khoa học tự nhiên phụ trách tuyển chọn và phê duyệt.
Thông thường đầu năm nộp tài liệu, trước sau tháng 9 sẽ công bố kết quả. Quan trọng là dự án này chỉ nhận hồ sơ ba lần. Nếu liên tục xin ba lần đều trượt thì coi như không còn cơ hội nữa.
Mà trớ trêu thay, theo nhiều người bên ngoài thì đạo sư của mình quả thật có đủ khả năng để quyết định xem người nào trong lĩnh vực toán học này có thể giành được dự án đó hay không.
"Viện trưởng Trương hẹp hòi vậy sao? Với cả học sinh của ông ta xin 'ngàn thanh' không được thì có liên quan gì đến con chứ? Cũng đâu phải do thầy con xét duyệt đâu?" Trần Trác Dương rất im lặng nói.
Chu Dương vỗ vai Trần Trác Dương, cười: "Ha ha, còn có người hẹp hòi hơn ấy chứ! Cậu ở đây lâu sẽ biết. Trường chúng ta ấy mà, hễ ai có năng lực thì thật sự rất có bản lĩnh, còn nếu không lý tưởng thì đúng là không lý tưởng thật. Cậu cứ nghe mấy buổi giảng là biết ngay, giáo sư giảng hay thì lợi hại thật. Tôi nghe mà còn cảm thấy có ích, còn về mấy ông giảng cà lơ phất phơ thì... Haiz, tóm lại thì sự phân cực của các giáo sư rất lớn.
Mà thôi thì viện trưởng Trương cũng hết cách rồi. Học viện chúng ta hiện tại cũng có nhiều chức danh cao quý lắm, nào là 'Trường Giang', 'kiệt thanh', 'ưu thanh'... thế là ông ấy bị biên duyên hóa. Mãi mới có một học sinh khá khẩm, lại cứ chết sống đẩy không lên nổi.
Còn cái việc hội nghị kêu gào mấy khẩu hiệu, nào là năm năm tới đưa toán học viện lên top 10 thế giới thì nghe cho vui thôi. Cái khẩu hiệu này hô năm năm trước rồi. Mà nói đi nói lại thì mấy năm này cũng có chút tiến triển."
Trần Trác Dương nghe thấy giọng Chu Dương có chút oán trách, nhưng hắn chỉ gật đầu, cảm khái một câu: "Nghĩ lại vẫn là ở Yến Bắc dễ chịu hơn."
Biết được vì sao hôm nay bị nhắm vào, tâm trạng hắn lại dễ chịu hơn. Ít ra không phải vì hắn trời sinh đã khiến người khác ghét.
"Ha ha, nếu mà cho cậu quay về học tiến sĩ tiếp thì chắc cậu lại không muốn. Đến rồi, chính là quán 'mười hai trai' này đây. Món bò hạt sốt tiêu và mì heo trộn ở đây rất ngon. Lát nữa cậu nếm thử nhé."
Hai người ăn bữa cơm hơn một tiếng. Uống một chút rượu, không nhiều. Chủ yếu vẫn là tán gẫu.
Dù sao cũng đều từ Yến Bắc ra, tự nhiên có cảm giác thân thiết hơn. Trần Trác Dương cũng nhờ Chu Dương mà biết được nhiều chuyện trong học viện. Chẳng hạn như dạo gần đây học viện có những ai đi, những ai đến, đội nghiên cứu nào có thành quả gì, vân vân...
Cho dù Chu Dương có ý gì, Trần Trác Dương vẫn rất cảm kích, ít nhất đối phương không những đã giải đáp thắc mắc của mình mà còn giúp hắn hiểu rõ hơn về môi trường xung quanh.
Thấy sắp ăn xong, Trần Trác Dương định xin phép về làm việc thì Chu Dương hỏi: "À, mà cái cậu Kiều sư đệ của cậu, dạo này có dự án lớn gì à?"
Trần Trác Dương gật đầu, có chút kinh ngạc: "Thầy cũng biết rồi?"
"Chuyện hội nghị trên kia bàn cả, sao có thể không biết. Nghe nói cậu ta chủ động rút về. Nếu như thực sự thông qua, không biết người ta còn đồn gì nữa, dù sao sư đệ của cậu mới mười sáu tuổi." Chu Dương nói.
Trần Trác Dương nghĩ đến thái độ của viện trưởng Trương trong hội nghị hôm nay mà cũng gật gù đồng tình.
"Ừ, đúng vậy, nhưng đừng coi thường cậu ấy. Nói thật thì Kiều Dụ đã thay đổi nhận thức của tôi về thiên tài. Đôi khi tôi cảm thấy cậu ấy làm học sinh cho thầy mình cũng hơi thiệt thòi."
Trần Trác Dương thuận miệng nói ra những lời trong lòng mình, sau đó đột nhiên cảm thấy lời này hơi không thích hợp, vội vàng chữa cháy: "Ý tôi không phải là thầy Điền không có tư cách dạy Kiều Dụ. Mà như vậy đi, cho dù là Đào Hiên Chi có khi cũng không đủ tư cách dạy Kiều Dụ."
Việc lôi Đào Hiên Chi ra để so sánh là do Trần Trác Dương vừa nghĩ đến cái ảnh chụp màn hình thư điện tử mà Kiều Dụ gửi lên nhóm chat lúc nãy.
Vị đại lão kia muốn tìm người làm trung gian để bày tỏ ý muốn hợp tác với Kiều Dụ mà còn bị sư đệ của mình từ chối thẳng thừng, cũng đủ chứng minh tất cả rồi.
"Cậu đánh giá nó cao vậy sao? Nói thật thì luận văn nó đăng trên tạp chí Ann. Math với việc nghi ngờ và bổ sung vào phỏng đoán Langlands trong hình học là do một mình cậu ta làm thật à?" Chu Dương tò mò hỏi.
Trần Trác Dương gật đầu, đáp: "Tôi biết thầy có thể không tin, nhưng thực sự là một mình cậu ấy làm. Lúc trước tôi và Kiều Dụ ở cùng khu nhà, tôi biết rất rõ, từng cử chỉ hành động của cậu ấy tôi đều nhìn thấy hết."
Chu Dương lập tức truy hỏi: "Vậy mối quan hệ giữa cậu với cậu ta như thế nào?"
Trần Trác Dương ngập ngừng một chút, rồi gật đầu: "Cũng được, bình thường tiếp xúc nhiều, hay tám chuyện vài câu."
"Vậy thì tuyệt đối đừng để mất liên lạc nhé. Sau này nên giao lưu với Kiều Dụ nhiều hơn, nếu nó có đề tài mà đồng ý cho cậu tham gia, thì cơ hội phát triển về sau chắc chắn tốt hơn là cứ ở đây dạy học an phận." Chu Dương cảm thán một câu.
Trần Trác Dương cười, rồi gật đầu.
Xem ra Chu sư huynh này cũng chỉ nghe loáng thoáng Kiều Dụ rút hồ sơ dự án trọng điểm, chứ không biết chi tiết về tổ đề tài.
Nhưng chuyện này cũng bình thường. Tin đồn thì thường lan nhanh, nhưng chi tiết bị tiết lộ hết ra thì mới bất thường.
Nhưng dù sao hôm nay được trải qua và được ăn bữa cơm này cũng làm tăng thêm quyết tâm ôm đùi của Trần Trác Dương với Kiều Dụ.
Tuy rằng tiểu sư đệ mới mười sáu tuổi, nhưng trong giới toán học thì ai mạnh là người đó có quyền. Việc ôm đùi người mạnh hơn cũng không có gì là xấu xí cả.
Nghĩ đến đây, Trần Trác Dương đột nhiên rất muốn nhanh chóng về để tiếp tục phấn đấu.
"Thầy Chu, vậy hôm nay chúng ta đến đây thôi nhé. Sắp đến kỳ học rồi, em còn phải về soạn bài. Mà giờ viện trưởng Trương đang không vừa mắt em, về sau lúc lên lớp cũng không thể để ông ta bắt được lỗi lầm gì."
"Ừ, vậy thì tới đây thôi, đi thôi."
Một bữa cơm coi như là đôi bên đều vui vẻ.
...
Đại học Yến Bắc, Kiều Dụ đang hờn dỗi.
Buổi chiều đã đăng tin vui vào trong nhóm dự án, còn nhắn rõ là các thành viên kỳ cựu của tổ dự án vào hồi âm, kết quả đợi đến trưa, đến giữa đường còn đi ăn cơm tối xong, đến tận đêm mà vẫn không có ai trả lời.
Tiết Tùng với Kiều Hi thì coi như bỏ qua, đến cả Trần sư huynh còn không thèm trả lời. Thật là quá không coi trưởng nhóm như hắn ra gì.
Tuy hắn không có tiền, nhưng mà làm nghiên cứu khoa học không thể nào cứ đem tiền ra cân đo đong đếm như vậy được!
Đây là dự án mà đến cả các đại lão Phil còn muốn tham gia mà.
Kiều Dụ thấy cái kiểu này không ổn rồi. Lúc hắn đang nghĩ cách nào để cho mọi người biết là hắn đang tức giận và nhanh chóng nhận ra mình sai rồi, thì WeChat cuối cùng cũng có tin nhắn.
Là Trần sư huynh gửi tới.
"Sư đệ nhỏ, nội dung công việc của hai ngày nay anh đã gửi vào hộp thư cho em rồi."
"Sao bây giờ mới gửi? Em đã nhắn tin trong nhóm từ chiều rồi mà! Trần sư huynh, anh có phải lười quá rồi không?"
"Haiz, đừng nhắc nữa. Buổi chiều mở họp hội đồng khoa, thấy tin nhắn trong nhóm của em, anh định trả lời rồi mà bị phó viện trưởng mắng cho một trận."
"Không phải chứ? Lúc họp lại bị mắng? Thật á? Trần sư huynh, không nể mặt vậy sao? Đừng bảo tại anh liếc điện thoại nhé."
Kiều Dụ bỏ qua sự giận dỗi, tò mò hỏi.
Dù sao bây giờ Trần Trác Dương cũng không còn là sinh viên nữa, mà là giảng viên đại học rồi. Trong ấn tượng của hắn thì đến hiệu trưởng trường cấp 2 Trương mà hễ gặp ai cũng ôn hòa, vui vẻ cơ mà.
Viện trưởng học viện cấp 2 mà không nể mặt sư huynh trong lúc họp, cái cảnh đó hắn hơi không hình dung ra nổi....
"Haiz, đừng nhắc nữa, thật ra cũng không hẳn là vì xem điện thoại."
Trần Trác Dương vừa gửi xong tin nhắn thì điện thoại đổ chuông.
Kiều Dụ gửi video call đến luôn.
Sau khi bấm kết nối thì vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy tò mò của Kiều Dụ, giọng nói liền vang lên ngay lập tức.
"Trần sư huynh, kể nghe đi, có chuyện gì vậy? Tự nhiên đang yên đang lành lại bị viện trưởng mắng là sao? Kể cho em nghe một chút để cuộc sống tẻ nhạt một ngày của em được thú vị thêm nào."
Trần Trác Dương cười khổ...
Cũng may là đã quen với cái kiểu nói chuyện của Kiều Dụ rồi, hắn đơn giản kể lại một lần tin tức mà Chu Dương nói với mình.
"Đại khái là như vậy đấy. Có lẽ ông viện trưởng kia nghĩ đạo sư đang ngáng chân ổng ấy mà?"
"Tặc tặc tặc... Lại có chuyện này nữa cơ à? Không phải, Trần sư huynh, anh không thể yếu đuối như vậy chứ! Anh bị bắt nạt tức là coi như thầy của chúng ta bị bắt nạt, mà thầy của chúng ta bị bắt nạt tức là em cũng bị bắt nạt!
Em nói cho anh nghe này, lần sau nếu như ông ta mà lại nói anh nữa thì anh cứ hỏi thẳng, học sinh của ông ta đăng được bài luận văn đỉnh cấp nào? Thuận tiện hỏi luôn ông ta hồi xưa làm giáo viên thì đã từng đăng bài nào, xem ông ta có tư cách gì mà đi nói anh!"
Nghe Kiều Dụ nói vậy, Trần Trác Dương bất đắc dĩ: "Không phải chứ, tôi hỏi vậy thì cũng có ý nghĩa gì đâu, tôi đâu có đăng bài đỉnh cấp nào."
"Có chịu nghe em nói không vậy? Trần sư huynh! Vậy cái... cái chai nước cạnh anh để làm gì đấy?"
"Ừm?" Trần Trác Dương nhìn ly nước trên bàn cạnh mình, theo bản năng gật đầu.
"Cầm lên uống một ngụm, nhanh."
Trần Trác Dương không hiểu gì cầm ly nước lên uống một ngụm.
"Đơn giản vậy thôi đấy à? Em phải nói cho anh biết, trong nhóm đề tài của em việc đăng bài trên tạp chí hàng đầu nó cũng dễ như uống nước vậy. Đến cả tứ đại tạp chí hàng đầu cũng chỉ là chuyện nhỏ! Mà em có một yêu cầu."
Trần Trác Dương hít sâu một hơi, thành kính hỏi: "Sư đệ nhỏ, yêu cầu gì, cứ nói thẳng đi."
"Cũng đơn giản thôi, lần sau em nói chuyện trong nhóm mà nhận được tin nhắn xin trả lời thì anh phải trả lời nhanh một chút. Làm gương tốt cho hai thành viên tổ khác. Vậy không có vấn đề gì chứ?"
"Tuyệt đối không có vấn đề!"
Lần này không cần đếm, Trần Trác Dương đáp rành rọt và mạnh mẽ.(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận