Đỉnh Phong Học Phách
Chương 109: Tặng người hoa hồng, tay lưu dư hương (4)
Chương 109: Tặng hoa hồng, tay còn vương hương thơm (4) Nhưng cũng không thể nói sư huynh Trần không có đầu óc được? Dù sao hắn là tiến sĩ của trung tâm nghiên cứu toán học, còn là sinh viên theo hướng nghiên cứu khoa học..."
"Khụ khụ, cái đó, sư huynh Trần, chuyên ngành đại học của huynh không phải là đại học Yến Bắc à?" Đối diện sư huynh đang ở bên bờ vực sắp sụp đổ về cảm xúc, Kiều Dụ cẩn thận từng chút thăm dò hỏi một câu.
"Ừm, chuyên ngành đại học của ta là Giao đại gần biển, đầu tiên thi đậu thạc sĩ viện Yến Bắc, sau đó lại thi lên tiến sĩ của trung tâm nghiên cứu, lúc đó cảm thấy rất may mắn, trở thành nghiên cứu sinh. Nhưng bây giờ... Ai..." Trần Trác Dương thở dài, thành thật đáp.
Vậy sư huynh đại khái là ở thời kỳ phát triển bị trường đại học không quá tốt kia làm chậm trễ à?
Không đúng, Giao đại gần biển cũng đâu đến nỗi nào, đã từng là một trong chín trường liên minh danh tiếng.
"A, được, quay đầu có cơ hội ta nhất định giúp ngươi cùng lão sư đề xuất một lần."
"Cảm ơn tiểu sư đệ."
"Việc nhỏ thôi. Đúng rồi, đến lúc đó đợi huynh viết xong luận văn tiến sĩ, đưa ta xem trước một chút, ta giúp huynh sửa lại một chút, không lừa huynh đâu, ta sửa luận văn rất giỏi, để huynh đỡ phải đưa thẳng luận văn đi rồi lại làm sư phụ tức giận. Đến lúc đó khó nói lắm."
Kiều Dụ quyết định giúp đỡ sư huynh đang khốn khổ này, để hắn sớm ngày thoát khỏi bể khổ.
Chủ yếu cũng vì bản thân mình, hắn cảm thấy cảm xúc của sư huynh Trần đã không được ổn định, mấu chốt là văn phòng còn ở ngay trên lầu nhà hắn.
Đương nhiên tiện thể còn có thể bán một chút ân tình, cũng xem là tốt.
"À... Được, đợi ta viết xong sẽ đưa cho cậu xem." Trần Trác Dương đỏ mặt nói, chuyện này lúc này anh không nói nên lời cảm tạ.
Cảm giác ngữ khí sư huynh có hơi kỳ lạ, Kiều Dụ đột nhiên nhận ra, hắn là tiểu sư đệ mà, vừa nãy còn định sửa luận văn sư huynh xem còn không hiểu, hắn chỉ điểm một chút hoàn toàn không vấn đề, nhưng về mặt tình cảm, sư huynh có vẻ không dễ tiếp nhận cho lắm.
Sư huynh chắc chắn cảm thấy hắn quá đường đột.
Cũng may không sao, Kiều Dụ sau khi nhận ra, lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết, nói thêm: "Hì hì, sư huynh, đừng hiểu lầm nha, huynh phải nghĩ thế này, cho dù ta không giải quyết được luận văn của huynh, nhưng quan hệ của ta và sư gia gia bên kia rất tốt nha.
Đến lúc đó ta lén đưa luận văn tốt nghiệp của huynh đi cho sư gia gia xem thử, sau đó nhờ ông ấy cho huynh thêm ý kiến, thậm chí nhờ ông ấy giúp sửa một chút, nếu ông ấy không có thời gian cũng có thể sắp xếp một vị giáo sư có năng lực giúp huynh, huynh hiểu không?"
Nói xong, Kiều Dụ bắt chước người lớn vỗ vỗ vai Trần Trác Dương.
Một câu, khiến Trần Trác Dương hiểu ra, chút xấu hổ và bất mãn trong lòng vừa rồi trong nháy mắt quét sạch, cả người đều trở nên phấn chấn lên.
"Tiểu sư đệ, rất cảm ơn cậu! Vậy, sinh hoạt ở chỗ này có chỗ nào không hài lòng cứ nói với ta, đừng có việc gì cũng làm phiền thầy. Thực ra ở vị trí của thầy có một số việc rất khó công bằng, nhưng anh em sư huynh đệ chúng ta thì khác, cậu hiểu không?" Trần Trác Dương nói ngay.
"Được, vậy ta xin cảm ơn sư huynh trước. Ân, đúng rồi, sinh hoạt thì không có gì không hài lòng, ta thật sự cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất tốt. Đúng, chỉ là buổi sáng rửa mặt, cảm thấy nước hơi bị lạnh."
"Cậu nói sớm đi chứ, ngày mai ta sẽ tìm cách lắp một máy nước nóng năng lượng mặt trời cho tòa nhà này, như vậy ta đảm bảo chậm nhất tuần này nhà vệ sinh liền có nước nóng."
"Được rồi, cảm ơn huynh nhiều! Vậy ta vào đây, huynh nhanh lên đi lấy luận văn đi."
"Được, cậu an tâm mà học tập đi, chuyện sinh hoạt nhớ báo ta một tiếng, sư huynh giúp cậu giải quyết."
Nhìn sư huynh tinh thần phấn chấn chạy lên cầu thang, Kiều Dụ lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa vào phòng mình.
Cảm khái thật nhiều, đây có lẽ chính là tặng hoa hồng, tay còn vương hương thơm nhỉ? Bất quá hắn cảm thấy sự thay đổi của sư huynh này hơi nhanh và cứng nhắc, không được mượt mà cho lắm. Đổi lại là hắn chắc chắn sẽ không hớn hở ra mặt sớm như vậy, sốt ruột ban phát ân huệ ngay... Hay là ở trường học lâu quá rồi chăng?
Bất quá trở về phòng, ngồi vào ghế, nhìn máy tính trên bàn và máy đánh chữ, Kiều Dụ lại chìm vào suy tư.
Hắn thật sự không quá hiểu nổi vì sao sư huynh đi theo hướng nghiên cứu lại không hiểu luận văn của Schulz, thật sự khó vậy sao?
Mặc dù hắn lăn lộn trong lớp 13 rất lâu, rất rõ có một số bạn học đầu óc không được tốt lắm, nhưng sư huynh rõ ràng không giống học sinh lớp 13 của hắn. Thi đậu được Giao đại gần biển, cũng có thể đứng top 100 trong các trường chuyên của Tinh Thành.
Nghĩ một hồi, hắn từ bỏ, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Hi, dù sao thì mấy hôm nay, hôm nay còn nhận thêm ông nội, vẫn nên báo cho mẹ một tiếng.
Được thôi, chủ yếu là hắn cũng có chút nhớ mẹ, cho dù ở bên ngoài thể hiện kiên cường bao nhiêu, nhưng hắn dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, cái giọng lười biếng đặc trưng của Kiều Hi cũng khiến hắn thấy rất ấm áp.
"Alo, nhóc con."
"Alo, mẹ."
"Cũng không tệ, nhớ gọi điện thoại cho ta, hai hôm nay ta toàn thấy những cái video trên mạng nói là học sinh lên đại học, giống như thả diều ra, không kéo một lần thì căn bản không nhớ còn có cái nhà. Ta nghĩ chắc con cũng không thiếu tiền, ta cũng chẳng có đường kéo con về."
"Ai vô trách nhiệm vậy? Sao cái video vớ vẩn gì cũng có thể phát được chứ! Hơn nữa con có phải là cái loại người đó đâu? Đúng rồi, báo cho mẹ chuyện này, hôm nay con nhận một ông nội, rất lợi hại!"
"Ừm? Con đang nói con thấy chuyện nhận ông nội này rất lợi hại, hay là ông nội con nhận được rất lợi hại?"
"Đều lợi hại cả! Dù sao thì người bình thường không dễ gì nhận được vị ông nội này đâu!"
"Tuy ba con đúng là không phải món đồ gì, nhưng cái kiểu loạn nhận ông nội này..."
"Ông nội của con là thầy của viện sĩ lão sư của con, hiện tại là đệ nhất học viện Toán của Hoa Thanh, nhân vật cấp bậc thái đấu trong giới toán học trong nước, nói cách khác hiện tại con chẳng những có lão sư Yến Bắc che chở, còn có ông nội Hoa Thanh bảo kê, đặt trong game thì tương đương với đeo thêm hai lớp hộ giáp truyền thuyết, mẹ nói có lợi hại không?"
"Chậc chậc chậc, đến cái ba không ra gì của con cũng không xứng có ông như vậy ấy! "
"Có cần nói thế không, có thể đừng nhắc đến cái người đàn ông kia được không? Có phải từ khi con đi, không có ai cãi nhau với mẹ nên ở nhà một mình buồn lắm đúng không? Không thì mẹ cũng lên Kinh Thành đi?"
"Thôi đi, không có con cãi nhau với ta, ta sống thọ thêm mười năm đấy. Mà thôi không nhắc đến nó nữa, là lỗi của ta. Chuyện của con thì con tự quyết định là được rồi, không cần báo cáo với ta. Dù sao thì ta thấy con đi đâu cũng sẽ không thiệt.
Nhưng mà Kinh Thành thì ta không đi được đâu, con ở đấy đã có ông rồi, ta đi cũng không biết phải xưng hô với người ta thế nào nữa. Con cứ yên tâm đi, lão Hạ nhà trên vẫn luôn chăm sóc cho ta mà. Đúng rồi, hiện tại cả khu đều biết con đỗ đại học Yến Bắc, gặp ta câu đầu tiên toàn là cái thằng nhóc như con đúng là đã cho thấy con thông minh khác người, quá giỏi đi.
Chúc mừng con nhé Kiều Dụ, con chỉ dùng mười lăm năm đã trở thành cái đứa trẻ 'con nhà người ta' trong miệng mọi người rồi."
"A..." Lâu lắm mới thấy Kiều Hi khen ngợi một câu, Kiều Dụ bật cười, nói: "Còn chưa đâu vào đâu thôi mà! A, đúng rồi, nói đến thông minh, mẹ, hồi nhỏ có khi nào mẹ thấy con thông minh đến mức hơi khác thường không?"
"Ừm, nói thật nhé Kiều Dụ, con có bao giờ bình thường đâu? Đứa trẻ bình thường nào có thể khiến một đám ông bà già bằng tuổi ông ngoại con hàng ngày vây quanh mà nịnh bợ thế? Đứa trẻ lớp năm bình thường nào, thân thiết nhất với ông ngoại vậy mà khi ông mất một giọt nước mắt cũng không rơi, lại nửa đêm đánh thức mẹ dậy, một mặt nghiêm túc gào lên đòi nuôi gia đình?
Con biết thần kỳ nhất là cái gì không? Thế mà con làm được thật! Nên mẹ vẫn luôn cảm thấy 'từ nhỏ' đến giờ hai chữ bình thường chẳng liên quan gì đến con cả!"
Ừm, ngẫm lại cũng đúng, Kiều Dụ đột nhiên nhận ra từ khi làm ông chủ nhỏ, bản thân đúng là khác biệt với những bạn học khác, tóm lại là không bình thường cho lắm.
"Khó hiểu... không phải sư huynh kém quá, mà là do mình quá mạnh!"
"Haizz, xem ra chủ yếu là do mình quá thông minh, đã nghĩ là người khác cũng thông minh như mình, thành tích không tốt chắc chỉ là không cố gắng thôi. Haizz, không nên bắt nạt những người 'ngốc' kia."
"Đã nói con thế nào? Ở ngoài thì bớt gây chuyện thôi, mắng người khác là 'đồ ngốc' là gây chuyện đó nhé."
"Con đang nói thật mà. Dạo gần đây con đang nghiên cứu một số luận văn, kết quả hôm nay sư huynh tiến sĩ của con nói với con là, anh ấy xem không hiểu. Mẹ có biết khi anh ấy nói câu đó, con cảm thấy khó hiểu cỡ nào không? Con cứ thấy cái quá trình chứng minh rõ ràng viết ra đó rồi, căn bản không thể nghĩ mãi không hiểu vì sao lại không xem được."
"Có một khả năng, có thể là do người ta có lối tư duy khác đấy thôi? Chẳng qua là con trẻ tuổi hơn, đầu óc linh hoạt hơn thôi? Hoặc là tuy rằng người ta xem luận văn không được, nhưng có một vài mặt lại hơn con rất nhiều. Cho dù con rất thông minh, nhưng dù sao thì con vẫn là người thôi mà? Ai cũng như ai thôi?"
"Có vẻ cũng có chút đạo lý."
"Hơn nữa, thực ra hồi bé mẹ cũng không thấy toán khó lắm, ít nhất là thời cấp 3 mỗi lần thi toán, mẹ đều được thứ hai toàn trường đấy."
"Ồ? Vậy ai được nhất toàn trường?"
"Nhất à, ừm, là một người họ Phùng nào đó thôi, người đấy lần nào cũng điểm tuyệt đối! Trong ấn tượng của mẹ hình như chưa thấy lần nào bị hỏng hết!"
"Khụ khụ..."
"Vậy đó, con thông minh hay không mẹ không quan tâm, con đừng có mà hư hỏng là được. Cho dù sau này con đến vị trí nào, mẹ không cho phép con có ranh giới đạo đức thấp hơn người họ Phùng kia."
"Yên tâm đi, nhân phẩm con tiêu chuẩn! Nhưng mà mẹ, năm đó mẹ học giỏi như vậy, hoàn toàn có thể sau khi sinh con thì học lại một năm rồi thi đại học được mà?"
"Thứ nhất là hoàn cảnh năm đó khác bây giờ; thứ hai khi đó mẹ chẳng có tâm tư nào để học."
"Hay thế này nhé, bây giờ mẹ bắt đầu ôn tập lại đi, dù sao thì bây giờ thi đại học cũng không cấm thí sinh tự do, vừa hay ba năm sau mẹ với Khả Khả cùng nhau đăng ký thi đại học. Đến lúc đó hai người thi lên Kinh Thành đi, con sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ ba năm nữa tốt nghiệp, đến lúc đó làm cô giáo của hai người luôn."
"Kiều Dụ, con có nghe con đang nói gì không thế?"
"Thôi nào, cho hai người làm thầy giáo thì đương nhiên là đùa thôi, nhưng mà để mẹ tự học rồi tham gia thi đại học thì con nói thật đó. Sách giáo khoa cấp ba của mẹ đều để ở nhà, mẹ xem thử đi, quay đầu con nhờ sư huynh tìm vài bộ tài liệu ôn tập về, mẹ với Khả Khả cùng nhau học. Mẹ ở nhà cũng nên có chút việc gì mà làm, nếu không cả ngày ở nhà chắc là buồn lắm!"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Kiều Dụ vốn cho rằng đối phương không thể nào đồng ý, nhưng không ngờ mẹ cậu yếu ớt hỏi: "Con thật sự thấy mẹ làm được hả?"
"Đương nhiên rồi, mẹ học tiếng Anh nhanh thế kia mà! Hơn nữa toán mẹ thời cấp 3 cũng luôn đứng nhì toàn trường, chẳng qua là phải học lại thôi. Đúng rồi, con đề nghị mẹ học khối tự nhiên đi, như vậy sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
Hơn nữa ba môn này đều đơn giản cả, chỉ cần hiểu là được rồi, không mệt, chỉ có hóa là cần phải học thuộc nhiều chút thôi. Ba môn này cũng yêu cầu có thí nghiệm, nhưng không vấn đề, quay đầu con nói với thầy Trương một tiếng, khi nào mẹ cần làm thí nghiệm thì trực tiếp đến Nhất Trung, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý thôi."
"Vậy mẹ thử xem?"
"Thử cái gì mà thử? Ông ngoại đã dạy như nào? Nếu như muốn làm gì, mà chuyện đó lại đúng đắn, thì phải làm ngay, trì hoãn một phút thôi cũng sẽ thay đổi quyết định ngay! Nên là bây giờ phải bắt tay vào làm thôi!
Như này đi, lát nữa con sẽ lên kế hoạch học tập cho mẹ, tối nay mẹ bắt đầu tự học buổi tối luôn đi. Ân, tối nay là tự học toán nha! Nhanh lên ra phòng của con tìm sách toán của con đi, xem có làm được không? Nếu không làm được thì phải bắt đầu ôn từ cấp hai luôn đó."
"A, được, mẹ sẽ tự học trong phòng con lát nữa. Mà thôi kế hoạch thời gian không cần con làm, mẹ bảo dì của Khả Khả gửi thời khóa biểu của Khả Khả cho mẹ là được, mẹ sẽ theo đó mà làm."
"Cũng được. Mẹ phải cố gắng tập trung nhé, nhưng mà học hành đâu phải là nấu ăn, thỉnh thoảng có lơ đãng chút cũng không sao, cứ tập trung lại tiếp tục học thôi, nói không chừng học hành lại làm tăng khả năng tập trung của mẹ đấy. Dù sao mẹ cũng có cần thi vào Yến Bắc hay Hoa Thanh đâu, con lúc đến xem bên cạnh có trường Đại học Sư phạm, cũng rất gần nhà mà."
"Thôi được rồi, mẹ đi xem sách đây. Có gì không hiểu cuối tuần Khả Khả về mẹ có thể hỏi nó, con đừng lo."
"Sao thế, không lẽ mẹ không hỏi con được sao?"
"Ngoài toán thì con giỏi chút ra, những cái kiến thức cấp 3 khác của mẹ thì con học chưa?"
Tuy rất có lý, nhưng Kiều Dụ vẫn thấy hơi bị xem thường, hắn phản bác một cách đầy chính nghĩa: "Xin bỏ chữ 'hơi chút' ở chỗ đó! Cảm ơn!"
"Cúp đây, mẹ đi xem sách."
"Ừm, đi đi."
Cúp điện thoại, Kiều Dụ nghĩ một hồi, quyết định ngày mai sẽ nhờ sư huynh Trần tìm cho mình mấy quyển sách cơ bản về vật lý.
Hóa học thì thôi, nhưng vật lý vẫn là nên học qua một lần.
Dù là nghiên cứu của sư gia gia hay là luận văn của Schulz, cũng đều bao hàm toán và vật lý cả.
Cũng không phải là để giành lại mặt mũi trước bà mẹ chuẩn bị thi đại học, chủ yếu là sau cuộc nói chuyện với sư huynh Trần, Kiều Dụ đã ý thức được, độ rộng và chiều sâu kiến thức đều quan trọng như nhau.
Dù sao bây giờ quan hệ giữa hắn và sư huynh Trần đang trở nên rất thân thiết.
Đặc biệt là lúc chia tay với sư huynh Trần ngày hôm nay, vẻ mặt hưng phấn của đối phương khiến Kiều Dụ cảm thấy chắc hẳn sư huynh rất sợ mình không cần anh ta giúp đỡ chuyện gì.
Chỉ có thể nói là, tuy sư phụ với sư tổ quan hệ không tốt, nhưng sư tổ vẫn là sư tổ, danh tiếng vẫn dùng tốt.
Vạn chữ đổi mới ngày thứ 24 điểm danh hoàn thành!
(hết chương)
"Khụ khụ, cái đó, sư huynh Trần, chuyên ngành đại học của huynh không phải là đại học Yến Bắc à?" Đối diện sư huynh đang ở bên bờ vực sắp sụp đổ về cảm xúc, Kiều Dụ cẩn thận từng chút thăm dò hỏi một câu.
"Ừm, chuyên ngành đại học của ta là Giao đại gần biển, đầu tiên thi đậu thạc sĩ viện Yến Bắc, sau đó lại thi lên tiến sĩ của trung tâm nghiên cứu, lúc đó cảm thấy rất may mắn, trở thành nghiên cứu sinh. Nhưng bây giờ... Ai..." Trần Trác Dương thở dài, thành thật đáp.
Vậy sư huynh đại khái là ở thời kỳ phát triển bị trường đại học không quá tốt kia làm chậm trễ à?
Không đúng, Giao đại gần biển cũng đâu đến nỗi nào, đã từng là một trong chín trường liên minh danh tiếng.
"A, được, quay đầu có cơ hội ta nhất định giúp ngươi cùng lão sư đề xuất một lần."
"Cảm ơn tiểu sư đệ."
"Việc nhỏ thôi. Đúng rồi, đến lúc đó đợi huynh viết xong luận văn tiến sĩ, đưa ta xem trước một chút, ta giúp huynh sửa lại một chút, không lừa huynh đâu, ta sửa luận văn rất giỏi, để huynh đỡ phải đưa thẳng luận văn đi rồi lại làm sư phụ tức giận. Đến lúc đó khó nói lắm."
Kiều Dụ quyết định giúp đỡ sư huynh đang khốn khổ này, để hắn sớm ngày thoát khỏi bể khổ.
Chủ yếu cũng vì bản thân mình, hắn cảm thấy cảm xúc của sư huynh Trần đã không được ổn định, mấu chốt là văn phòng còn ở ngay trên lầu nhà hắn.
Đương nhiên tiện thể còn có thể bán một chút ân tình, cũng xem là tốt.
"À... Được, đợi ta viết xong sẽ đưa cho cậu xem." Trần Trác Dương đỏ mặt nói, chuyện này lúc này anh không nói nên lời cảm tạ.
Cảm giác ngữ khí sư huynh có hơi kỳ lạ, Kiều Dụ đột nhiên nhận ra, hắn là tiểu sư đệ mà, vừa nãy còn định sửa luận văn sư huynh xem còn không hiểu, hắn chỉ điểm một chút hoàn toàn không vấn đề, nhưng về mặt tình cảm, sư huynh có vẻ không dễ tiếp nhận cho lắm.
Sư huynh chắc chắn cảm thấy hắn quá đường đột.
Cũng may không sao, Kiều Dụ sau khi nhận ra, lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết, nói thêm: "Hì hì, sư huynh, đừng hiểu lầm nha, huynh phải nghĩ thế này, cho dù ta không giải quyết được luận văn của huynh, nhưng quan hệ của ta và sư gia gia bên kia rất tốt nha.
Đến lúc đó ta lén đưa luận văn tốt nghiệp của huynh đi cho sư gia gia xem thử, sau đó nhờ ông ấy cho huynh thêm ý kiến, thậm chí nhờ ông ấy giúp sửa một chút, nếu ông ấy không có thời gian cũng có thể sắp xếp một vị giáo sư có năng lực giúp huynh, huynh hiểu không?"
Nói xong, Kiều Dụ bắt chước người lớn vỗ vỗ vai Trần Trác Dương.
Một câu, khiến Trần Trác Dương hiểu ra, chút xấu hổ và bất mãn trong lòng vừa rồi trong nháy mắt quét sạch, cả người đều trở nên phấn chấn lên.
"Tiểu sư đệ, rất cảm ơn cậu! Vậy, sinh hoạt ở chỗ này có chỗ nào không hài lòng cứ nói với ta, đừng có việc gì cũng làm phiền thầy. Thực ra ở vị trí của thầy có một số việc rất khó công bằng, nhưng anh em sư huynh đệ chúng ta thì khác, cậu hiểu không?" Trần Trác Dương nói ngay.
"Được, vậy ta xin cảm ơn sư huynh trước. Ân, đúng rồi, sinh hoạt thì không có gì không hài lòng, ta thật sự cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất tốt. Đúng, chỉ là buổi sáng rửa mặt, cảm thấy nước hơi bị lạnh."
"Cậu nói sớm đi chứ, ngày mai ta sẽ tìm cách lắp một máy nước nóng năng lượng mặt trời cho tòa nhà này, như vậy ta đảm bảo chậm nhất tuần này nhà vệ sinh liền có nước nóng."
"Được rồi, cảm ơn huynh nhiều! Vậy ta vào đây, huynh nhanh lên đi lấy luận văn đi."
"Được, cậu an tâm mà học tập đi, chuyện sinh hoạt nhớ báo ta một tiếng, sư huynh giúp cậu giải quyết."
Nhìn sư huynh tinh thần phấn chấn chạy lên cầu thang, Kiều Dụ lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa vào phòng mình.
Cảm khái thật nhiều, đây có lẽ chính là tặng hoa hồng, tay còn vương hương thơm nhỉ? Bất quá hắn cảm thấy sự thay đổi của sư huynh này hơi nhanh và cứng nhắc, không được mượt mà cho lắm. Đổi lại là hắn chắc chắn sẽ không hớn hở ra mặt sớm như vậy, sốt ruột ban phát ân huệ ngay... Hay là ở trường học lâu quá rồi chăng?
Bất quá trở về phòng, ngồi vào ghế, nhìn máy tính trên bàn và máy đánh chữ, Kiều Dụ lại chìm vào suy tư.
Hắn thật sự không quá hiểu nổi vì sao sư huynh đi theo hướng nghiên cứu lại không hiểu luận văn của Schulz, thật sự khó vậy sao?
Mặc dù hắn lăn lộn trong lớp 13 rất lâu, rất rõ có một số bạn học đầu óc không được tốt lắm, nhưng sư huynh rõ ràng không giống học sinh lớp 13 của hắn. Thi đậu được Giao đại gần biển, cũng có thể đứng top 100 trong các trường chuyên của Tinh Thành.
Nghĩ một hồi, hắn từ bỏ, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Hi, dù sao thì mấy hôm nay, hôm nay còn nhận thêm ông nội, vẫn nên báo cho mẹ một tiếng.
Được thôi, chủ yếu là hắn cũng có chút nhớ mẹ, cho dù ở bên ngoài thể hiện kiên cường bao nhiêu, nhưng hắn dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, cái giọng lười biếng đặc trưng của Kiều Hi cũng khiến hắn thấy rất ấm áp.
"Alo, nhóc con."
"Alo, mẹ."
"Cũng không tệ, nhớ gọi điện thoại cho ta, hai hôm nay ta toàn thấy những cái video trên mạng nói là học sinh lên đại học, giống như thả diều ra, không kéo một lần thì căn bản không nhớ còn có cái nhà. Ta nghĩ chắc con cũng không thiếu tiền, ta cũng chẳng có đường kéo con về."
"Ai vô trách nhiệm vậy? Sao cái video vớ vẩn gì cũng có thể phát được chứ! Hơn nữa con có phải là cái loại người đó đâu? Đúng rồi, báo cho mẹ chuyện này, hôm nay con nhận một ông nội, rất lợi hại!"
"Ừm? Con đang nói con thấy chuyện nhận ông nội này rất lợi hại, hay là ông nội con nhận được rất lợi hại?"
"Đều lợi hại cả! Dù sao thì người bình thường không dễ gì nhận được vị ông nội này đâu!"
"Tuy ba con đúng là không phải món đồ gì, nhưng cái kiểu loạn nhận ông nội này..."
"Ông nội của con là thầy của viện sĩ lão sư của con, hiện tại là đệ nhất học viện Toán của Hoa Thanh, nhân vật cấp bậc thái đấu trong giới toán học trong nước, nói cách khác hiện tại con chẳng những có lão sư Yến Bắc che chở, còn có ông nội Hoa Thanh bảo kê, đặt trong game thì tương đương với đeo thêm hai lớp hộ giáp truyền thuyết, mẹ nói có lợi hại không?"
"Chậc chậc chậc, đến cái ba không ra gì của con cũng không xứng có ông như vậy ấy! "
"Có cần nói thế không, có thể đừng nhắc đến cái người đàn ông kia được không? Có phải từ khi con đi, không có ai cãi nhau với mẹ nên ở nhà một mình buồn lắm đúng không? Không thì mẹ cũng lên Kinh Thành đi?"
"Thôi đi, không có con cãi nhau với ta, ta sống thọ thêm mười năm đấy. Mà thôi không nhắc đến nó nữa, là lỗi của ta. Chuyện của con thì con tự quyết định là được rồi, không cần báo cáo với ta. Dù sao thì ta thấy con đi đâu cũng sẽ không thiệt.
Nhưng mà Kinh Thành thì ta không đi được đâu, con ở đấy đã có ông rồi, ta đi cũng không biết phải xưng hô với người ta thế nào nữa. Con cứ yên tâm đi, lão Hạ nhà trên vẫn luôn chăm sóc cho ta mà. Đúng rồi, hiện tại cả khu đều biết con đỗ đại học Yến Bắc, gặp ta câu đầu tiên toàn là cái thằng nhóc như con đúng là đã cho thấy con thông minh khác người, quá giỏi đi.
Chúc mừng con nhé Kiều Dụ, con chỉ dùng mười lăm năm đã trở thành cái đứa trẻ 'con nhà người ta' trong miệng mọi người rồi."
"A..." Lâu lắm mới thấy Kiều Hi khen ngợi một câu, Kiều Dụ bật cười, nói: "Còn chưa đâu vào đâu thôi mà! A, đúng rồi, nói đến thông minh, mẹ, hồi nhỏ có khi nào mẹ thấy con thông minh đến mức hơi khác thường không?"
"Ừm, nói thật nhé Kiều Dụ, con có bao giờ bình thường đâu? Đứa trẻ bình thường nào có thể khiến một đám ông bà già bằng tuổi ông ngoại con hàng ngày vây quanh mà nịnh bợ thế? Đứa trẻ lớp năm bình thường nào, thân thiết nhất với ông ngoại vậy mà khi ông mất một giọt nước mắt cũng không rơi, lại nửa đêm đánh thức mẹ dậy, một mặt nghiêm túc gào lên đòi nuôi gia đình?
Con biết thần kỳ nhất là cái gì không? Thế mà con làm được thật! Nên mẹ vẫn luôn cảm thấy 'từ nhỏ' đến giờ hai chữ bình thường chẳng liên quan gì đến con cả!"
Ừm, ngẫm lại cũng đúng, Kiều Dụ đột nhiên nhận ra từ khi làm ông chủ nhỏ, bản thân đúng là khác biệt với những bạn học khác, tóm lại là không bình thường cho lắm.
"Khó hiểu... không phải sư huynh kém quá, mà là do mình quá mạnh!"
"Haizz, xem ra chủ yếu là do mình quá thông minh, đã nghĩ là người khác cũng thông minh như mình, thành tích không tốt chắc chỉ là không cố gắng thôi. Haizz, không nên bắt nạt những người 'ngốc' kia."
"Đã nói con thế nào? Ở ngoài thì bớt gây chuyện thôi, mắng người khác là 'đồ ngốc' là gây chuyện đó nhé."
"Con đang nói thật mà. Dạo gần đây con đang nghiên cứu một số luận văn, kết quả hôm nay sư huynh tiến sĩ của con nói với con là, anh ấy xem không hiểu. Mẹ có biết khi anh ấy nói câu đó, con cảm thấy khó hiểu cỡ nào không? Con cứ thấy cái quá trình chứng minh rõ ràng viết ra đó rồi, căn bản không thể nghĩ mãi không hiểu vì sao lại không xem được."
"Có một khả năng, có thể là do người ta có lối tư duy khác đấy thôi? Chẳng qua là con trẻ tuổi hơn, đầu óc linh hoạt hơn thôi? Hoặc là tuy rằng người ta xem luận văn không được, nhưng có một vài mặt lại hơn con rất nhiều. Cho dù con rất thông minh, nhưng dù sao thì con vẫn là người thôi mà? Ai cũng như ai thôi?"
"Có vẻ cũng có chút đạo lý."
"Hơn nữa, thực ra hồi bé mẹ cũng không thấy toán khó lắm, ít nhất là thời cấp 3 mỗi lần thi toán, mẹ đều được thứ hai toàn trường đấy."
"Ồ? Vậy ai được nhất toàn trường?"
"Nhất à, ừm, là một người họ Phùng nào đó thôi, người đấy lần nào cũng điểm tuyệt đối! Trong ấn tượng của mẹ hình như chưa thấy lần nào bị hỏng hết!"
"Khụ khụ..."
"Vậy đó, con thông minh hay không mẹ không quan tâm, con đừng có mà hư hỏng là được. Cho dù sau này con đến vị trí nào, mẹ không cho phép con có ranh giới đạo đức thấp hơn người họ Phùng kia."
"Yên tâm đi, nhân phẩm con tiêu chuẩn! Nhưng mà mẹ, năm đó mẹ học giỏi như vậy, hoàn toàn có thể sau khi sinh con thì học lại một năm rồi thi đại học được mà?"
"Thứ nhất là hoàn cảnh năm đó khác bây giờ; thứ hai khi đó mẹ chẳng có tâm tư nào để học."
"Hay thế này nhé, bây giờ mẹ bắt đầu ôn tập lại đi, dù sao thì bây giờ thi đại học cũng không cấm thí sinh tự do, vừa hay ba năm sau mẹ với Khả Khả cùng nhau đăng ký thi đại học. Đến lúc đó hai người thi lên Kinh Thành đi, con sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ ba năm nữa tốt nghiệp, đến lúc đó làm cô giáo của hai người luôn."
"Kiều Dụ, con có nghe con đang nói gì không thế?"
"Thôi nào, cho hai người làm thầy giáo thì đương nhiên là đùa thôi, nhưng mà để mẹ tự học rồi tham gia thi đại học thì con nói thật đó. Sách giáo khoa cấp ba của mẹ đều để ở nhà, mẹ xem thử đi, quay đầu con nhờ sư huynh tìm vài bộ tài liệu ôn tập về, mẹ với Khả Khả cùng nhau học. Mẹ ở nhà cũng nên có chút việc gì mà làm, nếu không cả ngày ở nhà chắc là buồn lắm!"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Kiều Dụ vốn cho rằng đối phương không thể nào đồng ý, nhưng không ngờ mẹ cậu yếu ớt hỏi: "Con thật sự thấy mẹ làm được hả?"
"Đương nhiên rồi, mẹ học tiếng Anh nhanh thế kia mà! Hơn nữa toán mẹ thời cấp 3 cũng luôn đứng nhì toàn trường, chẳng qua là phải học lại thôi. Đúng rồi, con đề nghị mẹ học khối tự nhiên đi, như vậy sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
Hơn nữa ba môn này đều đơn giản cả, chỉ cần hiểu là được rồi, không mệt, chỉ có hóa là cần phải học thuộc nhiều chút thôi. Ba môn này cũng yêu cầu có thí nghiệm, nhưng không vấn đề, quay đầu con nói với thầy Trương một tiếng, khi nào mẹ cần làm thí nghiệm thì trực tiếp đến Nhất Trung, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý thôi."
"Vậy mẹ thử xem?"
"Thử cái gì mà thử? Ông ngoại đã dạy như nào? Nếu như muốn làm gì, mà chuyện đó lại đúng đắn, thì phải làm ngay, trì hoãn một phút thôi cũng sẽ thay đổi quyết định ngay! Nên là bây giờ phải bắt tay vào làm thôi!
Như này đi, lát nữa con sẽ lên kế hoạch học tập cho mẹ, tối nay mẹ bắt đầu tự học buổi tối luôn đi. Ân, tối nay là tự học toán nha! Nhanh lên ra phòng của con tìm sách toán của con đi, xem có làm được không? Nếu không làm được thì phải bắt đầu ôn từ cấp hai luôn đó."
"A, được, mẹ sẽ tự học trong phòng con lát nữa. Mà thôi kế hoạch thời gian không cần con làm, mẹ bảo dì của Khả Khả gửi thời khóa biểu của Khả Khả cho mẹ là được, mẹ sẽ theo đó mà làm."
"Cũng được. Mẹ phải cố gắng tập trung nhé, nhưng mà học hành đâu phải là nấu ăn, thỉnh thoảng có lơ đãng chút cũng không sao, cứ tập trung lại tiếp tục học thôi, nói không chừng học hành lại làm tăng khả năng tập trung của mẹ đấy. Dù sao mẹ cũng có cần thi vào Yến Bắc hay Hoa Thanh đâu, con lúc đến xem bên cạnh có trường Đại học Sư phạm, cũng rất gần nhà mà."
"Thôi được rồi, mẹ đi xem sách đây. Có gì không hiểu cuối tuần Khả Khả về mẹ có thể hỏi nó, con đừng lo."
"Sao thế, không lẽ mẹ không hỏi con được sao?"
"Ngoài toán thì con giỏi chút ra, những cái kiến thức cấp 3 khác của mẹ thì con học chưa?"
Tuy rất có lý, nhưng Kiều Dụ vẫn thấy hơi bị xem thường, hắn phản bác một cách đầy chính nghĩa: "Xin bỏ chữ 'hơi chút' ở chỗ đó! Cảm ơn!"
"Cúp đây, mẹ đi xem sách."
"Ừm, đi đi."
Cúp điện thoại, Kiều Dụ nghĩ một hồi, quyết định ngày mai sẽ nhờ sư huynh Trần tìm cho mình mấy quyển sách cơ bản về vật lý.
Hóa học thì thôi, nhưng vật lý vẫn là nên học qua một lần.
Dù là nghiên cứu của sư gia gia hay là luận văn của Schulz, cũng đều bao hàm toán và vật lý cả.
Cũng không phải là để giành lại mặt mũi trước bà mẹ chuẩn bị thi đại học, chủ yếu là sau cuộc nói chuyện với sư huynh Trần, Kiều Dụ đã ý thức được, độ rộng và chiều sâu kiến thức đều quan trọng như nhau.
Dù sao bây giờ quan hệ giữa hắn và sư huynh Trần đang trở nên rất thân thiết.
Đặc biệt là lúc chia tay với sư huynh Trần ngày hôm nay, vẻ mặt hưng phấn của đối phương khiến Kiều Dụ cảm thấy chắc hẳn sư huynh rất sợ mình không cần anh ta giúp đỡ chuyện gì.
Chỉ có thể nói là, tuy sư phụ với sư tổ quan hệ không tốt, nhưng sư tổ vẫn là sư tổ, danh tiếng vẫn dùng tốt.
Vạn chữ đổi mới ngày thứ 24 điểm danh hoàn thành!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận